Trong phòng lúc này chỉ có mình Cố Giai Thụy và Trương Dạng, nãy giờ Cố Giai Thụy vẫn luôn im lặng chỉ để đợi đến lúc có thể nói chuyện cùng với hắn mà thôi.
"Trương tổng, ngài ăn cái này đi, rất ngon."
Trương Dạng cũng đã ăn no rồi cho nên không có ý định ăn nữa, chỉ nhàn nhạt nói một tiếng cảm ơn. Cố Giai Thụy hơi hoang mang, rõ ràng lúc đầu người đàn ông này khá có hứng thú cùng cậu nói chuyện nhưng mà bây giờ lại biểu hiện thái độ cực kỳ thờ ơ, chẳng lẽ là cậu đã làm cái gì sai khiến cho hắn không vui hay sao.
"Phải rồi Trương tổng, dự án lần này của công ty em, anh cảm thấy có chỗ nào chưa thỏa đáng hay không?"
Trương Dạng nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt chỉ nhìn tới thứ chất lỏng màu vàng trong ly, chậm rãi trả lời: "Tôi không muốn bàn chuyện công việc với người không có khả năng quyết định."
Giọng nói của Trương Dạng trầm khàn, quyến rũ nam tính giống như vẻ bề ngoài của hắn vậy. Cố Giai Thụy im lặng để suy nghĩ, lời của người đàn ông này có vẻ có rất nhiều ẩn ý, hắn là đang muốn nói rằng cậu và hắn có thể bàn chuyện cá nhân sâu xa hơn hay sao.
"Trương tổng, lát nữa ngài có đi đâu nữa hay không, nếu không có thể cho em quá giang về chỗ quay hình được chứ? Nơi đó khá gần với Trương thị."
Trương Dạng im lặng suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Càng ngày trời mưa lại càng lớn khiến cho giao thông cũng trở nên không thuận tiện. Cố Giai Thụy cảm thấy như vậy cũng tốt, chiếc limousine này cứ đi được một đoạn thì lại phải dừng lại, hơn nữa bởi vì sự an toàn nên chỉ có thể duy trì tốc độ vô cùng chậm rãi.
Cố Giai Thụy rất biết trân trọng cơ hội quý báu này, cậu kín đáo quan sát không gian trong xe, phát hiện ra ở một góc còn có một tuýp nhựa màu trắng. Lúc đầu Cố Giai Thụy vẫn không biết đó là gì nhưng bởi vì muốn biết sở thích của Trương Dạng cho nên cũng muốn quan sát kỹ một chút, cậu vốn tưởng rằng đó là một tuýp sữa đặc vì thiết kế khá giống tuýp sữa trong siêu thị nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện thì ra là gel bôi trơn.
Người bình thường khác có gel bôi trơn để ở trên xe nhất định sẽ bị coi là kẻ biến thái, nhưng đối với một người như Trương Dạng mà nói thì điều đó vẫn có thể hiểu được. Người đàn ông này cao lớn nam tính tạo cho người khác có cảm giác hắn là một người đàn ông có dục vọng rất cao, hơn nữa thiết kế của chiếc xe limousine này còn có một tấm ngăn cách với người lái và người ngồi ở phía sau, nơi đây hẳn là chỗ vẫn thường xảy ra chuyện ướt át của hắn.
Cố Giai Thụy nghĩ nghĩ một hồi liền giả bộ đưa tay nhấn vào nút kéo tấm màn ngăn cách xuống.
"Nút ấn này để mở cửa kính xe sao?"
Trương Dạng vẫn ngồi ở một bên vắt chéo hai chân, dáng vẻ điềm tĩnh nhìn xem một màn kịch trước mắt. Cố Giai Thụy đúng là diễn không chuyên nghiệp một chút nào cả, trời mưa lớn như vậy còn có người muốn mở cửa kính xe xuống hay sao.
Cố Giai Thụy không thấy Trương Dạng nói gì lại cứ tưởng rằng hắn đang ngầm đồng ý với cậu, thế cho nên cậu cũng không kéo tấm chắn kia lên mà nói: "À không phải, xin lỗi Trương tổng, xe của ngài đúng là tiện nghi mới lạ quá."
