Khoảng cách này vô cùng gần gũi vừa làm cho Trương Mạn Đường cảm thấy áp lực lại cảm thấy kích thích, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch liên hồi, trong nhất thời không biết nên phải phản ứng như thế nào thì Trương Dạng đã cúi đầu hôn lên môi của cậu rồi.
Nụ hôn của Trương Dạng vẫn điêu luyện như vậy, hắn luôn là người dẫn dắt làm chủ mọi thứ, đầu lưỡi kia trêu đùa tru du khắp khoang miệng cậu, giống như muốn cuốn lấy mọi thứ, ngay cả tâm trí của cậu cũng như là bị hắn cướp đoạt vậy.
"Ưm..."
Chẳng biết từ lúc nào Trương Mạn Đường đã bị Trương Dạng áp ở dưới thân, quần áo xộc xệch, mái tóc hơi rối, ngay cả đôi mắt xinh đẹp kia cũng ửng hồng ngập nước vì nụ hôn quá đỗi nóng bỏng vừa rồi. Trương Dạng không có ý định làm đến cùng, dù sao một lát nữa hắn cũng còn có một cuộc họp ở văn phòng không thể vắng mặt, chỉ là bây giờ hắn lại không muốn thả người đi thế cho nên liền kéo cậu ngồi dậy, chậm rãi giúp cậu vuốt lại mái tóc.
"Hôm nay mưa lớn như vậy, tôi muốn chơi vài trò thú vị cùng em ở văn phòng của tôi."
Một lời mời gọi kia của Trương Dạng đối với Trương Mạn Đường mà nói chẳng khác nào một ly mật ong ngon ngọt hấp dẫn, huống chi trời mưa lớn như vậy cũng không thể tạnh ngay, có lẽ đoàn làm phim sẽ cho mọi người về nghỉ ngơi sớm vì không thể tiếp tục quay hình trong hôm nay nữa.
"Vậy, em phải nói với chị Tịnh Kỳ một tiếng, em còn phải vào trong lấy đồ nữa."
Trương Dạng nhìn thấy trời mưa lớn như vậy nếu như để cho Trương Mạn Đường vào trong một lần nữa cũng khá phiền phức thế cho nên hắn liền giữ cậu lại.
"Gọi điện báo một tiếng là được rồi, đồ của em để cô ấy tạm thời giữ đi."
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn nghe lời, đồ của cậu cũng không thứ gì quan trọng cả, có thể để cho Tịnh Kỳ giữ giúp. Trương Mạn Đường lấy điện thoại trong túi quần ra mới phát hiện điện thoại của mình hết pin rồi, cậu khó xử nhìn nhìn Trương Dạng. Mắt thấy người đàn ông bên cạnh đang nhíu mày mất kiên nhẫn thì lo lắng khẽ nói: "Trương Dạng, hay là để em vào bên trong rồi sẽ ra ngay."
Trương Dạng nắm lấy cổ tay của Trương Mạn Đường, hắn không nói gì cả chỉ lấy điện thoại ra làm một vài thao tác sau đó đưa điện thoại lên tai đợi một lúc, đầu dây bên kia rất nhanh đã có người bắt máy.
"Là tôi, hôm nay Tiểu Đường Tử không khỏe, tôi đưa em ấy về rồi. Đồ của em ấy phiền cô giữ hộ, ngày mai em ấy sẽ đến lấy."
Trương Dạng chỉ nói một câu như vậy mà thôi, không phải là kiểu ra lệnh khó nghe nhưng lại vô cùng có uy, hơn nữa hắn cũng không nhiều lời dây dưa thêm mà đã tắt máy. Trương Mạn Đường có thể tự tưởng tượng ra được gương mặt ngây ngốc chưa kịp hiểu ra chuyện gì của Tịnh Kỳ, sau đó cậu chợt nhận ra một điều rằng Trương Dạng có lưu số điện thoại của Tịnh Kỳ, có phải những hoạt động của cậu lúc ở ngoài đều được thông báo lại với hắn hay không.
"Trương Dạng, anh cũng có số của chị Tịnh Kỳ sao?"
