Trương Mạn Đường vừa được nghỉ giải lao đợi tổ chương trình sắp xếp lại hiện trường quay hình, khi cầm vào điện thoại di động của bản thân mới phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ một số điện thoại lạ. Bình thường cậu sẽ không chủ động gọi lại nếu là số lạ nhưng bởi vì đối phương lại gọi cho cậu đến 15 cuộc gọi nhỡ cho nên cậu mới thử gọi lại xem.
Phía bên kia đầu dây là một giọng nữ trẻ tuổi xa lạ, giọng điệu của cô ấy vừa gấp gáp lại vừa mang theo sự oán trách.
"Xin hỏi có phải số điện thoại của ngài Trương hay không?"
Trương Mạn Đường không biết đối phương là ai, cũng không biết tại sao đối phương lại có vẻ mất bình tĩnh như vậy.
"Đúng vậy là tôi, xin hỏi cô là ai vậy?"
Người kia nhanh chóng đáp.
"Tôi là y tá của bệnh viện thành phố, hiện tại Trương Tu đang ở trong bệnh viện, chúng tôi đã cố gắng liên lạc với người nhà của bé nhưng không ai bắt máy cả."
Trương Mạn Đường vừa nghe thấy Trương Tu phải ở trong bệnh viện thì hoảng sợ, trái tim trong lồng ngực lập tức bị bóp nghẹt đến mức đau đớn.
"Tiểu Tu sao thế, tôi sẽ lập tức đến ngay."
Trương Mạn Đường vội vã chạy ra ngoài, cậu chỉ kịp nói với Tịnh Kỳ một tiếng rồi rời đi ngay. Quản gia đã xin nghỉ phép mấy ngày nay cho nên y tá bệnh viện mới không thể liên hệ được, còn máy điện thoại của Trương Dạng thì chẳng hiểu sao luôn trong trạng thái tắt máy, bây giờ cậu xem điện thoại mới phát hiện ra có rất nhiều cuộc gọi nhỡ đã gọi mình suốt 3 tiếng đồng hồ, có lẽ nhóc con ở bên kia sẽ rất sợ hãi vì không có ai ở bên.
Bởi vì Trương Mạn Đường vô cùng lo lắng cho Trương Tu cho nên lúc chạy xuống bậc thang không cẩn thận bị trẹo chân. Từ khi tham gia Mùa Hè Đến Rồi cậu đã bị tổn thương một số dây chằng vì chương trình yêu cầu vận động ở một cường độ rất cao, mấy ngày nay lại điên cuồng tăng ca ghi hình càng khiến cho thân thể mệt mỏi nặng nề, vừa rồi trẹo chân còn đúng ở vết thương cũ khiến cho cậu đau đến đổ mồ hôi hột trên trán.
Trương Mạn Đường cắn răng nhịn đau, rất nhanh đón được một chiếc taxi đi tới bệnh viện thành phố. Trương Tu vì nô đùa với bạn nên không cẩn thận bị té cầu thang gãy chân, đã được bác sĩ trong bệnh viện chụp x quang tổng thể, não bộ không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là chân trái phải bó bột một thời gian.
Khi Trương Mạn Đường đến phòng bệnh của Trương Tu thì phát hiện ra có một bác sĩ đang đứng ở bên cạnh quan sát nhóc con, còn nhóc con thì dường như đã ngủ, một chân bị bó bột vô cùng đáng thương.
Trương Mạn Đường đau lòng không thôi, cậu di chuyển khó khăn, tập tễnh bước nhẹ bước chân vào bên trong khẽ hỏi: "Xin hỏi, Tiểu Tu có sao không?"
Đối phương là một bác sĩ trẻ tuổi, dáng người mảnh khảnh nhưng lại rất cao, có lẽ cũng phải cao đến 1m85. Anh ta mang một mắt kính gọng vàng, áo blue trắng của bác sĩ, trước ngực là bảng tên Du Viết Trạch.
Trương Mạn Đường chỉ quan tâm đến Trương Tu mà thôi cho nên không để ý đến gương mặt thoáng giật mình của bác sĩ phía trước, mãi cho đến khi đối phương lên tiếng nói thì cậu mới ngẩng đầu lên.
"Cậu... Mạn Đường phải không?"
Trương Mạn Đường là người nổi tiếng, ở bên ngoài có rất nhiều fan hâm mộ, tình cờ gặp một bác sĩ cũng có thể có khả năng là fan hâm mộ của cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn đối phương một cái rồi gật đầu, bây giờ cậu chỉ muốn biết tình trạng của Trương Tu có nguy hiểm hay không mà thôi.
"Đúng vậy, Tiểu Tu không có gì nguy hiểm chứ?"
Trương Mạn Đường đứng ở bên cạnh giường bệnh của Trương Tu, đây có lẽ là phòng bện VIP cho nên trong phòng chỉ xếp duy nhất một giường bệnh cùng một số vật dụng cơ bản cần thiết. Bây giờ cậu chỉ muốn biết tình trạng của Trương Tu như thế nào mà thôi, cứ nhìn chân nhỏ của nhóc con bị bó thành một cục sưng lớn như vậy thì cậu lập tức thấy xót xa rồi.
Du Viết Trạch rời khỏi trạng thái kinh ngạc của bản thân, anh nhanh chóng nói qua tình trạng của Trương Tu cho Trương Mạn Đường đỡ lo lắng.
"Hiện tại đã không sao rồi, bị gãy chân trái, cần phải bó bột khoảng 3 tháng. Tôi cũng đã chụp X quang tổng thể cho nhóc, không bị chấn thương vùng đầu gì, vừa mới phẫu thuật xong cho nên vẫn còn chưa hết thuốc mê, khoảng hơn một tiếng nữa sẽ tỉnh lại."
Trương Mạn Đường gấp đến độ cũng quên cả đau chân, cậu đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Trương Tu rồi lại ngẩng đầu nhìn Du Viết Trạch.
"Sau này sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Du Viết Trạch lắc đầu.
"Không sao cả, trẻ nhỏ hồi phục rất nhanh, cam đoan sau này sẽ không có di chứng gì."
Trương Mạn Đường nghe thấy vậy mới thở phào một hơi, cũng may nhóc con sẽ không sao, chỉ cần chăm sóc tốt thời gian này là được.
"Cảm ơn bác sĩ, vậy phải ở lại bệnh viện đến khi nào?"
Du Viết Trạch vẫn luôn quan sát Trương Mạn Đường từ khi cậu bước vào phòng bệnh cho đến tận bây giờ, thấy thái độ của đối phương rất lo lắng cho nhóc con này thì hỏi.
"Nhóc là con trai của cậu sao? Tôi thấy giáo viên nói rằng người giám hộ cho đứa bé này hình như tên Trương Dạng thì phải?"
Trương Mạn Đường là nghệ sĩ nổi tiếng, vốn dĩ luôn rất kiêng kỵ việc chia sẻ những thông tin liên quan đến đời tư cá nhân cho người ngoài biết, nên khi nghe Du Viết Trạch hỏi mình vấn đề này thì không mấy tự nhiên.
Du Viết Trạch cảm thấy mình cũng hơi đường đột nên vội chuyển sang chuyện khác.
"Cậu để nhóc ở lại bệnh viện một tuần để theo dõi, sau đó nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà tĩnh dưỡng."
Trương Mạn Đường gật đầu, tỏ ý muốn tiễn người này rời khỏi.
"Cảm ơn bác sĩ."
Du Viết Trạch lại chưa có ý định muốn đi, anh ta phát hiện ra chân của Trương Mạn Đường hình như là không được tốt nên hