Từ trước đến nay Trương Dạng đã quen với việc Trương Mạn Đường luôn xoay quanh mình, trong mắt cậu lúc nào cũng chỉ tồn tại một mình hắn, khiến cho hắn không hề cảm thấy có chút đe dọa nào. Nhưng mà bây giờ lại xuất hiện thêm một Giang Lệ Châu, một Sát Mộc Thanh lôi kéo sự chú ý của cậu, hắn không còn là duy nhất đối với cậu, việc này làm cho hắn nhận ra sự nguy hiểm và tồn tại cảm giác không thoải mái.
Xe rất nhanh đã dừng lại ở trước cửa bệnh viện, quản gia vừa rồi đưa Giang Lệ Châu đến bệnh viện lúc này đã nghiêm chỉnh đứng chờ Trương Dạng ở bên ngoài, vừa nhìn thấy Trương Dạng và Trương Mạn Đường bước xuống xe, ông lập tức tiến tới, ngắn gọn thông báo tình hình của Giang Lệ Châu.
"Ông chủ, cậu Trương, tình hình của Giang phu nhân được chuẩn đoán là lên cơn đau tim, hiện tại đang trong phòng cấp cứu trên tầng ba."
Trương Mạn Đường có hơi gấp gáp, vừa nghe thấy Giang Lệ Châu phải cấp cứu thì càng lo lắng hơn, ngay cả nhìn xem thái độ của Trương Dạng một cái cũng quên mất đã nâng bước đi về phía thang máy rồi.
Trương Dạng không có ý định đi theo, hắn nhìn về phía quản gia nhàn nhạt nói: "Đi theo em ấy đi, giúp tôi sắp xếp bác sĩ theo dõi cho Giang Lệ Châu."
Quản gia gật đầu, nhanh chóng sải bước đuổi theo Trương Mạn Đường còn đang chờ thang máy.
Phòng cấp cứu ở trên tầng ba, hành lang sáng đèn cùng sàn gạch bóng loáng. Trương Mạn Đường để ý có rất nhiều y tá chạy ra chạy vào trong phòng bệnh cấp cứu, khiến cho trái tim của cậu cũng như bị treo ngược lên.
Sát Mộc Thanh mặc tây trang màu đen, chỉ thấy bóng lưng của ông đang khẽ run rẩy nhìn vào bên trong phòng cấp cứu. Trương Mạn Đường dừng lại, hai chân cậu dường như không thể di chuyển được cứ đứng ngây ra ở đó. Cậu không biết tâm trạng của mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy nhói ở trong tim, ngay cả khóe mắt cũng đã sớm xuất hiện cảm giác ẩm ướt.
Sát Mộc Thanh đột nhiên quay lại, phát hiện ra Trương Mạn Đường đang đứng ở phía xa kia, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau như vậy, không gian giống như lại yên tĩnh lạ thường, vừa ngại ngùng, vừa xa lạ nhưng cậu lại rất muốn biết tình trạng sức khỏe của Giang Lệ Châu bây giờ sao rồi.
Đúng lúc này cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra ngoài nhìn Sát Mộc Thanh nói gì đó. Không rõ là do khoảng cách xa hay là do tâm trạng ngổn ngang của cậu lúc này mà cậu không thể nghe thấy rõ lời của vị bác sĩ kia. Trương Mạn Đường vô thức tiến lên phía trước, bác sĩ nói không nhiều, rất nhanh đã dẫn đầu nhóm y tá rời khỏi hành lang bệnh viện.
Quản gia đi theo bác sĩ làm thủ tục nhập viện, hành lang sạch sẽ yên tĩnh lại chỉ còn có Trương Mạn Đường và Sát Mộc Thanh. Sát Mộc Thanh thở nhẹ một hơi, ông tiến lên phía trước vỗ vai của cậu.
"Mẹ của con đã không sao rồi, bác sĩ nói rằng sau này không thể chịu quá nhiều kích thích tránh cho bệnh tim lại tái phát."
