Mục lục
Trong Mắt Có Kịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dạng luôn là người có nhiều trò mới mẻ trên phương diện tình ái này, tại một sân golf rộng với những cột đèn chiếu sáng hết công suất, dưới bầu trời đêm cùng người đàn ông sôi sục dục vọng chơi trò dã chiến làm cho cậu cảm thấy vừa bất an lại vừa kích thích.

Hắn chỉ cần mở khóa quần, lôi vật nam tính với kích thước to lớn ra đã có thể trêu đùa cậu, nếu như không quan sát thật kỹ thì sẽ thấy hắn chỉnh tề từ trên xuống dưới, còn cậu đã bại lộ hết toàn bộ, quần áo trên người cậu bị hắn cởi sạch, vo thành một nắm ném xuống dưới sân cỏ.

Một cơn gió thổi đến, phát ra tiếng kêu nho nhỏ cũng đủ làm cho cậu phải giật mình hoảng hốt, cậu rất sợ sẽ có người nào đó đến đây nhìn thấy cậu và Trương Dạng trong trạng thái như thế này. Xem hành động hiện tại của Trương Dạng, cậu biết hắn không có ý định chỉ làm một lần cho xong, hết lần này đến lần khác thay đổi tư thế ép buộc cậu xoay người về phía sau để hắn tùy ý đâm chọc.

"A... Trương Dạng... Trương Dạng..."

Trương Dạng rất biết cách khơi gợi lên ngọn lửa dục vọng của đối phương, bàn tay hắn trêu đùa gãi nhẹ hai điểm nhỏ trước ngực của Trương Mạn Đường, khiến cho hô hấp của cậu khó khăn, cậu cong người đón nhận từng đợt khoái cảm khẽ phát ra những tiếng rên rỉ.

Trương Dạng hết lần này đến lần khác khiến cho cơ thể cậu bại lộ ra bên ngoài, cậu muốn dùng chiếc xe điện che chắn bản thân một chút nhưng Trương Dạng lại không cho cậu được như ý nguyện, hắn xoay người cậu lại, nhấc lấy một chân của cậu lên cao, điên cuồng từ phía sau làm ra những động tác đáng xấu hổ.

Trương Mạn Đường rất sợ, chỉ còn biết ôm mặt khóc nức nở, tiếng da thịt va chạm thật lớn, cậu chỉ cầu mong đừng có người nào sẽ đến đây mà thôi.

"Hu hu... Trương Dạng... Trương Dạng... anh dừng lại được không?"

Trương Dạng còn chưa thỏa mãn, làm sao có thể dừng lại, huống chi trò chơi này thật sự kích thích hắn đến phát điên. Trương Mạn Đường càng khóc lóc sợ hãi van xin hắn, hắn lại càng muốn trêu chọc cậu.

Trương Dạng để Trương Mạn Đường nằm xuống bãi cọ, những ngọn cọ này làm cho cậu cảm thấy ngứa ngáy, người ở phía trên tiếp tục ra vào điên loạn, tiếng nhóp nhép cùng tiếng bạch bạch càng rõ ràng hơn trong không gian yên tĩnh này. Trương Mạn Đường nức nở cầu xin Trương Dạng dừng lại, có điều người đàn ông kia lại dùng miệng ngăn lại lời nói của cậu, cả thân thể cậu đều bị hắn làm đến mức mềm nhũn ửng đỏ.

"Ưm... a... hu hu... Trương Dạng... tha cho em... cầu xin anh."

Trương Dạng khàn giọng, hô hấp cũng không ổn định vì sự ra vào liên tục của chính bản thân mình.

"Đừng khóc, nếu còn khóc thì tôi càng không thể dừng lại được đâu."

Không phải Trương Mạn Đường khóc vì ghét bỏ hay căm ghét Trương Dạng, cậu khóc là vị sợ, đây là lần đầu tiên cậu ở ngay ngoài trời làm chuyện này, cậu rất sợ sẽ có người đến đây nhìn thấy cậu.

"Trương Dạng, em rất sợ... hu hu... nếu có người đến đây thì sao."

Trương Dạng hôn lên trán của Trương Mạn Đường, vầng trán này đã ướt đẫm mồ hôi.

