Trương Mạn Đường đưa tay chạm tới gương mặt góc cạnh hoàn mỹ của Trương Dạng, đầu ngón tay ướt át vuốt ve từng đường nét trên đó. Người đàn ông này đúng là quá đẹp, đẹp đến đến mức đối phương cũng phải ngạt thở. Mỗi lần đối diện với hắn sẽ là một hồi trái tim của cậu không thể kiềm chế được mà đập loạn.
"Trương Dạng... em có thể làm ba ba nhỏ của Tiểu Tu sao?"
Trương Dạng cười nhẹ, trong nụ cười kia phảng phất sự chua xót.
"Tiểu Đường Tử, tôi tránh không được em lại còn muốn hay sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu thật sự rất thích trẻ con, hơn nữa nhóc con tóc vàng kia cũng rất ngọt ngào. Có lẽ từ nhỏ Trương Mạn Đường đã bị bỏ rơi, cho nên khi lớn lên, gặp một người mình muốn ở bên cạnh thì cậu sẽ cố gắng vì người đó làm hết tất cả mọi thứ, đối xử với họ thật là tốt để người đó không bỏ rơi mình.
"Muốn... Em rất muốn làm ba ba nhỏ của Tiểu Tu, em sẽ chăm sóc cho nhóc con thật tốt."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên đôi môi của Trương Mạn Đường, đầu lưỡi điêu luyện của hắn bắt đầu dịu dàng trêu chọc khoang miệng của cậu, bàn tay to lớn cũng vuốt ve bụng dưới của cậu, khàn giọng nói thế này: "Tiểu Đường Tử, nếu đã quyết định rồi vậy thì em không thể hối hận được nữa đâu."
Trương Mạn Đường nhỏ giọng, trong ánh mắt có tia nước đáp: "Trương Dạng, em sẽ không hối hận."
Trương Mạn Đường vì sự kích tình và ngọt ngào kia của Trương Dạng mà ngủ lúc nào không hay, đến khi cậu mở mắt tỉnh giấc thì chỗ nằm bên cạnh cậu đã trống rỗng không còn hơi ấm. Trương Mạn Đường với tay lấy điện thoại muốn xem đồng hồ thì phát hiện ra mình chỉ chợp mắt một chút mà thôi, bây giờ mới là 1 giờ sáng.
Trương Mạn Đường với lấy áo choàng tắm vắt trên thành ghế sô pha, cậu cúi người nhặt quần áo của mình đã bị Trương Dạng xé rách để gọn qua một bên. Trương Dạng không có ở trong phòng tắm, cho nên cậu cảm thấy tò mò không biết hắn đã đi đâu, chính vì thế khẽ đẩy cửa đi ra ngoài xem thử. Căn biệt thự này rất rộng lớn, ở trên tầng 3 có dãy hành lang dài hun hút được chiếu sáng bởi các ngọn đèn vàng treo trên tường.
Cậu đi dọc dãy hành lang, bước qua từng căn phòng, phát hiện có một căn phòng không đóng kín cửa, bên trong lại truyền ra tiếng động. Vốn dĩ Trương Mạn Đường sẽ không định đẩy cửa bước vào nhưng cậu lại nghe thấy tiếng động phát ra gấp gáp giống như là thứ gì đó bị trói buộc không thể thoát ra được.
Trương Mạn Đường im lặng đứng ở trước cánh cửa phòng kia, do dự một hồi mới khẽ đẩy cửa nhìn vào thử. Bên trong được bố trí giống như căn phòng ngủ sang trọng, giữa phòng đặt một chiếc giường cực kỳ lớn, chỉ là người ở trên giường lại khiến cho cậu phải giật mình ngây ngốc bởi vì cậu ta đang bị một sợi xích sắt khóa trụ lại trên cổ.
"Trương Mạn Đường!" Người nó phát hiện ra cậu, giật mình lên tiếng gọi.
Trương Mạn Đường vội vã lùi lại, muốn đóng cửa rời đi nhưng người kia lại dùng giọng nói khẩn thiết cầu xin cậu.
"Khoan đã, làm ơn đừng bỏ tôi lại."
Trương Mạn Đường là người dễ mềm lòng, thế cho nên khi nghe thấy đối phương cầu xin mình thì lung lay. Người kia thấy thế lại vội vàng đứng dậy muốn bước thêm vài bước nhưng lại bị sợi dây xích trên cổ kéo lại.
"Hãy giúp tôi, cầu xin cậu giúp tôi."
Người trước mặt nhìn rất tiều tụy, gương mặt hốc hác, đôi mắt trố tròn, so với lần trước gặp cậu ta thì cậu ta đã gầy đi rất nhiều, không còn dáng vẻ kiêu ngạo phách lối như trước nữa. Trương Mạn Đường suýt chút nữa là không nhận ra Nhậm Tử Sâm nữa rồi.
"Cậu trước hãy đóng cửa lại, nếu không sẽ có người phát hiện ra!" Nhậm Tử Sâm vội vã nói.
Trương Mạn Đường quay lại nhìn hành lang dài yên tĩnh, kế đó bước vào bên trong đóng cửa lại. Dáng vẻ của Nhậm Tử Sâm lúc này thật sự rất đáng thương, giống như một con cún không nghe lời đang trong giai đoạn huấn luyện cực khổ vậy.
"Sao anh lại ở đây?" Trương Mạn Đường không thân thiết với Nhậm Tử Sâm nhưng nếu như một người gặp hoàn cảnh thế này cũng khiến cho cậu cảm thấy hoảng hốt.
Căn phòng rất bừa bộn, giống như là vừa trải qua một hồi hỗn loạn cưỡng bức. Ga trải giường có vết máu đã khô, trên chiếc chăn nhàu nát kia còn có một vài vết nước khả nghi. Dưới sàn là rất nhiều vỏ bao cao su đã dùng vứt ngổn ngang, một vài mảnh thủy tinh vỡ vụn rơi trên mặt đất, nếu không để ý sẽ dẫm vào làm bị thương.
Hai mắt của Nhậm Tử Sâm sưng đỏ, trên cần cổ có vết tụ máu, Trương Mạn Đường vừa nhìn qua đã biết vết tích này vì sao lại có. Nhận Tử Sâm đột nhiên quỳ xuống dưới sàn nhàn.
"Trương Mạn Đường, cầu xin cậu giúp tôi rời khỏi đây, nếu không Trương Đạo sẽ giết tôi mất."
Trương Mạn Đường không phải là người có trái tim lạnh lùng sắt đá, vừa nhìn thấy Nhậm Tử Sâm quỳ xuống gần chỗ thủy tinh đổ vỡ thì nhíu mày vội đỡ cậu ta ngồi lên giường trước.
"Anh đứng lên đi, tôi không biết giúp anh thế nào."
Nhậm Tử Sâm nắm lấy cổ tay của Trương Mạn Đường, nhìn về phía ngăn tủ ở phía gần cửa ra vào nói: "Ở trong cánh tủ kia có chìa khóa, cậu chỉ cần mang đến giúp tôi là được."
Trương Mạn Đường xoay người lại nhìn, cậu do dự đứng ở một chỗ. Nếu như bây giờ cậu giúp đỡ Nhậm Tử Sâm chạy trốn, Trương Đạo phát hiện ra mọi chuyện là do cậu làm, vậy thì Trương Dạng có tức giận với cậu hay không. Hai người bọn cậu chỉ vừa mới làm lành, tình cảm chỉ vừa mới khởi sắc, cậu không muốn sẽ bị hắn ghét bỏ.
"Việc này..."
Nhậm Tử Sâm thấy Trương Mạn Đường đang do dự thì lại nắm chặt lấy cổ tay của cậu.
"Cầu xin cậu giúp tôi được không, nếu cậu không giúp tôi thì tôi sẽ chết mất. Tôi hứa sẽ rời khỏi đất nước này vĩnh viễn, tôi hứa sẽ không làm phiền cậu và Trương Dạng đâu. Tôi cầu xin cậu đấy, cậu có thể cứu một mạng người đấy!"
Trương Mạn Đường im lặng, chuyện này quá mạo hiểm, cậu không muốn đánh cược tình cảm của mình một lần nữa. Nhậm Tử Sâm vội cúi người nhặt lấy mảnh thủy tinh ở dưới sàn đặt ở trên tĩnh mạch cổ tay mình nói: "Được, nếu cậu không giúp tôi thì tôi chỉ có thể tự giải thoát cho mình mà thôi.". Truyện Khác
Trương Mạn Đường giật mình vội ngăn Nhậm Tử Sâm lại.
"Khoan đã, có gì từ từ nói."
Nhậm Tử Sâm vẫn giữ chặt mảnh thủy tinh trong tay, mặc kệ lòng bàn tay đã rướm máu. Cậu biết người trước mặt là cơ hội duy nhất để cậu bỏ trốn khỏi đây, nếu không thể nắm bắt thì vĩnh viễn sẽ không thể thoát khỏi đây được.
"Nếu như cậu không chịu giúp tôi thì tôi sẽ chết ở trước mặt cậu."
Trương Mạn Đường bị dồn vào bước đường cùng vội nói: "Được rồi, tôi sẽ giúp cậu."
Nhậm Tử Sâm nghe thấy được câu nói này mới tạm thời buông lỏng.
