Khi Trương Dạng làm việc sẽ mang một dáng vẻ vô cùng tập trung khiến cho một lớn một nhỏ cũng rất biết điều mà không dám làm phiền, mà Trương Tu là một đứa nhỏ, nếu như im lặng như vậy thì rất nhanh sẽ cảm thấy nhàm chán mà đi ngủ.
Chẳng mấy chốc, Trương Tu đã gối đầu lên đùi của Trương Mạn Đường ngủ say. Trương Mạn Đường cúi đầu nhìn Trương Tu, đường nét trên gương mặt của đứa nhỏ này vô cùng tinh xảo, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng nước, còn có hai hàng lông mi dài rủ bóng. Trương Mạn Đường tập trung quan sát, tổng thể gương mặt thật hoàn mỹ, rất ấn tượng nhưng không phải là kiểu cương nghị như Trương Dạng.
Mắt của Trương Tu có màu hổ phách, là màu mắt mà trên thế giới này chỉ chiếm 5%. Mắt của Trương Dạng màu đen, hai ba con của bọn họ hình như có vẻ bề ngoài không giống nhau cho lắm thì phải... chỉ giống tính cách mà thôi.
"Đang nhìn gì?"
Một giọng nam trầm thấp từ tính truyền xuống từ trên đỉnh đầu của Trương Mạn Đường, khiến cho cậu giật mình ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức chạm vào chóp mũi thẳng tắp cao ngạo kia của Trương Dạng, mùi hương nam tính quen thuộc quanh quẩn trước chóp mũi.
Dù đã rất nhiều lần cùng Trương Dạng tiếp xúc thân mật nhưng khi bất ngờ đối mắt với hắn ở khoảng cách này, trái tim trong lồng ngực của Trương Mạn Đường vẫn đập thình thích loạn nhịp:
"À..."
Ánh mắt của Trương Dạng là một khoảng không khó đoán, ngay lúc này đây còn mang theo ý cười trêu chọc lưu manh:
"Có chuyện giấu tôi?"
Trương Mạn Đường cúi đầu, cậu cảm thấy cả gương mặt của mình nóng bừng lên rồi, có lẽ lúc này sẽ rất đỏ:
"Không có đâu..."
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, đầu ngón tay chạm vào môi cậu, cố tình trêu chọc miết nhẹ chà sát:
"Phải không, cho tôi thấy lưỡi của em nào"
Trương Mạn Đường hơi lo lắng, bởi vì bây giờ Trương Tu đang nằm ngay trên đùi cậu, chỉ cần đứa nhỏ kia mở mắt ra là có thể thấy được những cảnh không nên thấy. Trước ánh mắt nóng rực của Trương Dạng cùng đầu ngón tay đang ma sát trên môi cậu, Trương Mạn Đường không còn cách nào khác chỉ có thể chậm rãi há miệng.
Ngón tay thô lớn của Trương Dạng tiến vào bên trong khoang miệng của cậu, kẹp lấy đầu lưỡi kia mà tùy ý trêu chọc, lúc thì tiến vào rút ra, lúc lại quấn lấy đầu lưỡi cậu khiến cho cả người cậu cũng phải nóng lên.
Trương Dạng chậm rãi thu tay lại, lúc rời khỏi khoang miệng ấm áp của Trương Mạn Đường còn kéo theo một sợi chỉ bạc lấp lánh đến chói mắt. Trương Mạn Đường vừa nhìn thấy cảnh đó thì thoáng đỏ mặt, vội vã cúi đầu xuống, nhưng mà người đàn ông bá đạo kia lại nâng cằm cậu lên, cúi đầu hôn xuống đôi môi cậu, đầu lưỡi của hắn rất lưu manh, quét một vòng trên miệng cậu, rồi mới như trêu đùa tiến vào bên trong nơi đó, giống như muốn hút hết mật ngọt từ bên trong vậy.
Một tay của Trương Dạng giữ chặt phía sau gáy của Trương Mạn Đường, một tay đặt nhẹ ở trên gương mặt của Trương Tu, muốn phòng trừ khả năng nhóc con tỉnh dậy nhìn thấy cảnh ướt át này của hai người.
Trương Dạng cảm thấy mình càng ngày càng không thể tự khống chế được ham muốn yêu thương Trương Mạn Đường, rất muốn để cậu ở trước tầm mắt, càng muốn lưu manh trêu chọc cún con này đến đỏ mặt xấu hổ:
"Tiểu Đường Tử thật ngoan, ngoan thế này khiến cho đầu óc của tôi đều nghĩ đến em"
Trương Dạng quả đúng là kim chủ nổi danh trong giới, mỗi lời người này nói ra đều có thể khiến cho trái tim người khác đập loạn nhịp, cho dù không biết trong đó có bao nhiêu phần trăm là sự thật nhưng Trương Mạn Đường cũng đã bị người này thu phục rồi:
"Vậy, em sẽ thật ngoan"
Trương Dạng mỉm cười, trong ánh mắt kia của hắn còn hiện rõ đốm lửa dục vọng:
"Tiểu Đường Tử đang muốn tôi bỏ bê công việc hay sao?"