"Đừng sợ, vừa rồi tôi đã nhắn tin với quản lý của nơi này, sẽ không có ai đến đây làm phiền chúng ta."

Trương Mạn Đường nhớ tới hành động dừng xe lấy điện thoại ra của Trương Dạng, cầu còn tưởng hắn nói người đến đây đưa bọn họ về, hóa ra là hắn đã sớm có chủ ý từ trước nhưng người đàn ông này lại xấu xa đến mức không nói sự thật cho cậu biết, cứ để cậu rơi vào hố sâu lo lắng như vậy.

"Trương Dạng... anh..."

Trương Mạn Đường muốn oán trách Trương Dạng nhưng lại không thể tức giận với người đàn ông bá đạo này, đôi mắt cam chịu ngập nước mang theo sự đáng thương. Dáng vẻ này khiến cho Trương Dạng càng sinh ra cảm giác muốn chà đạp cậu hơn, hắn chuyển động eo, mạnh mẽ thúc sâu vào bên trong cơ thể của Trương Mạn Đường.

"Tiểu Đường Tử, nghe nói em muốn tìm kim chủ mới?"

Trương Mạn Đường nức nở, cả người chấn động theo từng nhịp ra vào của Trương Dạng.

"Ưm... không phải."

Trương Dạng khàn giọng.

"Không phải? Là tôi nhầm hay sao? Tôi còn tưởng em đến đây là tìm kim chủ đấy."

Trương Dạng luôn là người có ham muốn dục vọng rất cao, việc này biểu hiện ở mỗi động tác ra vào điên cuồng của hắn hiện tại. Hắn làm cho Trương Mạn Đường đau cũng làm cho cậu cảm thấy sự khoái cảm liên tục đánh đến giống như những cơn sóng giận giữ, cảm giác bản thân mình đang trôi nổi trên mặt biển tình dục này.

"Trương Dạng... a..."

Trương Mạn Đường không nói được một câu hoàn chỉnh bởi vì Trương Dạng không để cho cậu có cơ hội nói, hắn liên tiếp dùng vật nam tính thô to của mình dày vò cậu, dưới những ánh đèn điện sáng trưng này, Trương Mạn Đường không có bất cứ thứ gì che đậy ngoài người đàn ông cao lớn bên trên.

"Tiểu Đường Tử, em tìm được người nào hay chưa?"

Nói rồi không để cho Trương Mạn Đường trả lời, Trương Dạng đã ngay lập tức cúi đầu ngậm lấy đôi môi cậu dày vò cắn mút. Trương Mạn Đường không theo kịp tiết tấu của Trương Dạng, chỉ có thể há miệng thở dốc. Một dòng tinh dịch nóng bỏng bắn sâu vào bên trong cơ thể của Trương Mạn Đường, cảm giác xuyên qua thứ gì đó tiến vào bụng dưới của cậu, cố máy điên cuồng kia đến cuối cùng cũng chịu dừng lại, hắn ôm lấy cậu, nằm ở trên người cậu, không có ý định rời đi.

Một lúc sau Trương Dạng mới ngồi dậy, hắn tùy tiện lấy áo của Trương Mạn Đường lau qua loa vật nam tính ngạo nghễ của mình rồi ghét bỏ ném áo của cậu qua một bên. Trương Mạn Đường biết thói quen này của hắn, hắn thích sạch sẽ, mỗi lần làm tình xong nếu như không có phòng tắm thì sẽ lấy áo của cậu lau, cậu không để bụng chuyện này chỉ là bây giờ có một chút tủi thân mà thôi.

Trương Dạng lấy ra một điếu thuốc, ánh mắt híp lại quan sát dáng vẻ chật vật của Trương Mạn Đường đang mặc quần áo, hắn không có ý định giúp đỡ cậu, chỉ ngồi ở một bên nhìn cậu mà thôi.

Không gian rơi vào sự tĩnh lặng, mùi khói thuốc hòa lẫn mùi vị của cuộc hoan ái vừa trải qua, Trương Mạn Đường e dè nhìn hắn, tại thời điểm này cậu thấy hắn như có một thứ vỏ bọc vô hình nào đó khiến cho người khác không thể lại gần.

"Tiểu Đường Tử, em qua đây."