Trương Dạng nhàn nhạt trả lời: "Cũng bình thường thôi."
Không gian trong xe không phải chật hẹp nhưng cũng không lớn, hai người ngồi tuy vẫn có khoảng cách nhưng khoảng cách này lại rất gần, gần đến mức Cố Giai Thụy cũng vui sướng đến phát điên rồi.
"Trương tổng, ngài cũng thích dùng sữa đặc sao?" Cố Giai Thụy khéo léo chuyển chủ đề mời gọi, cậu đã biết thứ kia không phải là sữa đặc nhưng vẫn muốn giải bộ hỏi.
Gương mặt của Trương Dạng vẫn như thế, không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, chỉ có một ý cười nhàn nhạt trong suốt quá trình, người này cứ nhảy nhót trước mặt hắn thật khiến cho hắn càng mất hứng hơn, vẫn là cún con nhà hắn ngoan ngoãn nghe lời không quấy nhiễu.
"Cậu tưởng đó là sữa đặc à?"
Cố Giai Thụy cúi người, cố gắng động chạm vào phần đùi của Trương Dạng để vươn tay lấy tuýp gel bôi trơn kia.
"Đây không phải sữa đặc thì là gì? A..."
Cố Giai Thụy cười thầm trong lòng, không đợi cho Trương Dạng lên tiếng thì đã nhoài người qua lấy gel bôi trơn, còn mở nắp, bóp ra thật mạnh khiến cho thứ gel trong suốt đặc sệt kia cũng bị rơi ra một chút trên đùi của cậu.
"Trương tổng, đây... không phải là sữa đặc."
Trương Dạng chậm rãi trả lời: "Chẳng phải cậu biết rồi đấy thôi."
Cố Giai Thụy gấp gáp muốn chết, Trương Dạng có vẻ như không phản đối nhưng cũng không có ý định tiến tới, hay là hắn thích người chủ động đây? Trương Mạn Đường sẽ chủ động câu dẫn hắn hay sao? Nếu biết có cơ hội gặp Trương Dạng sớm như thế thì cậu đã thăm dò Trương Mạn Đường vấn đề này một chút rồi.
"Trương tổng... Thứ này dùng như thế nào?" Cố Giai Thuy biết rồi còn hỏi, trên gương mặt tỏ vẻ như không biết.
Một kẻ nhạy bén như Trương Dạng chỉ cần lướt nhìn qua một cái đã có thể biết đối phương đang giả bộ. Ánh mắt của hắn chợt trùng xuống giống như bầu trời đêm tĩnh mịch bao la.
"Cậu thật sự không biết đó là cái gì sao?"
Cố Giai Thụy thầm vui trong lòng, khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy Trương tổng, ngài chỉ em cách dùng được hay không?"
Trương Dạng nhìn về phía Cố Giai Thụy, hắn nhếch môi khẽ nở một nụ cười nhạt.
"Thứ này dùng để trơn tru một số chỗ, ví dụ như trong cuộc sống hàng ngày muốn nói chuyện dễ nghe một chút có thể dùng đến nó."
Cố Giai Thụy giật mình, cậu biết thứ này dùng như thế nào nhưng Trương Dạng lại nói thế kia. Câu nói của hắn quả thật rất ẩn ý, có một số từ ngữ cũng khá nóng bỏng, hơn nữa dáng vẻ khi cười kia của hắn lại không đoán ra được hắn rốt cuộc muốn cái gì.
"Vậy..."
Khi Cố Giai Thụy còn đang do dự không biết nên phải làm cái gì tiếp theo thì Trương Dạng đã nói: "Cậu có thể thử một chút, tuy hơi khó ăn nhưng rất có hiệu qủa."
Cố Giai Thụy nhìn tới ánh mắt lóe lên vài tia hứng thú ít ỏi kia của Trương Dạng thì cũng quyết định chiều theo ý của hắn. Cậu cầm thứ kia lên phun vào trong miệng, còn cố tình phun thật nhiều khiến cho thứ đó tràn ra. Gel bôi trơn là thứ chất gel trong suốt bóng bẩy, nếu để nó ở trên miệng quả thật sẽ biến thành hình ảnh dâm mỹ biết nhường nào, chỉ có điều thứ này đúng là không dùng để ăn cho nên mùi vị của nó khá tệ, một lượng lớn gel bôi trơn như vậy nếu nuốt vào cũng phải khiến cho người ta buồn nôn.