Trương Mạn Đường vẫn còn hơi mông lung trước sự ngọt ngào dịu dàng này, cậu à một tiếng, tiếp sau đó người kia đã thu tay lại, đứng thẳng lên, ánh mắt khó đoán nhìn xuống dưới, nói một câu thế ý vị thế này:
"Không được vì cưng chiều mà tự tung tự tác, có biết không?"
Trương Mạn Đường vừa nhìn thấy dáng vẻ kia của Trương Dạng, sự ngọt ngào đã nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị khó đoán của hắn. Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, ánh mắt mở lớn nhìn lên cao, lúng túng bất an, nhưng sau đó người đàn ông khó đoán kia lại đưa bàn tay to lớn đến vuốt ve gò má cậu, nhẹ giọng nói:
"Có biết không?"
Trương Dạng đột ngột thay đổi thái độ nhanh như vậy cũng phải khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy hình ảnh nghiêm khắc lúc trước của hắn chỉ là ảo giác của cậu mà thôi:
"Em biết".
Buổi chiều hôm đó, ba người đi ra ngoài ăn tối, vì thân phận mỗi người đều đặc thù cho nên Trương Dạng đã lựa chọn một phòng riêng rộng lớn để dùng bữa. Dưới ánh đèn vàng sang trọng, trong không gian cách âm yên tĩnh như thế này chỉ có tiếng va chạm lách cách của bát đũa gây ra. Trương Dạng là người không thích nói nhiều, nếu như nói thì sẽ là mấy lời lưu manh mà trẻ con không nên nghe. Trương Mạn Đường thì lại là kiểu an phận phục tùng, Trương Dạng không mở miệng thì cậu sẽ không nói chuyện, còn Trương Tu thì khỏi phải nói rồi, rất muốn nói chuyện nhưng trẻ con căn bản không cùng một sóng điện với người lớn, bô bô ba ba vài câu đã chán nản ngồi ăn cơm rồi.
Trương Tu vẫn còn nhỏ, chưa biết cách tự mình ăn, cho nên cả một quá trình Trương Mạn Đường đều ngồi ở bên cạnh chậm rãi đút thức ăn cho nhóc con, mà hình ảnh này rơi vào trong tầm mắt của Trương Dạng, khiến cho đôi mắt lạnh nhạt khó đoán kia của hắn cũng dịu dàng vài phần.
Trương Dạng là một người luôn bận rộn, lý do hắn chọn nhà hàng này để dùng bữa là do một lát nữa hắn cũng có cuộc hẹn với đối tác tại nhà hàng này, thế cho nên mới có chuyện hắn chỉ ngồi trong phòng khoảng 20 phút rồi đã vội vã rời đi rồi.
Trương Mạn Đường thở dài một hơi, Trương Dạng rời đi khiến cho cậu tránh không được có phần mất mát, cậu cảm thấy bản thân mình càng ngày càng muốn dính ở trên người hắn, rất muốn cảm nhận được mùi hương nam tính quen thuộc kia, càng thích ánh mắt khó đoán mang theo tà ý của hắn khiến cho cậu phải đỏ mặt chột dạ.
Chẳng biết Trương Mạn Đường đã ngồi thất thần như thế được bao lâu, mãi cho đến khi bên cạnh cậu có tiếng bát sứ đổ vỡ, cậu giật mình quay sang thì phát hiện ra Trương Tu mang theo gương mặt nhăn nhó trắng bệch đang dùng tay ôm bụng khóc nức nở.
Trương Mạn Đường hốt hoảng, vội quay sang bên cạnh đỡ lấy Trương Tu:
"Tiểu Tu, cháu sao thế?"
Trương Tu cả người đổ mồ hôi, giọng nói non nớt oa oa khóc lớn:
"Đau bụng, đau bụng hu hu"
Trương Mạn Đường luống cuống, vội vã xem trên vùng bụng của Trương Tu có vết thương nào hay không, may mắn da thịt vẫn còn bình thường không thương tổn, có lẽ là đau ở bên trong,
"Đừng khóc, đừng khóc, chú gọi ba ba cho cháu"
Trương Mạn Đường cũng không biết nên phải xử lý tình huống này ra sao nữa, cậu không phải bác sĩ, thời gian trước đây cũng chưa từng đọc qua những kiến thức liên quan đến trẻ con cho nên không biết hiện tại Trương Tu bị làm sao, càng không biết bây giờ nên phải sơ cứu như thế nào trước tiên.