Trương Dạng ngồi ở đó hút thuốc, khi hắn gọi cậu cũng không nhìn cậu, cảm giác như chỉ tùy tiện gọi đến mà thôi. Trương Mạn Đường không có suy nghĩ phản kháng, cậu hơi nhích người ngồi gần hắn hơn, đột nhiên hắn vòng tay qua đặt lên vai cậu, nhả một ngụm khói thuốc vào không trung rồi nói.

"Tiểu Đường Tử, em thích tôi lắm sao?"

Hình ảnh này rất đẹp, cũng phải, Trương Dạng vốn dĩ đã rất đẹp, rất thu hút ánh nhìn của người khác, hắn ở trong làn khói thuốc mờ ảo thế này lại càng tăng thêm phần nam tính quyến rũ hơn.

"Vâng... em yêu anh."

Trương Dạng kéo cậu tựa vào vai của mình, hắn cứ im lặng như vậy cho đến khi hai người rời khỏi sân golf. Lần này Trương Dạng tự lái xe đến, cậu ngồi ở vị trí ghế lái phụ bên cạnh hắn, trong lòng của cậu đang rất phấn khích nhưng đến khi hắn hỏi cậu một câu đã khiến cho cậu cảm thấy thất vọng vô cùng.

"Em đang ở đâu? Tôi đưa em về."

Trương Mạn Đường đọc địa chỉ nhà của Tịnh Kỳ, dọc đường đi hắn không nói thêm bất cứ lời nào nữa, hai người cứ như vậy duy trì sự trầm mặc.

Chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa khu chung cư cao tầng, đây là khu chung cư giá tầm trung nằm ở khu vực không mấy đông đúc cho lắm. Trương Mạn Đường khẽ thở dài ở trong lòng, cậu quay sang nhìn Trương Dạng, rất muốn tranh thủ thời gian một chút hỏi hắn.

"Trương Dạng, sau này em có thể gặp anh hay không?"

Trương Dạng cười nhẹ, nhàn nhạt hỏi cậu.

"Sao vậy, em không tìm được kim chủ nào tốt hơn tôi sao?"

Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn xuống dưới đầu gối, mối quan hệ kim chủ tình nhân này đến cuối cùng vẫn không thể thay đổi được.

"Em không đi tìm kim chủ, lúc đầu chủ động tiếp cận với anh đúng là muốn tìm kim chủ, bởi vì em đã ở trong công ty lâu lắm rồi vẫn chưa có cơ hội có một vai diễn thật sự nào. Sau này ở bên cạnh anh, có đôi lúc em đã quên mất mình chỉ là tình nhân được bao nuôi, nếu như chúng ta dừng lại em cũng sẽ không đi tìm kim chủ khác."

Trương Mạn Đường nói xong thì im lặng, cậu đang chờ đợi Trương Dạng cho cậu một câu trả lời nhưng hắn lại không chịu lên tiếng, cậu cảm thấy đã đến lúc cậu lên bước xuống xe, cho nên hít một hơi thật sâu quay sang hôn nhẹ vào má của Trương Dạng.

"Trương Dạng, em sẽ ở nhờ nhà của chị Tịnh Kỳ một thời gian ngắn đến khi tìm được chỗ ở thích hợp, số phòng em đang ở là 609. Tạm biệt!"

Trương Mạn Đường đã lấy hết can đảm để hôn lên má của người đàn ông kiêu ngạo này, may mắn rằng hắn đã không đẩy cậu ra, cậu cũng cảm thấy mãn nguyện khi hắn chịu nghe lời cậu nói, có thể là như vậy hoặc có thể là do cậu tự mình nghĩ như vậy.

Trương Mạn Đường bước xuống, cậu đứng ở đó nhìn chiếc xe sang trọng biến mất trong màn đêm, tốc độ thật nhanh, giống như không có gì phải nuối tiếc cả. Cậu đã đứng ở đó thật lâu, nước mặt lăn xuống bên gò má, cơn gió mùa hè thổi tới khiến cho cậu cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, trong màn đêm tĩnh mịch chỉ có một mình cậu đứng ở đó hoang màng tìm cách để chạm đến trái tim của người đàn ông lạnh lùng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK