Trương Mạn Đường vừa vui vẻ vừa vừa hồi hộp, cậu nhớ lại những lời của Zacky, cố tình để cho Trương Dạng chờ điện thoại lâu một chút, sau đó tắt hết đèn điện trong phòng rồi mới nhấn vào nút tiếp nhận cuộc gọi video kia của Trương Dạng.
Ở bên này Trương Dạng vừa nhìn thấy tấm hình chụp ướt át gợi cảm nhưng lại không hề lộ ra một chút bộ phận không nên nhìn nào của Trương Mạn Đường kia thì trầm mặc, cún con này chỉ vừa mới đi hai ngày thôi đã biết cách gãi ngứa lòng hắn rồi.
Trên màn hình điện thoại là một mảnh tối om, chỉ có giọng nói mềm mại quen thuộc gọi tên của hắn.
"Trương Dạng."
Trương Dạng nhếch môi, khàn giọng hỏi.
"Em ngủ rồi?"
Trương Mạn Đường ở trong bóng tối nhìn hình ảnh của Trương Dạng, người đàn ông này đã làm cho cậu hai ngày nay ăn cũng không được ngon.
"Em chưa ngủ."
Trương Dạng hỏi.
"Tại sao không mở đèn?"
Trương Mạn Đường im lặng, Zacky đã nói tốt nhất không nên để cho Trương Dạng nhìn thấy gương mặt cậu, chỉ có thể cho hắn xem những vùng chí mạng nhất như xương quai xanh, yết hầu, ngón tay, mắt cá chân hoặc tai mà thôi, chỉ có như vậy mới khiến cho hắn luôn nhớ nhung cậu.
"Đèn điện của khách sạn đã hỏng rồi."
Trương Dạng cười lạnh, chỉ bâng quơ hỏi lại.
"Vậy sao?"
Trương Mạn Đường chột dạ, nụ cười kia của Trương Dạng giống như là sớm đã biết tỏng lời nói dối của cậu. Cậu cố gắng khắc chế sự lo lắng trong lòng, đáp lại một tiếng.
"Đúng vậy, đèn điện hỏng rồi."
Trương Dạng tắt camera, chỉ còn để lại chế độ cuộc gọi thoại. Bên kia đầu dây có tiếng va chạm của vải vóc giống như là đang cởi quần áo, sau đó là một giọng đàn ông nam tính đúng tiêu chuẩn vang lên, hơn nữa Trương Mạn Đường còn lờ mờ nghi hoặc một điều có phải khi không nhìn thấy mặt của đối phương thì giọng nói của họ sẽ trở nên quyến rũ hơn hay không.
"Cún con, đèn điện của tôi cũng hỏng rồi... nếu không thì em sẽ được nhìn thấy tôi đang..."
Trương Dạng nói đến đây thì dừng lại, tiếp theo sau đó là một tiếng động khó miêu tả thành lời, gấp gáp, kéo dài...
Ở bên này Trương Mạn Đường mím chặt môi, cậu biết Trương Dạng đang làm cái gì, cũng rất muốn nhìn thấy hắn. Cậu biết hắn đã phát hiện ra lời nói dối của cậu nhưng lại không vạch trần, ngược lại lại dùng một số hành động xấu xa cảnh cáo cậu khiến cho cậu rơi vào trạng thái khó chịu.
"Trương Dạng... em vẫn luôn đợi điện thoại của anh, rất nhớ anh."
Vốn dĩ là Trương Mạn Đường nên hùa theo Trương Dạng, cố tình khiêu khích lại hắn nhưng người nào đó sớm đã bị dòng máu thuần phục chảy trong cơ thể không cách nào thanh tẩy được, lúc này không chịu được nữa mà mở đèn lên, hai mắt lớn xinh đẹp đỏ hoe hiện rõ trên màn hình điện thoại.
Trương Dạng vẫn không có ý định mở lại camera, hắn nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của người nào đó, còn tưởng có thể kiên cường rất lâu, ai ngờ cún con của hắn vẫn là cầu xin sự an ủi từ hắn.
"Chẳng phải tôi đã gọi cho em rồi đấy thôi."
Trương Mạn Đường nằm xuống giường, nghiêng người nhìn về phía màn hình điện thoại tối om kia.
"Trương Dạng, nếu không phải bởi vì em gửi tấm hình kia thì anh cũng không gọi điện lại cho em sớm như vậy."
Trương Dạng thả cho Trương Mạn Đường một viên đường nhỏ.
"Như vậy chẳng phải đã chứng minh được vị trí của em ở trong lòng tôi rất lớn hay sao."
Trương Mạn Đường rất nhớ vòng tay của Trương Dạng, giọng nói nghẹn ngào.
"Daddy, anh cho cún con nhìn thấy anh có được không?"
Người ở bên kia im lặng thật lâu, chỉ có tiếng thở dốc cùng âm thanh gấp gáp khó nói kia.
"Không được cún con... đèn điện của tôi hỏng rồi."
Sự thật chứng minh cho dù Trương Mạn Đường có nắm được cách quyến rũ Trương Dạng thì cậu cũng không đủ quyết tâm để giả bộ thờ ơ với hắn, ví như tình huống tiện tại vậy... cún con đến cuối cùng vẫn là cún con mà thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Trương Mạn Đường theo thói quen thường ngày đến địa điểm quay phim từ rất sớm, cậu muốn tích cực làm việc để không có thời gian nhớ tới người đàn ông lạnh lùng kia, rõ ràng trước lúc rời đi mối quan hệ của hai người đã tiến thêm một bước mới nhưng hiện tại đối phương lại thờ ơ với cậu như vậy, khiến cho cậu cũng bắt đầu nghi ngờ những gì trong đầu cậu đang nghĩ.
