Trương Đạo không có ý định về ngay, Nhậm Tử Sâm lại càng không muốn về, cậu ta muốn gặp mặt Trương Dạng để nói chuyện, chình vì vậy hai người đó đã dây dưa ở nơi này thật lâu.
Quản gia sắp xếp cho Trương Đạo và Nhậm Tử Sâm mỗi người một phòng nghỉ dành cho khách ở trên tầng ba. Hai căn phòng có cánh cửa đối diện nhau, Nhậm Tử Sâm nằm ở trên giường xoay qua xoay lại cũng không tài nào có thể nghỉ ngơi, cậu ta chợt nhớ tới bên dưới là phòng của Trương Dạng, cậu rất muốn đến căn phòng đó thử xem một chút.
Nhậm Tử Sâm chậm rãi mở cửa đi xuống dưới tầng hai, nhìn thấy căn phòng đặc biệt có cánh cửa màu đen tuyền kia thì nhẹ nhàng đẩy hé cửa nhìn vào, hoàn hảo trong này không có ai cả. Ngày hôm nay Trương Mạn Đường đều trốn ở trong phòng của Trương Tu không chịu ra, có lẽ bây giờ cậu ta cũng vẫn còn đang ở dưới đó cho nên Nhậm Tử Sâm rất thản nhiên mà bước vào trong phòng.
Thời điểm khi hai người còn quen nhau, Trương Dạng từng ở trong một căn chung cư của tòa nhà 16 tầng cạnh trường đại học, khi ấy một sinh viên có thể ở trong căn chung cư đó đã là thuộc dạng gia thế khủng, có nhiều tiền. Nhậm Tử Sâm rất thường tới đó, hơn nữa còn được ngủ lại thường xuyên, chỉ thiếu mỗi việc mang theo vật dụng cá nhân cùng đồ đạc của mình, tất cả đều chuyển tới ở cùng Trương Dạng mà thôi.
Sự xa hoa được nâng cấp theo thời gian, Nhậm Tử Sâm còn nhớ Trương Dạng khi đó nói rằng nhà ở thoải mái là chính, không cần phải trưng bày đồ vật dư thừa, chỉ cần cậu có mặt là được. Nhậm Tử Sâm yêu sự hư vinh, lúc nào cũng muốn ở trong ngôi nhà có nhiều đồ vật quý giá, cậu đã từng đặt ở trên mạng rất nhiều thứ như bộ ấm chén lưu ly màu trắng, vài chiếc bình cổ giá trị, còn đặt một chiếc đồng hồ quả lắc làm bằng gỗ cực kỳ đắt tiền, tất cả đều được chuyển tới trong một ngày, tiền trong thẻ của Trương Dạng cũng được cậu quẹt rất nhanh, khi ấy Trương Dạng một chút cũng không nhíu mày, chỉ nói cậu không cần tốn công trang trí nhà cửa, dù sao cũng chỉ là một căn chung cư ở tạm, hắn không có ý định ở lâu dài.
Nhậm Tử Sâm hoài niệm những năm tháng đại học kia, bất giác ngây ngốc một hồi mới quay trở lại thực tại. Căn phòng này của Trương Dạng đúng là cực kỳ xa hoa, thảm da báo ở dưới chiếc giường lớn king size, trên tường treo một tấm ảnh bán khỏa thân của hắn, mọi vật dùng đều được bố trí cực kỳ tỉ mỉ, từ đèn ngủ bên cạnh đầu giường cho đến đèn chùm ở trên, nhìn qua là thấy đều rất đắt tiền.
Nhậm Tử Sâm để ý thấy trong phòng ngủ còn có một căn phòng khác được ngăn cách bởi tấm rèm cửa, cậu tiến đến, chậm rãi kéo tấm rèm kia ra, bên trong là một căn phòng với các mặt gương, chính giữa là chiếc ghế uốn lượn phục vụ cho tình dục, điều khiến cho Nhậm Tử Sâm cảm thấy nóng mắt chính là tấm ảnh cỡ lớn có một người đang quỳ ngồi trên ghế, mang theo ánh mắt ướt át kia.
Nhậm Tử Sâm nhìn chằm chằm tấm hình kia, trong ánh mắt hàm chứa tia tức giận, bây giờ cậu chỉ muốn lao tới gỡ tấm ảnh kia xuống, nhưng sau một hồi Nhậm Tử Sâm giống như đã nghĩ ra chuyện gì đó, trên môi cậu nở một nụ cười quỷ dị. Chiếc điện thoại màu đen rất mỏng được rút ra từ trong túi quần, đưa tới phía trước mặt, rất nhanh tấm ảnh treo trên tường kia được lưu lại trong điện thoại của Nhậm Tử Sâm.