Cố Giai Thụy nhíu mày, cố gắng coi nó chỉ như nước lọc bình thường mà nuốt xuống nhưng cuối cùng vẫn là không thể cố được, đành phun ra một nửa mà ho khan. Trương Dạng ngồi ở một bên cũng không có ý định giúp đỡ, dáng vẻ giống như đang ngồi xem kịch vui, mặc kệ Cố Giai Thụy có ho đến mức gương mặt lúc đỏ lúc trắng hỗn độn.
Cố Giai Thụy lợi dụng việc này mà suy yếu ngã vào người của Trương Dạng, hô hấp phập phồng nói: "Trương tổng, em ăn không nổi."
Trương Dạng cười lạnh, dùng sức nắm lấy tóc của Cố Giai Thụy kéo ra. Cố Giai Thụy cảm thấy da đầu đau xót, hoảng hốt một phen, hơn nữa khi nghe thấy câu nói kia của Trương Dạng lại khiến cho cậu hơi sợ hãi.
"Mới một chút đó đã ăn không nổi, chẳng trách nói chuyện lại không dễ nghe như vậy."
Xe đã sớm dừng lại ở chỗ quay hình được một lúc rồi, hôm nay trời mưa khá lớn nên Trương Mạn Đường rất rảnh rỗi. Đạo diễn nói nếu như một lát nữa mưa không tạnh thì mọi người có thể quay về nhà sớm bởi vì dù sao cũng không thể ghi hình ngoài trời trong thời tiết xấu thế này.
Trương Mạn Đường ngồi ở bên cạnh cửa sổ, rất có tâm trạng ngồi chống cằm quan sát trời mưa. Cậu phát hiện ra có một chiếc xe limousine dừng lại ở đối diện bên đường khá lâu, bởi vì khoảng cách cũng không gần, hơn nữa còn có một màn mưa ngăn cách nên cậu không thể xác định được chắc chắn rằng đó là xe của Trương Dạng chỉ biết nó nhìn rất giống xe của hắn.
Trương Mạn Đường do dự thật lâu, hơn nữa chiếc xe kia cũng dừng ở đó mãi chưa chịu đi, cậu qua đó xem một chút hẳn cũng được. Nếu như không phải là Trương Dạng thì sẽ quay trở vào, tuy mưa hơi lớn nhưng ở trường quay cũng vẫn có ô để che, còn nếu là Trương Dạng thì có thể nhìn thấy hắn một lúc trong thời tiết xấu thế này.
Trương Mạn Đường đi mượn ô, Tịnh Kỳ thấy cậu định ra ngoài thì hỏi: "Tiểu Đường, cậu đi đâu thế?"
Trương Mạn Đường trả lời: "Em muốn sang đối diện bên đường mua chút đồ ăn vặt, chị có muốn ăn gì không?"
Tịnh Kỳ nhíu mày.
"Mưa lớn như vậy cậu còn ra ngoài, đi đường cẩn thận đấy."
Cố Thanh Úy vừa nhận được tin nhắn của Cố Giai Thụy nói rằng cậu ta đang ở trong xe cùng với Trương Dạng, còn ở ngay bên kia đường, bởi vì trời mưa rất lớn nên muốn Cố Thanh Úy mang ô đến đón. Cố Thanh Úy thấy Trương Mạn Đường muốn đi ra ngoài, nhân tiện có thể phô trương khoe khoang một chút thế cho nên vội gọi Trương Mạn Đường lại.
"Khoan đã Tiểu Đường, cậu ra ngoài đúng không, có thể giúp tôi mang ô qua cho Tiểu Thụy được chứ?"
Trương Mạn Đường không phải là người nhỏ mọn cho nên gật đầu đồng ý.
"Được, nhưng mà cậu ấy đang ở đâu?"
Cố Thanh Úy lấy một cái ô đến đưa cho Trương Mạn Đường rồi chỉ về phía trước.
"Ngay bên kia đường mà thôi, cậu ấy đang ở trong chiếc xe đó cùng với Trương tổng."