Trương Dạng nhìn lướt qua Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu hôn xuống bàn chân kia, đầu lưỡi thuần thục khẽ vươn ra trên chọc từng đầu ngón chân của cậu. Bởi vì Trương Dạng đang nâng chân của cậu lên cao cho nên lúc này vạt áo lụa bóng kia cũng theo da thịt trắng nõn trượt xuống, làm bại lộ ra nơi kín đáo bên trong kia.
Trương Dạng là kẻ lão luyện rất biết cách làm cho người khác run rẩy ở trên giường. Hắn dùng đôi môi đa tình kia của mình vừa hôn vừa trượt xuống phần đùi non của cậu, mỗi lần đôi môi kia di chuyển sẽ làm cho cậu kích thích đến độ không thể khống chế được bản thân mà run rẩy.
Trương Mạn Đường đặt hai chân lên vai của Trương Dạng, người đàn ông này đang vùi ở giữa hai chân cậu, dùng khuôn miệng lão luyện kia của hắn ngậm lấy vật nam tính của cậu, bắt đầu đưa đẩy một cách thuần thục.
Trương Mạn Đường bị hành động kia của Trương Dạng làm cho vừa sợ vừa sảng khoái, hai cảm giác lẫn lộn trái ngược này ở trong cơ thể cậu đấu tranh lẫn nhau, khiến cho đầu óc của cậu không thể tập trung được.
"Trương Dạng... ưm..."
Trương Dạng ngẩng đầu, kéo Trương Mạn Đường nằm xuống dưới thân mình, hắn chậm rãi kéo dây áo thắt hờ bên eo cậu, động tác nhẹ nhàng hiếm thấy. Ngày hôm nay Trương Dạng nhìn thấy Trương Mạn Đường vì mình nhảy xuống dưới đúng thật là đã bị cún con này làm cho cảm động, giây phút nhìn thấy cậu nhảy xuống hắn đã lo lắng và hối hận, cũng may Trương Mạn Đường không xảy ra chuyện gì cả.
Trương Dạng không làm đến bước cuối cùng, chỉ đơn giản là cởi quần áo đi ngủ mà thôi, chuyện này khiến cho Trương Mạn Đường vốn đang mong chờ nhiều hơn cũng phải nuối tiếc. Cậu nằm ở trong vòng tay hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, từ trên đỉnh đầu cậu truyền tới một giọng nói trầm thấp dịu dàng.
"Tôi sẽ dạy em bơi."
Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn Trương Dạng, do dự một hồi mới nói ra chuyện lúc nhỏ: "Lúc nhỏ ở trong cô nhi viện cùng bạn chơi đùa, em bị bạn vô tình đẩy xuống sông, từ đó trở đi để lại một bóng ma tâm lý cho nên lớn lên không có ý định học bơi nữa."
Trương Dạng cúi đầu hôn lên mái tóc của Trương Mạn Đường, xem ra cún con của hắn đúng là rất u mê hắn, nếu không tại sao có bóng ma tâm lý từ nhỏ vẫn có thể tình nguyện nhảy xuống chứ.
"Nếu như Tiểu Đường Tử biết bơi, tôi sẽ có phần thưởng cho em."
Trương Mạn Đường có hơi tò mò, những thứ của Trương Dạng đều làm cho cậu không muốn từ chối.
"Em có thể biết trước không?"
Trương Dạng nhếch môi khẽ mỉm cười, đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên một chút. Hắn cúi đầu, chóp mũi kiêu ngạo chạm tới cánh mũi mềm mại của cậu, khẽ nói: "Tôi sẽ làm em ở dưới làn nước, chẳng phải em thích nhất là chuyện đó hay sao?"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy thế thì đỏ mặt, chỉ là hình như cậu đúng là rất chờ mong chuyện đó, nếu như làm ở dưới nước sẽ có cảm giác gì đây. Trong mắt của Trương Dạng, Trương Mạn Đường đúng là một diễn viên tài năng bởi vì chỉ vài giây ngắn ngủi, người nào đó đã có thể thay đổi rất nhiều biểu cảm sắc thái trên gương mặt, khiến cho hắn cảm thấy đối phương là một vở kịch, càng xem càng cảm thấy hứng thú đắm chìm.
