Trương Mạn Đường ngẩng đầu nhìn về phía trước, sân golf này rất rộng lớn nhưng được trang bị hệ thống đèn điện cao cấp sáng rực, cho dù bây giờ trời đã tối cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc chơi golf. Trương Mạn Đường lớn lên trong cô nhi, mọi điều kiện đều thiếu thốn, làm gì có cơ hội tiếp xúc với những bộ môn quý tộc như thế này, cho dù cậu có tập trung cố gắng đến đâu cũng không có cách đánh được quả bóng rơi vào trúng lỗ.
Trương Mạn Đường rất mệt mỏi, từ thể lực đến tinh thần đều muốn đình chỉ, bây giờ cậu chỉ muốn được dựa vào bờ vai ấm áp quen thuộc nào đó, trong bất giác nước mắt lại không kìm chế được mà lặng lẽ lăn trên gò má. Trương Mạn Đường không biết mình đang khóc, cậu còn tưởng mắt cậu có vấn đề bởi vì tầm mắt phía trước đột nhiên nhòe đi, những cột đèn chiếu sáng trên sân cũng không thể để cậu nhìn thấy rõ ràng được.
Trương Mạn Đường vừa định buông cây gậy đánh golf xuống thì có một bàn tay ở phía sau vòng lên nắm lấy tay cậu, giống như đang muốn giúp cậu điều chỉnh tư thế vậy. Sự tiếp xúc thân mật này khiến cho Trương Mạn Đường giật mình, theo phản xạ vốn định đẩy người phía sau ra nhưng đến khi bên tai cậu chạm tới đôi môi của người đó, nghe thấy tiếng nói trầm thấp quen thuộc kia thì sự kháng cự của bản thân cũng đột nhiên ngưng lại.
"Tư thế chơi golf của em không chuẩn, để tôi dạy cho em."
Cây gậy đánh golf chậm rãi được đưa lên rồi hạ xuống, tuy rằng động tác kia rất chậm nhưng lực phát ra không hề nhỏ chút nào, đánh trái bóng bay bổng lên không trung rất xa rồi biến mất không thấy.
Sau khi thực hiện xong cú đánh này, người đàn ông phía sau vẫn không có ý định buông cậu ra, mà vẫn cúi đầu thân thiết như vậy nói khẽ vào tai của cậu.
"Tiểu Đường Tử, tôi nhớ em rồi."
Một lời nói này khiến cho Trương Mạn Đường rơi vào chấn động. Trương Dạng chưa bao giờ nói nhớ cậu, khi ở cạnh hắn cậu luôn nghĩ người đàn ông này sẽ không nhớ đến cậu, chỉ có cậu ngày đêm nhớ hắn mà thôi, bởi vì hắn là người đàn ông xuất sắc như vậy, tất cả mọi người đều ao ước muốn được ở bên cạnh hắn.
Đúng lúc này một giọng nam ở phía trước cất lên, phá tan không khí khó giải thích này.
"Trường tổng, lâu lắm rồi không thấy ghé qua, sao hôm nay lại chơi muộn như thế?"
Trương Dạng chậm rãi buông Trương Mạn Đường ra, Trương Mạn Đường nhìn về phía trước, phát hiện ra đối diện là một người đàn ông còn khá trẻ, anh ta mặc một bộ đồ thể thao thoải mái, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã tự nhiên, giống như chuyện ôm ấp vừa rồi giữa cậu và Trương Dạng chưa hề xảy ra.
"Hóa ra là ông chủ Triệu, hôm nay tôi không đến để chơi golf."
Người đối diện ồ một tiếng, đưa mắt nhìn qua Trương Mạn Đường rồi mỉm cười.
"Thì ra là như thế, vậy tôi không làm phiền chuyện tốt của Trương tổng nữa. Khi nào rảnh có thể hẹn Trương tổng một buổi giao lưu hay không?"
Trương Dạng gật đầu.
"Được!"