"Cậu đi lấy chìa khóa mau đi, nếu không lát nữa ông ta sẽ trở về."
Trương Mạn Đường gật đầu, xoay người đi về phía chiếc tủ kia lục tìm chìa khóa. Quả nhiên trong chiếc tủ đó có để một chiếc chìa khóa, Nhậm Tử Sâm thấy được thì hai mắt sáng bừng, phấn khích lên tiếng: "Chính là nó, cậu mau mang đó đến đây đi."
Trương Mạn Đường do dự mất vài giây nhưng rồi cũng mang nó đi đến mở ra chiếc xích trên cổ kia cho Nhậm Tử Sâm. Nhậm Tử Sâm được giải thoát, vội vã muốn bỏ chạy nhưng đúng lúc này cánh cửa phòng ngủ lại mở ra một lần nữa. Một người đàn ông cao lớn mặc trên mình một bộ đồ ngủ thoải mái bước vào.
Trương Đạo cũng không ngờ rằng phòng ngủ của mình lại xuất hiện thêm một vị khách, hơn nữa vị khách kia còn không biết điều muốn thả vật nuôi của ông ra. Ánh mắt của ông thoáng hiện ra vài tia bất ngờ rồi biến mất, kế tiếp là một nụ cười nhàn nhạt.
"Xem này, có vẻ tôi rất được lòng các cậu đấy, người cũ và người mới của con trai tôi lại chủ động dâng lên thế này, hơn nữa còn mặc đồ rất tiết kiệm thời gian đây."
Cả Nhậm Tử Sâm và Trương Mạn Đường hoảng hốt lùi lại phía sau, trong lúc bất cẩn Trương Mạn Đường không để ý đã dẫm phải mảnh thủy tinh dưới sàn, cảm giác đau nhức truyền tới bên dưới gan bàn chân khiến cho cậu ngã xuống giường khẽ kêu lên một tiếng.
"A..."
Trương Đạo nở một nụ cười xấu xa tiến về phía trước, Trương Mạn Đường hoảng hốt muốn đứng dậy né tránh nhưng lại bị một lực đạo mạnh mẽ nắm chặt lấy cổ tay. Cậu quay sang bên cạnh nhìn về phía người giữ chặt mình kia, Nhậm Tử Sâm không có ý định cho cậu bỏ chạy mà còn nói với Trương Đạo thế này: "Trương Đạo, chẳng phải ông nói chơi tôi đến chán ngán rồi hay sao, người này nhất định sẽ mới mẻ với ông, nếu không vì sao Trương Dạng lại ở bên cạnh cậu ta lâu như vậy chứ."
Trương Mạn Đường giật mình, vừa rồi cậu đã giúp đỡ Nhậm Tử Sâm nhưng bây giờ Nhậm Tử Sâm lại muốn hại cậu, cậu ta muốn cậu thay thế vị trí của cậu ta hay sao.
"Nhậm Tử Sâm, cậu nói cái gì thế? Mau thả tôi ra!"
Nhậm Tử Sâm dùng hết sức lực của mình đẩy Trương Mạn Đường vào lồng ngực của Trương Đạo, cậu hoảng hốt vội đẩy người trước mặt ra nhưng cơ thể của ông ta lại giống như một tảng đá, không gì có thể lung lay được khiến cho cậu bị ngã bật lại xuống giường.
Đúng lúc này lại có một giọng nam trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo phát ra.
"Có chuyện gì?"
Trương Mạn Đường nhìn thấy Trương Dạng đứng ở ngoài cửa, ánh mắt kia của hắn phát ra tia giận dữ vô cùng đáng sợ. Cậu hoảng hốt đứng lên, không quan tâm vết thương dưới gan bàn chân có bao nhiêu mảnh thủy tinh ghim xuống, muốn đi về phía Trương Dạng giống như nắm lấy sợi dây cứu mạng mình.
Trương Mạn Đường không được như ý nguyện, Trương Đạo nắm lấy cổ tay của cậu kéo lại.
"Cậu muốn đi đâu, chuyện này vẫn còn chưa giải quyết xong đâu."
Trương Dạng chậm rãi bước vào bên trong, không khí lạnh lẽo bao trùm xung quanh hắn. Hắn nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt kia rất đáng sợ khiến cho cậu chợt nhớ để chuyện lúc trước xảy ra với hắn. Cậu còn nhớ hắn đã nói ra lý do mà hắn và Nhậm Tử Sâm trở mặt, là do cậu ta đã lên giường với Trương Đạo sau lưng hắn, cậu rất sợ hắn sẽ hiểu lầm mình cho nên hoảng sợ nói: "Trương Dạng, em không làm chuyện gì có lỗi với anh cả.".