Trương Dạng nói tài xế có thể lái xe rời đi, hắn nghe thấy câu hỏi kia của Trương Mạn Đường thì thản nhiên nói cho cậu một bí mật nhỏ: "Tịnh Kỳ là do tôi nói với Trình Kiệt chọn cho em ngay từ đầu, ông chủ của em nói cô ấy làm việc khá tốt, để cô ấy đi theo em vừa có thể giúp em trong công việc lại vừa có thể để cô ấy nói lại những chuyện xảy ra với em cho tôi biết. Em nói xem tôi có thể không có số của Tịnh Kỳ được hay sao?"
Trương Dạng nghe thấy thế thì ngẩn người, thì ra ngay từ đầu Trương Dạng đã rất quan tâm đến cậu rồi, hắn giúp cậu có một quản lý đắc lực, lại vẫn thường xuyên từ phía xa dõi theo cậu, người đàn ông này cũng không lạnh lùng như cậu vẫn tưởng.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Lát nữa tôi còn có cuộc họp, chưa thể làm chuyện mà em muốn được."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy thì xấu hổ cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình nói khẽ: "Em không nghĩ đến chuyện đó, em chỉ là đang nghĩ thì ra anh cũng rất quan tâm đến em mà thôi."
Trương Dạng đưa tay nâng cằm của Trương Mạn Đường lên, ánh mắt trầm xuống vô cùng khó đoán, khàn giọng nói: "Chẳng lẽ bây giờ em mới biết chuyện này?"
Trương Dạng đột nhiên thay đổi ánh mắt khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải hốt hoảng, bình thường người đàn ông này luôn mang theo ý cười nhàn nhạt, một khi hắn xuất hiện biểu cảm như hiện tại tức là hắn đang không vui. Cậu cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc đang tức giận chuyện gì nữa.
"Tiểu Đường Tử, em có thấy trước đó đã có bài báo nào đưa tin tôi cùng một nghệ sĩ nào đó đang qua lại hay chưa? Hơn nữa em cũng đã từng nghe thấy Tiểu Tu nhắc đến những tình nhân trước kia của tôi với em hay chưa? Tôi đối tốt với em như vậy, chẳng lẽ đến bây giờ em mới biết sao?"
Trương Mạn Đường ngẩn người, những lời nói kia của Trương Dạng khiến cho cậu cũng bắt đầu suy nghĩ tới, đúng là ngoài cậu ra hình như trước đây Trương Dạng chưa khi nào xuất hiện tin tức trên báo chí. Lấy thế lực của hắn như bây giờ, việc dìm một tin tức ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn cũng là chuyện rất dễ dàng. Còn chuyện của Trương Tu, Trương Tu chưa bao giờ nhắc đến người lạ nào khác với cậu, Trương Dạng luôn bảo vệ Trương Tu rất tốt, việc để cho những tình nhân kia của hắn nhảy nhót trước mặt nhóc con đúng là chuyện không thể nào, việc này đồng nghĩa với chuyện hắn không coi trọng bọn họ, không đưa bọn họ về nhà.
"Trương Dạng, anh đúng là rất tốt với em."
Trương Dạng ừ một tiếng, đưa tay vuốt ve gương mặt cậu rồi cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn mọng nước kia.
"Ngoan lắm, ngoan như vậy mới khiến cho tôi không có hứng thú với người nào khác ngoài em."
Chiếc xe dừng lại ở trước cửa của tòa nhà lớn, từ bên trong đã có bảo vệ cầm theo một chiếc dù màu đen đứng bên cạnh chiếc limousine đợi sẵn. Trương Dạng mở cửa xe, hắn bước xuống trước, theo đó là Trương Mạn Đường cũng bước theo sau. Đến khi hai người đi vào trong đại sảnh rồi, hai cô gái ngồi ở vị trí lễ tân nhận ra Trương Mạn Đường liền phấn khích nhưng ngại Trương Dạng có ở chỗ này nên chỉ có thể kéo tay nhau qua lại mà nói nhỏ. Trương Mạn Đường cũng nhận ra chuyện này, cậu vừa ngại ngùng lại vừa lo lắng việc mình xuất hiện ở đây sẽ gây phiền phức cho Trương Dạng, phải biết hiện tại trên mạng đang lan truyền rất nhiều thông tin liên quan đến hai người.