Đúng lúc này, căn phòng bên cạnh lại truyền ra rất nhiều tiếng đổ vỡ và la hét.
"Trương Đạo, a... ông là đồ ác quỷ... nhất định sẽ xuống địa ngục...a..."
Trương Mạn Đường không cố ý muốn nghe lén, chỉ là tiếng la hét thảm thiết kia rất chói tai, hơn nữa còn có tiếng xé gió của vật gì đó đánh xuống liên tục, khiến cho cậu có thể tưởng tượng được khung cảnh đáng sợ bên kia.
Trương Dạng thản nhiên nói một câu với Trương Mạn Đường: "Ba tôi thích nhất là hành hạ người khác, mỗi lần ra tay nhất định sẽ để lại dấu ấn khắc sâu. Nếu hôm nay em để cho cậu ta chạy đi rồi, hoàn cảnh đêm nay của em sẽ là như thế!"
Trong trí nhớ của Trương Mạn Đường, Trương Đạo là một người đàn ông trung niên bảo dưỡng rất tốt, ông ta có vẻ là một gã lưu manh bảnh bao rất hay dùng nụ cười của mình để trêu chọc người khác, nhưng mà cậu lại không hề nghĩ tới người đàn ông kia sẽ có tính cách thô bạo thích đánh người.
"Nếu mang ra so sánh với tôi, thì ông ta ra tay mạnh hơn rất nhiều, sẽ không tồn tại một chút lưu tình nào. Tiểu Đường Tử là người thích bị ngược đãi, có vẻ sẽ thích kiểu người như thế có đúng không?"
Trương Dạng cũng có bóng ma tâm lý, dù sao chuyện của Nhậm Tử Sâm chẳng khác gì một nhát đao sâu chém xuống trái tim này của hắn. Đến bây giờ hắn cũng vẫn tồn tại sự kiêng dè với tình yêu thật sự, cũng có một chút lo lắng khi Trương Mạn Đường sẽ giống Nhậm Tử Sâm sẽ bị Trương Đạo cuốn hút.
"Em chỉ yêu anh, Trương Dạng! Em sẽ không để ý đến bất cứ người nào khác cả."
Trương Dạng im lặng một lúc rồi đưa tay chạm vào hai mắt của Trương Mạn Đường.
"Ngủ đi, đã muộn lắm rồi."
Hôm nay đúng là một ngày mệt mỏi với Trương Mạn Đường, cho nên rất nhanh cậu đã chìm vào giấc ngủ, chỉ là giấc ngủ này không sâu, chỉ trong chốc lát cậu lại bị nâng lên, ném xuống dưới một khoảng nước sâu không thấy đáy. Thân thể bị làn nước lạnh lẽo bao phủ lấy, xung quanh tối đen, thứ chất lỏng tưởng chừng như vô hại kia thi nhau tràn vào khoang miệng và mũi cậu. Có tiếng cười cợt nhả của một đám trẻ con hình như rất hả hê, cậu vật lội cố gắng ngoi lên nhưng lại giống như bị một sợi dây xích khóa chặt lại. Đến khi cậu sắp chịu không nổi nữa thì bừng tỉnh mở mắt, vẫn là một mảng đen bao trùm nhưng khô ráo, người nằm bên cạnh sớm không còn thấy đâu.
Trương Mạn Đường ngửi được một mùi hương hỗn loạn, ấm nóng, có pha chút hương vị của đất, gỗ, cà phê, là một mùi hương khá thơm, thì ra Trương Dạng đang đứng ở bên cạnh cửa sổ hút thuốc. Hắn không quay lại nhìn cậu nhưng vẫn biết cậu đã tỉnh, chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: "Em sao thế?"
Trương Mạn Đường giật mình, có hơi lúng túng khi bị hỏi tới.
"Em không ngủ được."
Trương Dạng nhìn về phía Trương Mạn Đường, nhẹ giọng nói: "Đến đây."
