Trương Mạn Đường nhận ra được người trẻ tuổi kia, há chẳng phải đối phương là Nhậm Tử Sâm hay sao. Tôi hôm qua cậu có nghe được Nhậm Tử Sâm bị tai nạn giao thông phải nhập viện, lúc này trên trán của cậu ta có dán một miếng băng gạc cá nhân, dường như vụ tai nạn giao thông đó cũng không quá mức nghiêm trọng.
Trương Mạn Đường âm thầm quan sát người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh Nhậm Tử Sâm, có lẽ Trương lão gia trong lời nói của quản gia chính là người này. Ba của Trương Dạng rất khác so với những gì Trương Mạn Đường đã nghĩ, vốn tưởng rằng ông ấy đã già, là một người đàn ông nghiêm khắc, nhưng bây giờ gặp mặt thật sự là khác xa so với tưởng tượng.
Đối phương còn rất trẻ, có lẽ chưa đến 50 tuổi, dáng người được bảo dưỡng vô cùng tốt, cao lớn giống hệt như Trương Dạng vậy. Người nọ mặc một bộ vest màu xám tinh tế, hiện tại đang ngồi vắt chéo hai chân, ung dung chờ đợi, đường nét ngũ quan này thật sự rất giống với Trương Dạng, chính là kiểu cương nghị mang theo nét quyến rũ nam tính, nhưng ở người này lại toát ra vẻ nhu hòa hơn Trương Dạng rất nhiều.
Trương Mạn Đường đang không biết nên phải nói gì cho phải thì người đàn ông trung niên kia đã lên tiếng trước:
"Cậu là Trương Mạn Đường?"
Trương Mạn Đường biết mối quan hệ của Trương Dạng và ba của hắn không được tốt, mà nguyên nhân lại là người thanh niên đang ngồi bên cạnh kia, cho dù người này đã làm điều có lỗi với con trai mình nhưng dù sao ông ta cũng là ba của Trương Dạng, cậu không thể không lễ phép một chút được:
"Dạ, cháu là Trương Mạn Đường"
Người đàn ông trung niên kia không hề kiêng kỵ gì mà đánh giá một lượt từ trên xuống dưới cậu, sau đó mới xua tay:
"Đừng đứng ở đó, mau ngồi xuống đi"
Trương Mạn Đường không được tự nhiên cho lắm, cậu chậm rãi ngồi xuống ghế, bắt đầu lên tiếng nói:
"Tiểu Tu giờ này hẳn vẫn đang còn ngủ, để cháu nói quản gia gọi dậy"
Người nọ lên tiếng:
"Không cần, một lát nữa cũng được. Tôi đến đây cũng là muốn nhìn xem cậu một chút"
Người nọ không nghiêm khắc, nhưng lời nói kia của ông thật khiến cho cậu cảm thấy áp lực, hơn nữa ánh mắt giống Trương Dạng đến tám chín phần kia của người này lại mang theo ý cười không che giấu, cứ như vậy dán chặt ở trên người cậu, thật khiến cho cậu cảm thấy bất an cùng hoảng hốt:
"Vậy cũng sắp trưa rồi, để cháu nói quản gia làm thêm một vài món ăn, hai người ở lại cùng dùng bữa đi"
Người kia mỉm cười:
"Tôi đã nói với quản gia rồi, nhưng mà Tử Sâm lại không được như ý nguyện, con trai tôi không có ở nhà, chỉ để lại một người vợ nhỏ"
Nhậm Tư Sâm nghe thấy từ người vợ nhỏ kia thì nhíu mày không vui, giọng nói chua chát biểu hiện rõ sự khinh bỉ:
"Cũng chỉ là tình nhân chơi chán thì bỏ thôi"
Lấy tính cách của Trương Mạn Đường trước đây thì cậu sẽ lựa chọn giữ im lặng cho qua, nhưng mà người này đã làm ra chuyện đáng ghê tởm ở sau lưng của Trương Dạng, khiến cho cậu cũng cảm thấy tức giận thay hắn cho nên Trương Mạn Đường đã nói thế này:
"Nhậm tiên sinh, phép tắc đến thăm nhà người khác anh chưa được học qua sao? Lấy thái độ này của anh, tôi có thể tiễn anh ra khỏi nhà rồi"
Nhậm Tử Sâm không ngờ Trương Mạn Đường sẽ phản kích, lập tức tức giận muốn xù lông chửi bới:
"Trương Mạn Đường, ý của cậu là gì? Đừng tưởng ở bên cạnh Trương Dạng là có thể coi mình là chủ nhân của căn nhà này, cậu có biết người ngồi bên cạnh tôi là ai không? Ba của anh ấy còn chưa lên tiếng, cậu lấy quyền gì mà muốn đuổi tôi"
Trương Đạo thích xem nhất là náo nhiệt, hơn nữa còn là sự náo nhiệt của hai người có ngoại hình đẹp mắt càng làm cho ông cảm thấy hứng thú hơn. Trương Mạn Đường đợi cho Nhậm Tử Sâm nói xong, thì cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:
"Trương Dạng trước khi đi đã nói, tôi chỉ cần tiếp đón ba của anh ấy cho thật tốt, không bao gồm người khác. Nếu như anh còn muốn nói ra những lời khó nghe như vậy, vậy thì có thể đứng lên về trước, không tiễn!"
Trương Mạn Đường vốn là người vô cùng thoải mái, nhưng mà ngày hôm nay cậu lại không thể tiếp tục thoải mái nữa, sau khi biết chuyện mà Nhậm Tử Sâm đã gây ra cho Trương Dạng, cậu giống như cũng cảm nhận được vết dao chí mạng này, cứ như vậy mà sinh ra cảm giác ghét bỏ không muốn nhìn mặt Nhậm Tử Sâm.
Trương Đạo lúc này mới cười ha ha lên tiếng:
"Tiểu Đường đừng nóng giận, Tử Sâm xem như là khách của tôi, nể mặt tôi mà bỏ qua cho cậu ấy có được không? Cậu ấy ở nước ngoài một thời gian, cũng bị ảnh hưởng một phần tính cách thẳng thắn của phương tây, cậu đừng chấp nhất với cậu ta"
Trương Đạo đã nói như vậy, Trương Mạn Đường cũng không muốn tiếp tục gây chuyện nữa, mà Nhậm Tử Sâm có lẽ cũng có phần e sợ Trương Đạo cho nên cũng biết điều tự động im lặng, chỉ có thể liếc mắt nhìn Trương Mạn Đường cảnh cáo.
Trương Đạo ra hiệu cho Nhậm Tử Sâm tạm thời tránh mặt, Nhậm Tử Sâm có điểm không tình nguyện, hậm hực đứng dậy đi ra bên ngoài. Lúc này trong phòng chỉ còn Trương Mạn Đường và Trương Đạo.
Trương Đạo trong trí tưởng tượng của Trương Mạn Đường sẽ là một người đàn ông lớn tuổi có phần nghiêm khắc, nhưng người đối diện cậu đây dáng người cao lớn rắn rỏi, nếu như không phải đối phương nở nụ cười lớn thì sẽ không thấy được vết nhăn bên khóe mắt, đủ để thấy người đàn ông này vẫn rất phong độ.
"Cậu biết tôi là ai hay không?"
Trương Đạo có phần cợt nhả làm cho Trương Mạn Đường cũng phải cảm thấy không mấy thoải mái, nhất là ánh mắt không đứng đắn kia của ông ta luôn nhìn cầu chằm chằm, cảm giác giống như có hàng ngàn con côn trùng đang tiến tới muốn gặm nhấm cắn xé cậu vậy:
"Trương lão gia..."
Trương Mạn Đường cũng học theo quản gia gọi một tiếng Trương lão gia. Trương Đạo nghe được thì bật cười ha ha, bàn tay to lớn vươn về phía trước đặt ở trên đùi của Trương Mạn Đường. Nhưng mà Trương Mạn Đường vừa bị chạm tới thì giật mình, vội vã né tránh, trái tim trong lồng ngực cũng vì hành động trắng trợn kia của Trương Đạo làm cho hoảng hốt.
Trương Đạo chậm rãi thu tay về, lên tiếng nói:
"Không cần gọi Trương lão gia này, Trương lão gia nọ, tôi tên Trương Đạo. A Dạng hẳn vẫn chưa nói tên của tôi cho cậu biết"
Trương Mạn Đường sinh ra cảm giác sợ hãi với người đàn ông này, rất muốn giữ khoảng cách. Cậu nhanh chóng muốn tìm lý do rời khỏi đây:
"Nếu như không còn gì..."
Trương Đạo trực tiếp lên tiếng cắt ngang lời nói của Trương Mạn Đường:
"Mỗi tháng cậu được A Dạng chu cấp bao nhiêu tiền? Làm bao nhiêu hiệp? Con trai tôi có làm cậu thấy thỏa mãn hay không?..." Nói đến đây, Trương Đạo lại dừng lại một chút, ánh mắt như muốn xoáy sâu vào bên trong nội tâm của Trương Mạn Đường, khiến cho cậu có một cảm giác vô cùng hoảng sợ: "Trên cả phương diện về tài chính và tình dục?"