Trương Mạn Đường vốn tưởng rằng Trương Dạng sẽ không để ý đến hai cô gái kia mà đi thẳng vào bên trong nhưng hắn đột nhiên lại dừng lại, quay sang chỗ hai cô gái kia nói: "Sau này nếu như em ấy đến cứ để em ấy lên phòng của tôi."
Trương Mạn Đường cũng bị lời nói kia của Trương Dạng làm cho ngốc luôn rồi, người đàn ông này là đang muốn công khai mối quan hệ của hai người hay sao. Hai cô gái kia có vẻ phản ứng nhanh hơn cậu, khẽ mỉm cười gật đầu nói đã rõ, đợi đến khi Trương Dạng cất bước đi, một cô gái khác nhanh nhẹn gọi Trương Mạn Đường lại.
"Khoan đã Đường ca, chúng em đều là fan hâm mộ của anh, có thể cho bọn em xin chữ ký được hay không?"
Tuy rằng Trương Mạn Đường đã nổi tiếng nhưng lại không hề kiêu ngạo, dù sao cũng chỉ là một chữ ký mà thôi, cậu cũng không tổn thất gì cả.
"Được, em tên gì?"
Cô gái lễ tân vội vàng cầm giấy bút ra đưa cho Trương Mạn Đường rồi nói: "Em là Trịnh Dư Hoa, anh ký giúp em vào đây nhé."
Trương Mạn Đường cúi đầu, ký tên lên cuốn sổ mà cô gái kia đưa, sau đó lại tiếp tục ký cho cô gái còn lại.
"Đường ca, thì ra đúng là anh và Trương tổng của chúng em đang quen nhau, em còn ở trong group Song Trương Thân Ái đấy."
Trương Mạn Đường hơi lúng túng, cậu sợ gây phiền phức cho Trương Dạng nên mới nhỏ giọng nói: "Chuyện hôm nay, hai em có thể đừng đăng lên mạng hay không?"
Hai cô gái rất hiểu chuyện mà gật đầu.
"Được, chúng em sẽ không đăng tin bậy bạ đâu, anh cứ yên tâm."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy mới tạm thả lòng, nhanh chóng chào tạm biệt với hai cô gái kia rồi đi vào bên trong đuổi theo Trương Dạng. Trương Mạn Đường vừa chạy tới thì cũng là lúc thang máy mở ra. Trương Dạng và cậu đi vào bên trong thang máy, trong tháng máy cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi.
"Vừa rồi đã nói gì?" Trương Dạng hỏi.
Trương Mạn Đường trả lời: "Em nói với hai cô gái ấy đừng đăng chuyện gặp em và anh lên mạng."
Trương Dạng ngẩng đầu nhìn lên trên, ánh mắt lơ đãng nhìn tới phía camera trong góc thang máy rồi xoay người ôm lấy eo của Trương Mạn Đường, ép cậu vào một góc, hắn cúi đầu hôn xuống đôi môi cậu.
Thang máy này là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, sẽ không có người nào ngoài hắn sử dụng, cũng không sợ giữa đường bị người khác mở ra nhưng mà Trương Mạn Đường lại không biết điều này, cậu lo lắng tháng máy kia sẽ có người sử dụng cho nên suốt quá trình hôn môi kia vừa có cảm giác hồi hộp lo lắng lại vừa kích thích đến độ suýt chút nữa không điều chỉnh được hơi thở.
"Ưm..."
Trương Mạn Đường nghe thấy bên tai mình có giọng nói trầm khàn nhắc nhở.
"Ôm lấy cổ tôi."
Cậu ngoan ngoãn nghe theo,đưa tay ôm lấy cổ Trương Dạng, đón nhận nụ hôn bá đạo kích thích trong thang máy này.
Thang máy dừng lại ở tầng lầu cao nhất trong tòa nhà, đây hình như là lần thứ ba cậu đến văn phòng của Trương Dạng thì phải. Đây là nơi làm việc của Trương Dạng, cậu biết người đàn ông này khi làm việc thì rất nghiêm túc cho nên rất ít khi hắn nói cậu đến đây tìm hắn. Vừa rồi hắn nói muốn chơi vài trò thú vị với cậu trong văn phòng này khiến cho cậu vô cùng chờ mong.