Nhậm Tử Sâm chụp xong thì bỏ lại điện thoại vào trong túi quần, cậu vừa xoay người thì chạm ngay được vào một vật gì đó vô cùng rắn chắc, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra Trương Đạo không biết đã đứng đó từ bao giờ.
"Đã chụp được?" Trương Đạo thờ ơ hỏi.
Nhậm Tử Sâm giấu diếm:
"Ông nói gì?"
Trương Đạo đang hút dở điếu thuốc lá, hai ngón tay thon dài kẹp chặt lấy điếu thuốc kia đưa lên miệng hít một hơi, sau đó nhả một ngụm khói đến trước mặt của Nhậm Tử Sâm:
"Cậu nghĩ thủ đoạn thấp hèn đó có thể qua mắt được A Dạng hay sao?"
Nhậm Tử Sâm ho khụ khụ:
"Ông nói cái gì tôi không hiểu"
Trương Đạo cười nhẹ, trong ánh mắt lóe lên tia thương hại:
"Đừng trách là tôi không nhắc nhở cậu trước, A Dạng là người rất biết cách dày vò người khác, nếu như cậu không muốn nhận đau thì đừng làm ra những chuyện ngu ngốc"
Nhậm Tử Sâm hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm nữa mà tự tin nói rằng:
"Tôi rất hiểu anh ấy, anh ấy là người trong nóng ngoài lạnh, chẳng qua là giữa chúng tôi có hiểu lầm mà thôi"
Trương Đạo từ trên cao nhìn xuống Nhậm Tử Sâm, chậm rãi nói ra một sự thật mà cậu ta không muốn nghe:
"Chuyện hiểu lầm sao? Chẳng phải lần đó là cậu tự động dâng hiến hay sao? Hay là cậu cần tôi ôn lại chuyện cũ năm xưa?"
Trương Đạo vừa nói chuyện vừa nở một nụ cười đáng sợ, hơn nữa ông ta cũng đang chậm rãi cởi áo vest, tiến gần về phía của Nhậm Tử Sâm. Nhậm Tử Sâm hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau muốn trốn tránh:
"Ông muốn làm gì?"
Trương Đạo cởi ra áo vest ném xuống dưới sàn, động tác vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến cho đối phương cảm thấy rét lạnh không thôi. Nhậm Tử Sâm chẳng khác gì con chuột bị dồn vào góc tường, hoảng loạn không tìm được chỗ thoát thân.
Trương Đạo nắm lấy cổ áo của Nhậm Tử Sâm nhấc lên cao, hành động thô bạo không hề nể nang chút nào. Ông ta cúi đầu, khàn giọng, trong giọng nói ngập tràn tia cảnh cáo:
"Cậu nên lễ phép với tôi một chút, đừng dùng thái độ hất hàm đó nói chuyện với tôi"
Nhậm Tử Sâm bị nắm lấy cổ áo, tức giận muốn thoát ra nhưng càng ngày lại càng bị Trương Đạo siết chặt hơn. Khi chạm tới ánh mắt đáng sợ kia của Trương Đạo, Nhậm Tử Sâm trong phút chốc càng thêm hoảng hốt, lá gan cũng không còn lớn như trước nữa, có điểm run rẩy nắm lấy cổ tay của Trương Đạo cầu xin:
"Ông thả tôi ra, đây là phòng của Trương Dạng, giờ này chắc anh ấy cũng sắp về rồi"
Trương Đạo phát hiện ra chiếc ghế uốn lượn ngay bên cạnh, lập tức kéo Nhậm Tử Sâm thật mạnh đẩy ngã xuống chiếc ghế kia. Trong ánh mắt của ông ta không hề có điểm lưu tình nào giống như là động tác mạnh mẽ ném Nhậm Tử Sâm vừa rồi vậy.
Trương Mạn Đường tỉnh dậy sau một giấc ngủ trưa, cậu nhìn đồng hồ đã là gần 5 giờ chiều, Trương Dạng có lẽ sẽ sớm trở về. Màn hình điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ của Tịnh Kỳ cùng một tin nhắn, hẳn là Tịnh Kỳ không liên lạc được với cậu cho nên đã để lại tin nhắn kia. Cô ấy nhắn rằng lịch trình của cậu có chút thay đổi, thời gian vào đoàn sẽ sớm hơn dự kiến, nói cậu chuẩn bị đồ đạc cho thật tốt, tối mai hai người sẽ lên máy bay bay tới Tô Châu.