Điện thoại của Trương Dạng không có người bắt máy, Trương Mạn Đường đã cố gắng liên lạc nhiều cuộc nhưng vô ích, đến cuối cùng cậu cũng bị Trương Tư ở bên cạnh làm cho rối rắm muốn phát điên, vội vã ôm nhóc con trong tay xuống dưới sảnh đón xe đến bệnh viện.
Trương Mạn Đường rất sợ hãi, bản thân cậu không phải là người bị đau nhưng ôm Trương Tu đang càng ngày càng khóc như muốn lịm đi kia thì trái tim cậu cũng bị nó trêu đùa như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Tiểu Tu, Tiểu Tu... đừng ngủ nhé, chú sẽ đưa cháu đến bệnh viện"
Gương mặt non nớt của Trương Tu đã tái nhợt, vầng trán ướt át mồ hồ, nhóc con có lẽ đang phải chịu đựng cơn đau quá sức cho nên lúc này đã không còn khóc lớn được nữa, chỉ có thể hừ hừ vùi vào lồng ngực của Trương Mạn Đường mất hết sức lực:
"Hu hu... ba ba... ba ba"
Trương Mạn Đường phải cúi thật thấp mới nghe được Trương Tu đang nói gì:
"Ba ba? Ba ba sao? Chú sẽ gọi ba ba đến ngay, cháu đừng ngủ nhé, sắp tới bệnh viện rồi"
Trương Mạn Đường run rẩy đến độ ấn điện thoại gọi cho Trương Dạng cũng mất thời gian thật lâu, người ở bên kia không rõ tại vì sao lại không chịu bắt máy, hại cậu cũng sắp khóc đến nơi theo Trương Tu rồi.
Khi Trương Mạn Đường đưa Trương Tu đến bệnh viện, nhóc con sớm đã không còn tỉnh táo nữa, bác sĩ vội vàng tiến đến ôm lấy Trương Tu đặt lên giường bệnh, chuyển vào phòng cấp cứu.
Trương Mạn Đường cũng theo đó chạy theo, y tá hỏi cậu rất nhiều câu hỏi trên đường đến phòng cấp cứu:
"Cháu bé bị làm sao thế?"
"Đã phát hiện cách đây bao lâu rồi?"
"Có biểu hiện nôn ọe gì hay không?"
Trương Mạn Đường không nghe được vào trong tai mình câu nào hết, mãi cho đến khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, khoảng 5 phút sau lại mở ra, y tá đi ra nói rằng:
"Bệnh nhân bị viêm ruột thừa, cần phải phẫu thuật ngay, cậu là người nhà của bệnh nhân có phải không, nhanh chóng theo tôi đến phòng làm thủ tục"
Từ trước đến nay Trương Mạn Đường chưa hề phải phẫu thuật, cho nên khi nghe thấy cần phải phẫu thuật, hơn nữa còn là một đứa nhỏ thì cậu đã tự nhận định độ nghiêm trọng của nó cực kỳ cao, còn sợ nếu như Trương Tu có mệnh hệ gì...
Lúc Trương Mạn Đường còn đang hoảng hốt tột độ thì điện thoại trong túi quần của cậu reo lên, vừa nghe được tiếng nhạc chuông quen thuộc biểu hiện cho người nào đó, cậu ngay lập tức tiếp nhận điện thoại, khóe mắt gấp đến độ cũng nóng bừng:
"Trương Dạng, Trương Dạng, Tiểu Tu ở bệnh viện..."
Trương Dạng nhìn thấy trong điện thoại là hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Trương Mạn Đường, bởi vì hắn khi đi làm việc sẽ không để chuông điện thoại, chính vì vậy lúc này mới phát hiện ra được Trương Mạn Đường đã gọi mình nhiều đến như vậy.
Trương Dạng nghe ra được giọng nói lộn xộn gấp gáp của Trương Mạn Đường, hắn nhíu mày, tuy có lo lắng nhưng vẫn lên tiếng trấn an cậu:
"Em bình tĩnh nói"
Trương Mạn Đường không thể bình tĩnh nổi, vừa rồi trong lúc cậu ôm Trương Tu đến bệnh viện, đã cảm nhận được nhóc con kia cực kỳ khó chịu, mà bây giờ y tá cũng ở bên cạnh thúc giục cậu, càng làm cho cậu rối rắm hơn:
"Trương Dạng, Tiểu Tu bị viêm ruột thừa, bác sĩ nói phải phẫu thuật... Trương Dạng, ánh đến có được không?"
Trương Dạng cũng nghe thấy tiếng thúc giục của y tá, hắn chỉ nói một cậu vừa như nhắc nhở, vừa như trấn an cậu rồi cúp máy:
"Tôi sẽ đến, trong lúc tôi chưa đến, em hãy giúp tôi chăm sóc Tiểu Tu".