Trương Mạn Đường cảm giác trong cổ họng của mình có thứ gì đó chặn lại không nói được, phòng cấp cứu một lần nữa mở cửa, có hai y tá chậm rãi đẩy giường bệnh của Giang Lệ Châu ra ngoài. Trương Mạn Đường thoáng nhìn thấy gương mặt xanh xao gầy gò của Giang Lệ Châu, bà mặc quần áo bệnh nhân càng khiến cho người ta có cảm giác bệnh tật đeo bám, Trương Mạn Đường rất muốn đi theo nhưng lại không dám, có lẽ là do ngượng ngùng cũng có lẽ là do bản thân cậu vẫn còn có rào cản với người thân đột nhiên tìm đến này.
"Mộc Nhân, chúng ta nói chuyện một chút có được không?" Sát Mộc Thanh nhẹ giọng.
Trương Mạn Đường nghĩ có lẽ cũng đến lúc đối mặt rồi, cậu cũng không thể trốn tránh mãi được. Trương Mạn Đường khẽ gật đầu, hai người chậm rãi đi xuống dưới khuôn viên bệnh viện nói chuyện.
Nhiệt độ hiện tại vẫn còn khá lạnh, lúc xuống dưới cậu bị một cơn gió đánh úp mới phát hiện ra việc này. Hai tay theo phản xạ tự nhiên mà hơi kéo áo bao lấy mình, bây giờ cậu mới biết rằng bản thân mình chẳng biết đang khoác lấy áo măng tô của Trương Dạng từ khi nào nữa. Phải rồi, Trương Dạng cũng đến đây cùng với cậu, vừa rồi vì quá lo lắng cho Giang Lệ Châu mà cậu lại quên mất sự tồn tại của hắn, cậu vội vã tìm kiếm điện thoại lại chỉ thấy điện thoại của hắn ở trong túi áo khoác kia, có lẽ vì quá gấp gáp mà cậu quên mất điện thoại của bản thân rồi.
Sát Mộc Thanh đương nhiên là biết size áo khoác mà Trương Mạn Đường đang mặc không thích hợp cho lắm, ông nghĩ có lẽ là do người nào đó cố tình muốn nhắc nhở ông chuyện đó. Sát Mộc Thanh cũng không muốn nói đến chuyện của Trương Dạng, ông biết con trai mình rất tin tưởng người kia, nếu như cứng rắn tách con trai cùng Trương Dạng ra có lẽ con trai ông sẽ không chịu quay trở về nhà.
"Mộc Nhân, ba có thể gọi con là Mộc Nhân hay không? Cái tên này là do ba mẹ đã suy nghĩ rất lâu mới chọn ra được, nó rất hay và ý nghĩa."
Trương Mạn Đường im lặng, cậu đã ngầm đồng ý.
"Nếu như ba sinh ra ở trong một gia đình bình thường thì con đã không bị liên lụy chịu khổ, cũng là lỗi do ba không bảo vệ tốt cho mẹ con con, việc này đã khiến cho ba day dứt mãi ở trong lòng."
Trương Mạn Đường không nhìn ông, cậu chỉ nhìn xa xăm về phía trước, lòng của cậu rất hỗn loạn nhưng cậu biết được rằng ba mẹ cậu không phải là cố tình bỏ rơi cậu.
"Ba chỉ mong con được vui vẻ, cho dù con có trở về Sát gia hay không thì cũng không quan trọng, chỉ xin con hãy để cho ba mẹ có cơ hội bù đắp cho con. Lệ Châu đã chịu đau khổ suốt hơn hai mươi năm nay, ba biết bà ấy luôn dằn vặt tự trách bản thân, việc này khiến cho sức khỏe của mẹ con càng ngày càng không tốt. Bác sĩ nói rằng nếu như bà ấy không chịu để cho bản thân mình thoải mái thì cho dù là bác sĩ giỏi đến đâu đi chăng nữa cũng không thể cứu được."
Sát Mộc Thanh lấy ra từ trong ngực áo của mình một tấm hình đã ố vàng đưa cho Trương Mạn Đường xem. Trong hình là một đứa bé sơ sinh đang ngủ trong vòng tay của một người phụ nữ, nhìn nụ cười của người mẹ kia thật sự rất hạnh phúc.
"Bà ấy luôn coi tấm ảnh này là bảo bối, cất giữ nó rất cẩn thận. Mỗi khi chúng ta nhận được tin có người rất giống con, bà ấy lại ôm theo tấm ảnh này cùng hy vọng đến xem thử nhưng mỗi lần đến lại là những lần thất vọng quay trở về. Ba nghĩ sẽ không tìm con nữa vì ba rất sợ phải nhìn thấy dáng vẻ thất vọng đau thương kia của bà ấy, có điều bà ấy lại không chịu từ bỏ hy vọng muốn tìm con cho bằng được."
Trương Mạn Đường cầm lấy bức ảnh kia xem, lúc còn nhỏ khi ở cô nhi viện mỗi năm đều sẽ được chụp lại một bức ảnh, cậu nhìn đứa bé trong ảnh kia đúng là rất quen thuộc, tầm mắt phía trước nhanh chóng nhòe đi, vài giọt nước mắt tí tách rơi trên tấm ảnh cũ đã ố vàng.
"Mộc Nhân, con có thể hận ba, bởi vì ba đã không thể bảo vệ tốt cho mẹ con con nhưng xin con hãy vì bà ấy, cho dù là thương hại bà ấy cũng được, thân thể của Lệ Châu thật sự không thể chịu được thêm bất cứ đả kích nào nữa."
Sát Mộc Thanh im lặng thật lâu, ngay cả khóe mắt của ông cũng xuất hiện một tầng ẩm ướt. Rõ ràng con trai đã tìm được nhưng lại chưa nhận được, việc này khiến cho ông cảm thấy vô cùng đau khổ.
"Sáng nay cậu ta nói rằng ba mẹ nên từ bỏ ý định, quay trở về Lệ Giang, còn con sẽ ở lại thành phố này cùng với cậu ta. Cậu ta còn nói con họ Trương không phải họ Sát cho nên không có bất cứ trách nhiệm gì với Sát gia cả. Mộc Nhân, Trương Dạng là người tài giỏi nhưng không có nghĩa cậu ta không có tật xấu. Đời sống riêng tư trước đây của cậu ta như thế nào con hẳn là cũng biết, cậu ta đối xử tốt với con ở hiện tại không có nghĩa là sau này cũng sẽ như thế nhưng mà ba mẹ thì khác, ba mẹ tình nguyện dành cả cuộc đời để bù đắp cho con sau này."
Trong lòng của Trương Mạn Đường, tình thân và tình yêu là hai loại tình cảm khác nhau, không thể so sánh được mà Trương Dạng ở trong lòng cậu vẫn luôn rất vững vàng, không phải chỉ dựa vào vài câu nói mà thay đổi được.
"Trương Dạng rất tốt, chỉ là khi anh ấy nói chuyện đôi khi sẽ khiến cho người khác cảm thấy đau lòng mà thôi."
Chuyện này Trương Mạn Đường cũng đã gặp rất nhiều rồi, Trương Dạng chính là như vậy, chỉ một câu nói của hắn cũng là thứ vũ khí sát thương cực mạnh đánh thẳng về phía đối phương.
"Được rồi, nếu như con không muốn trở về Sát gia cũng không sao nhưng ba chỉ xin con một việc thôi, con có thể quay về Lệ Giang cùng chúng ta có được không? Chỉ một vài ngày thôi cũng được, đợi đến khi sức khỏe của Lệ Châu ổn định, chúng ta có thể từ từ nói với bà ấy, đến khi đó con có thể quay về cùng với cậu ta.".