Thời gian này Hạ Tử Mạch không có biểu hiện gì quá đáng với cậu, hai người bọn họ ngoài đóng phim ra thì ở ngoài không nói chuyện giao lưu gì, ngay cả kịch bản cũng không muốn tập cùng nhau. Trương Mạn Đường không muốn bức ép Hạ Tử Mạch, cậu ta đã biểu hiện rất rõ ràng thái độ của mình, cậu cũng không có ý định tự tìm khó dễ gì cho bản thân.
Hôm nay có một sự kiện đặc biệt vào buổi sáng, bình thường các diễn viên cùng tổ quay chụp sẽ tự chuẩn bị đồ ăn sáng nhanh gọn trước khi vào làm việc nhưng hôm nay lại có hai nhân viên giao hàng mặc đồng phục đi tới, trên tay bọn họ xách theo bốn túi đồ ăn lớn có in thương hiệu của một tiệm cháo quẩy nổi tiếng trong thành phố.
Trương Mạn Đường tập trung ngồi đọc kịch bản, có lẽ đồ ăn này lại là do fan hâm mộ của người nào đó đưa tới cho nghệ sĩ nhà mình.
"Xin hỏi ở đây có ai là Trương Mạn Đường hay không ạ?"
Trương Mạn Đường nghe thấy đối phương nhắc đến tên mình thì hơi bất ngờ, cậu ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên giao hàng kia đáp.
"Là tôi!". truyện xuyên nhanh
Nhân viên giao hàng đặt đồ ăn lên một chiếc bản bên cạnh đó, nhanh chóng đi tới chỗ cậu lấy ra một cuốn sổ ghi chép nhỏ cùng một cây bút cười hì hì.
"Trương tổng có đặt đồ ăn ở chỗ chúng tôi, sau này mỗi bữa sáng sẽ đúng giờ giao tới, cậu Trương thích ăn gì cứ dặn dò, nhà hàng chúng tôi nhất định sẽ đáp ứng được."
Trương tổng? Là Trương Dạng hay sao? Trong phút chốc Trương Mạn Đường vẫn chưa thể phản ứng lại được.
"Phiền cậu ký vào biên lai này giúp tôi để xác nhận đã nhận hàng."
Một nhân viên trong đoàn đang lấy cháo từ trong túi ra, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Mạn Đường vui vẻ nói.
"Trương Mạn Đường hôm nay bao thật mạnh tay đó, nhà hàng này rất nổi tiếng, giá hẳn là không rẻ đâu."
"Đúng vậy Mạn Đường à, ngày nào cũng có phải không?"
"Cảm ơn cậu trước nhé!"
Trương Mạn Đường vẫn chưa thể thích ứng lại ngay được, hình như Trương Dạng hơi khoa trương một chút rồi... chỉ có điều hành động này của hắn lại khiến cho cậu cảm thấy bản thân được quan tâm.
Trương Mạn Đường ký xong vào tờ biên lai kia, nhân viên giao hàng cũng không chậm trễ mà ở lại lâu nữa, người trong đoàn làm phim cũng tự phân chia đồ ăn cho nhau, vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. Tịnh Kỳ cầm hai hộp cháo đi về phía cậu, cười tủm tỉm hỏi.
"Hôm qua cậu đã làm theo những gì Zacky nói cho nên hôm nay Trương tổng mới đáp lễ như vậy hả?"
Trương Mạn Đường chỉ gật đầu rồi im lặng mở hộp cháo trước mặt ra, cậu cũng không muốn nói với Tịnh Kỳ rằng mình chỉ làm được một nửa, một nửa sau lại không có định lực mà buông kiếm đầu hàng.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Trương Mạn Đường reo lên, là âm thanh của chiếc Lamborghini quen thuộc chỉ dành cho một người. Trương Mạn Đường không dám chậm trễ, vội đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
"Trương Dạng"
Người đàn ông ở bên kia vẫn mang theo giọng nói từ tính quyến rũ, đúng chuẩn của người thủ đô.
"Em đã nhận được đồ ăn đưa tới chưa?"
Trương Mạn Đường gật đầu, khi nói chuyện với Trương Dạng bất kể là đối diện hắn hay là chỉ nói qua điện thoại cậu đều nghiêm túc tập trung lắng nghe.
"Em nhận được rồi, cảm ơn anh... Người giao hàng nói sau này đều sẽ mang tới."
Trương Dạng chỉ ừ một tiếng, Trương Mạn Đường nói tiếp.
"Làm như vậy hình như hơi khoa trương... lúc nhân viên giao hàng đưa đồ ăn tới đã không cần thẩn nói ra anh."
Trương Dạng nhẹ giọng hỏi.
"Có vấn đề gì sao? Em muốn che giấu mối quan hệ của chúng ta hả?"
Trương Mạn Đường vội vã lắc đầu.
"Không phải như vậy, em chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến anh mà thôi."
Trương Dạng im lặng một hồi lâu khiến cho Trương Mạn Đường ở bên này cũng sốt ruột lo lắng, phải biết người đàn ông này rất khó đoán, nếu không cẩn thận sẽ khiến cho hắn không vui.
Trương Mạn Đường đang định lên tiếng giải thích thêm thì Trương Dạng ở đầu dây bên kia đã nói một câu bá đạo thế này.
"Tiểu Đường Tử, trên đời này không có ai ảnh hưởng đến tôi được ngoại trừ Tiểu Tu..."
Trương Mạn Đường thở phào một hơi, xem ra Trương Dạng không tức giận.
"À, phải rồi..."
Không đợi Trương Mạn Đường nói hết câu, Trương Dạng đã chậm rãi nói tiếp.
"Và em!".