Trương Mạn Đường bước xuống giường, lúc này hai người đều không mặc quần áo, trong bóng tối có hai bóng dáng cao lớn và nhỏ gầy đang dựa vào nhau. Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường đứng lên phía trước mình, hắn ôm lấy eo của cậu từ phía sau, thuận tiện cầm lấy tay phải của cậu đưa lên miệng hôn nhẹ.
"Tiểu Đường Tử, em có phát hiện ra là mình rất dính người hay không?"
Trương Dạng không nói thì Trương Mạn Đường cũng không biết, hoặc có thể là những lời mà Trương Dạng nói ra cho dù không phải cũng sẽ thành chính xác đối với cậu.
"Tôi chỉ vừa mới xuống giường một chút mà thôi, em đã không chịu nằm im rồi, có phải là em muốn tôi ôm em như thế này mới được hay không?"
Trương Mạn Đường không biết nên phải trả lời như thế nào nữa, Trương Dạng xoay người cậu lại, cúi đầu hôn lên môi của cậu, đầu lưỡi tiến vào bên trong khoang miệng cậu bắt đầu trêu đùa. Nụ hôn lần này thật sự rất dịu dàng, không giống như Trương Dạng thô bạo thường ngày, dịu dàng đến mức cậu còn có thể cảm thấy được hương vị ngọt ngào lan tràn trong khoang miệng nữa. Bàn tay to lớn của Trương Dạng đỡ lấy gáy của cậu, tay còn lại ôm lấy eo cậu bắt đầu trượt xuống dưới điểm chính giữa của hai mông. Nơi đó còn rất mềm mại cũng ấm nóng vô cùng, Trương Dạng cố tình dùng ngón tay thô to của mình chà sát nơi đó để nó đỏ ửng lên. Hắn không mất quá nhiều thời gian để nới lỏng, vốn dĩ không định ăn người này nữa nhưng mà cún con này có vẻ rất ham muốn, nếu không dùng phương thức kia thỏa mãn cậu, có lẽ ai đó sẽ không thể ngoan ngoãn đi ngủ được.
"Em thích làm ở đây không?" Trương Dạng hỏi vu vơ.
Chỗ này là tầng 3, cửa sổ rất lớn, có một bậc thềm trên đó có thể ngồi lên. Khung cảnh bên ngoài này không giống như trong thành phố, cảnh vật trước mắt chỉ là cây cối và ngọn đồi cao thấp mà thôi.
Trương Mạn Đường bị đắm chìm vào hình ảnh phía trước, Trương Dạng ôm lấy eo của cậu, bàn tay to lớn nắm lấy lấy hai má cậu, hắn từ phía sau mang vật nam tính thô lớn tiến vào bên trong vách thịt chật hẹp nóng ấm kia, ngưng lại một lúc không chuyển động.
"Tiểu Đường Tử sẽ trở thành người không thể thiếu chuyện đó được mất thôi."
Phải không? Hình như là đúng rồi, lúc nào cậu cũng chỉ mơ tưởng đến chuyện đó cùng với Trương Dạng. Cậu thích sự mạnh mẽ kia của người đàn ông này, cậu thích mùi hương nam tính trên cơ thể hắn, ngay cả thứ gân guốc to lớn ngoại cỡ kia của hắn cũng khiến cho cậu không thể rời mắt được.
"Ưm..."
Trương Dạng bắt đầu chậm rãi di chuyển, động tác của hắn thật sự rất nhẹ nhàng, không hề thô bạo ra sức một chút nào. Cảm giác mới mẻ này khiến cho cậu quên mất đi mình là cún con của hắn, lúc nào cũng trong trạng thái chờ được chà đạp.
"Hoàng tử của tôi, em thích tôi không?"
Trương Mạn Đường giật mình, lại là kiểu xưng hô khiến cho người ta cảm thấy hơi hoảng hốt này. Nhưng nếu như là hoàng tử của Trương Dạng, vị trí của cậu trong lòng hắn có phải đã được nâng cao rồi hay không.
"Có, em yêu anh Trương Dạng."
Quả thật là Trương Mạn Đường rất yêu Trương Dạng, là kiểu yêu đến có thể hy sinh bản thân mình mình vì hắn.