Trương Mạn Đường khẽ thở dài một hơi, cậu lại phải rời xa Trương Dạng một thời gian nữa, mà thời điểm này lại trùng hợp đúng lúc Nhậm Tử Sâm quay trở về, khiến cho cậu không thể an tâm được.
Trương Mạn Đường rời giường, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ của Trương Tu lại. Cậu đi vào trong bếp nhìn một chút, thấy hôm nay đầu bếp Trương gia làm toàn món mình thích ăn thì mỉm cười, còn không quên hỏi một câu:
"Chú Hồ, hôm nay có món cá hấp cay mà Trương Dạng thích đúng không ạ?"
Hồ Trung mỉm cười gật đầu, đôi tay nhanh thoăn thoắt cầm lấy chảo mà tung hứng món thịt xào thơm phức kia:
"Có có, tôi đang hấp cá tầm rồi. Thời gian ông chủ trở về không sai biệt lắm là có thể ăn"
Trương Mạn Đường gật đầu, trước khi lên lầu chuẩn bị đi tắm còn không quên nói cảm ơn:
"Cảm ơn chú Hồ, đồ ăn chú nấu rất ngon"
Khi Trương Mạn Đường lên lầu, phát hiện ra cánh cửa phòng ngủ của Trương Dạng mở hé, cậu nhíu mày bước tới, đang định đẩy cửa tiến vào thì nghe thấy tiếng rên rỉ từ bên trong truyền ra, hơn nữa đối phương còn nói ra một số lời không đứng đắn.
"Ư... a... cầu xin ông, ông mau đâm tôi đi... dùng sức đâm tôi... đâm chết tôi đi"
"Chó cái, bản tính ti tiện, ở trong phòng người đàn ông cậu thích, vẫn có thể khóc hu hu cầu xin ba nó đâm cậu"
Trương Mạn Đường run rẩy bần thần, lời nói kia phát ra từ trong phòng ngủ của Trương Dạng, hơn nữa tiếng da thịt va chạm mãnh liệt kia cùng tiếng khóc lóc rên rỉ hòa lẫn, người trưởng thành vừa nghe qua đã biết bên trong phát sinh ra loại chuyện đáng xấu hổ gì.
Trương Mạn Đường đứng im bất động ở bên ngoài cửa phòng, căn phòng đó là phòng ngủ của Trương Dạng, tại sao hai người kia lại có thể không biết xấu hổ làm chuyện đó ở trong phòng ngủ của người khác chứ, hơn nữa còn rất thoải mái sung sướng. Trương Mạn Đường cảm thấy sợ hãi cả hai người, cũng cảm thấy có một sự ghê tởm cùng tức giận, nhưng cậu lại không có can đảm đẩy cửa tiến vào trong, hung hăng chỉ tay vào mặt hai người bọn họ rồi lớn tiếng quát bọn họ mau cút khỏi đây.
Hai chân cậu như bị đổ xuống một khối bê tông không có cách nào bước đi được, cậu không rõ đã đứng ở trước cửa phòng bao lâu, cảm nhận sự tức giận và ghê tởm xâm lấn lấy thân thể. Đối với một người như Nhậm Tử Sâm, rõ ràng luôn thể hiện rất yêu Trương Dạng lại có thể lên giường cùng ba ruột của hắn, còn người được gọi là ba ruột của hắn kia lại có thể ở trong phòng con trai mình làm tình với người yêu cũ của con trai, mối quan hệ này thật sự lẫn lộn, bản thân cậu bất giác cũng tự nhiên cảm thấy tức giận thay cho Trương Dạng.
"Em thích nghe lén người khác hành sự đến thế sao?"
Một giọng nam trầm khàn quen thuộc nhưng vô cùng lạnh lẽo phát ra từ sau lưng của Trương Mạn Đường, mọi lông tơ trên người cậu cũng đã dựng thẳng hết lên, cậu giật mình xoay người lại, bắt gặp gương mặt tăm tối giống như tu la của hắn, trong ánh mắt của hắn xuất hiện một tầng mờ mịt. Người này đang giận cậu, hay là đang phẫn nộ với hai người kia đây?.
Trương Mạn Đường lắp bắp gọi tên hắn:
"Trương Dạng...".