Trương Dạng đã có ý đuổi người, người đối diện không thể không tinh ý nhận ra. Sau khi người kia đi, Trương Mạn Đường vẫn đứng quay lưng lại phía Trương Dạng, cậu không dám quay lại bởi vì cậu không dám đối diện với hắn. Cậu sợ nghe được những lời mà cậu không muốn nghe, sợ việc nhìn thấy hắn nhưng lại không được ở bên cạnh hắn.
Trương Dạng bước về phía trước, hắn đứng ở trước mặt của Trương Mạn Đường, đưa tay nâng cằm cậu lên, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn của người nào đó ướt nước mắt, hai mắt sưng đỏ ngập nước vô cùng đáng thương thì hỏi.
"Tiểu Đường Tử, em nhớ tôi sao?"
Trương Mạn Đường gật đầu, cậu đương nhiên là rất Trương Dạng, rất nhớ hắn, lúc nào cũng nhớ đến hắn, chỉ có hắn là không nhớ đến cậu mà thôi, nếu không phải trùng hợp gặp nhau ở đây thì hắn có đi tìm cậu hay không chứ.
"Vâng, em đã rất nhớ anh."
Trương Dạng đưa tay lên trên má cậu khẽ vuốt ve, lại giống như đang trêu chọc những giọt nước mắt của cậu.
"Chẳng phải em đã được nhìn thấy tôi rồi hay sao?"
Trương Mạn Đường không biết mối quan hệ hiện tại của bọn họ rốt cuộc là như thế nào nữa, là kim chủ tình nhân hay là kết thúc rồi? Trương Dạng không nói, cậu lại không có quyền quyết định.
"Trương Dạng... nếu như không phải tình cờ gặp nhau ở chỗ này... anh sẽ đi tìm em chứ?"
Trương Dạng không trả lời câu hỏi này của Trương Mạn Đường, hắn nắm lấy tay cậu, xoay người đi về phía chiếc xe golf điện kia. Hai người ngồi lên xe, Trương Dạng thành thạo điều khiển vô lăng bằng một tay, một tay khác lại nắm lấy tay của cậu.
Chiếc xe này không thể chạy nhanh được, Trương Mạn Đường cảm thấy như vậy cũng tốt, có thể kéo dài thời gian ở bên cạnh Trương Dạng, có thể nắm lấy tay của hắn. Cậu không biết Trương Dạng đang nghĩ cái gì, từ lúc gặp lại hắn không hề nhắc đến chuyện kia, càng không nhắc đến mối quan hệ của hai người. Trương Mạn Đường nhìn người đàn ông hoàn mỹ đang lái xe, ở góc độ này cậu có thể nhìn thấy được sự góc cạnh hoàn hảo trên gương mặt hắn, yết hầu gồ lên một cách nam tính. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần âu đen, hắn không thắt cà vạt mà tùy tiện mở ra một hàng cúc, không hở nhưng lại có cảm giác rất phóng khoáng quyến rũ.
Đột nhiên chiếc xe điện dừng lại, Trương Mạn Đường nhìn xung quanh vẫn là những mảng sân cỏ gồ ghề, sự yên tĩnh bao trùm khắp mọi nơi. Trương Dạng thu tay lại, lấy điện thoại trong túi quần mình ra giống như nhắn tin cho ai đó.
"Xe hết điện rồi sao?"
Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường.
"Em rất mong là xe sẽ hết điện?"
Đúng vậy, cậu rất mong xe sẽ hết điện, có như vậy cậu mới có thêm nhiều thời gian ở bên cạnh Trương Dạng. Trương Mạn Đường cúi đầu im lặng, cậu không thể thừa nhận được chuyện này, cậu không thể không biết xấu hổ mà nói ra với hắn rằng cậu rất mong xe hết điện để được ở bên hắn lâu hơn.
Đột nhiên có một sức nặng đè lên cậu, chiếc xe này không có cửa cho nên khiến cho cậu suýt chút nữa bị ngã xuống, may mắn một cánh tay vững chắc đã đỡ lấy cậu, khi cậu mới chỉ kịp hoàn hồn trở lại đã bị một nụ hôn bá đạo che lấp khuôn miệng mình, hắn điên cuồng cắn mút chu du khắp mọi nơi, bàn tay to lớn của hắn bắt đầu tiến vào bên trong áo thun của cậu mà xoa nắn sờ soạng. Trương Mạn Đường thở gấp, rất sợ sẽ có người đột nhiên xuất hiện nhìn thấy cảnh này cho nên kháng cự.