Trương Mạn Đường giật mình đứng dậy, sự tức giận vì giống như đang bị sỉ nhục và sự hoảng hốt đối với người xa lạ vốn là ba của Trương Dạng này càng làm cho cậu không có cách nào bộc phát sự giận dữ giống như vừa rồi đứng ở đối diện của Nhậm Tử Sâm mà buông lời đuổi khách. Trương Đạo có một phần gì đó rất giống với Trương Dạng, chính là loại khí chất bức người vô hình muốn dồn người khác vào góc tường vậy:
"Xin lỗi, tôi còn có việc cần phải làm"
Trương Mạn Đường vừa bước nhanh lên lầu thì Nhậm Tử Sâm cũng đi đến phía của Trương Đạo, cậu ta nhìn người đàn ông trung niên phong độ ngồi trên ghế một hồi lâu, trong ánh mắt ngập tràn tia khó chịu cùng ghen tị:
"Trâu già vẫn muốn gặm cỏ non?"
Trương Đạo quay sang nhìn Nhậm Tử Sâm, nhân tiện vươn tay về phía trước kéo lấy cổ tay của Nhậm Tử Sâm ngồi xuống bên cạnh mình:
"Cỏ non mơn mởn trước mắt, tôi tại sao không thể gặm chứ?"
Nhậm Tử Sâm hoảng hốt vội đẩy Trương Đạo ra, ánh mắt vội vã quan sát xung quanh xem có người nào hay không, đến khi xác nhận không có ai nữa cả mới thở phào một hơi, rồi quay sang lạnh giọng nói với Trương Đạo:
"Ông đừng có động tay động chân ở chỗ này, đừng quên đây là nhà của con trai ông"
Trương Đạo không thèm để ý đến Nhậm Tử Sâm, ông đưa mắt nhìn lên trên tầng hai một hồi, ánh mắt lộ ra tia hứng thú nhàn nhạt, rất nhanh sau đó đôi môi mỏng đa tình kia xuất hiện một độ cong nhẹ.
Trương Mạnh Đường không về phòng ngủ mà vào phòng đọc sách của Trương Dạng, cậu nhanh chóng khóa trái cửa thật cẩn thận, cậu có cảm giác rất sợ ba của Trương Dạng, người đàn ông kia luôn mang ánh mắt không hề kiêng kỵ gì mà trắng trợn nhìn cậu.
Đúng lúc này có một tiếng chuông điện thoại truyền tới, là nhạc chuông quen thuộc của chiếc điện thoại Lamborghini. Vừa mới rồi Trương Mạn Đường vì quá hồi hộp khi nghe thấy tin Trương Đạo tới cho nên cậu đã quên mất cầm điện thoại xuống theo.
"Em đã đi đâu?"
Bên kia là một giọng nói lạnh lẽo xen lẫn tia tức giận ngay khi cậu vừa tiếp nhận cuộc điện thoại. Trương Mạn Đường hơi hoảng hốt, vội vã đáp lời:
"Ba của anh mới tới cho nên em vừa ở dưới phòng khách, em không cầm điện thoại theo"
Trương Dạng khàn giọng:
"Em thấy ba của tôi thế nào?"
Trương Mạn Đường nghe ra được giọng nói không mấy vui vẻ kia của Trương Dạng, hơn nữa cậu còn thấy người đàn ông này đang tức giận. Cậu có nên nói rằng cậu rất sợ ba của hắn hay không, bởi vì ánh mắt của ông ta không mấy đàng hoàng, nhưng mà nếu như cậu nói ra có khi nào Trương Dạng sẽ nghĩ cậu đang nói xấu ba của hắn, dù sao hai người bọn họ cũng là ba con:
"Ba anh nói muốn ở lại dùng bữa, em đã nói quản gia làm thêm vài món rồi. Tối nay anh có ăn cơm ở nhà hay không?"
Trương Dạng im lặng, đầu dây bên kia im lặng khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy bất an, vừa rồi cậu đã né tránh câu hỏi kia của hắn, hắn đang tức giận hay sao?
Khi Trương Mạn Đường định mở lời thì Trương Dạng đã trầm giọng nhắc nhở một câu rằng:
"Em ở trong phòng là được, không có việc gì thì không cần phải ra ngoài"
Trương Mạn Đường ngoan ngoãn trả lời:
"Em biết rồi"
Trương Dạng nhàn nhạt đáp lại một câu rồi cúp máy:
"Buổi chiều tôi sẽ về với em, không cần phải lo lắng".