"Đừng... Trương Dạng..."
Trương Dạng bị đẩy ra, ánh mắt âm trầm như bị bao phủ một màn đêm đáng sợ. Trương Mạn Đường hoảng hốt khi nhìn thấy ánh mắt kia, trong phút chốc chỉ còn biết lắp bắp giải thích.
"Sẽ có người..."
Trương Dạng đưa tay xuống phía dưới bụng của Trương Mạn Đường, ngón tay điêu luyện cởi khuy quần rồi kéo khóa xuống, hắn đưa tay vào bên trong, thông qua một lớp quần lót mỏng của cậu mà bắt đầu trêu chọc vật nhạy cảm kia.
"Mặc kệ người!"
Chỗ này rất sáng, độ sáng của sân golf này được trang bị hệ thống đèn điện cực kỳ tốt, tuy rằng chiếc xe của hai người đang đỗ sau một mô đất nhô cao nhưng nếu như có người đột nhiên đi tới sẽ dễ dàng nhìn thấy được cảnh này.
"Trương Dạng... Trương Dạng... anh đừng như vậy."
Trương Mạn Đường đẩy Trương Dạng ra, cậu vội vã đứng dậy rời khỏi chiếc xe này. Trương Dạng nhìn thấy dáng vẻ gấp gáp chính lại quần áo của Trương Mạn Đường thì nhíu mày không vui, hắn bước xuống xe đi về phía cậu, ấn cậu tựa vào thân xe.
"Tiểu Đường Tử, nếu tôi nói rằng hôm nay không phải là trùng hợp mà là tôi cố tình đến tìm em thì em sẽ báo đáp tôi thế nào?"
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy câu này thì lập tức thất thần, hôm nay là Trương Dạng đến tìm cậu chứ không phải là sự trùng hợp sao.
Trương Dạng đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn kia của Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu khe khẽ nói.
"Chẳng phải tôi nói rồi hay sao? Tôi nhớ em rồi."
Động tác của Trương Dạng rất điêu luyện, lời nói và chất giọng của hắn chẳng khác gì một gã đàn ông lão luyện trong tình trường, hắn cúi đầu hôn lên gương mặt cậu, di chuyển xuống cần cổ cậu, ngậm lấy yết hầu hơi gồ lên kia của cậu. Bàn tay của hắn cũng không yên phận, đưa vào bên trong áo cậu bắt đầu vuốt ve hai điểm nhỏ trước ngực cậu, vật nam tính to lớn kia nóng bỏng cọ đến bên đùi cậu, khiến cho cậu cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu khó khăn.
"Trương Dạng... ưm... sẽ có người đến đây... chúng ta không thể ở tại chỗ này."
Đây là lần đầu tiên Trương Dạng kiên nhẫn với một người trong chuyện đó đến như vậy, hắn tình nguyện dịu dàng với cậu, tình nguyện dành thời gian để dụ dỗ cậu thay vì dùng thể lực trấn áp cậu.
"Tôi nhớ em đã nói rằng em yêu tôi, có thể làm tất cả vì tôi, em phải chứng minh cho tôi thấy!"
Chỉ một thời gian không gặp, Trương Dạng biến thành một con người khác, hắn ôn nhu hơn, nhẫn nại hơn, còn có điều gì đó ngang ngược hơn, sự thay đổi này khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy rất hạnh phúc, chỉ là nơi này thật sự không thích hợp để làm chuyện đó.
"Trương Dạng... em có thể dùng miệng giúp anh."
Đôi mắt của Trương Dạng bị bao phủ bởi màn đêm dục vọng, thời điểm đó cậu biết mình không thể kìm hãm được dục vọng của hắn.
"Phải dùng miệng dưới giúp tôi... cái miệng trên của em chỉ có thể để gọi tên của tôi mà thôi."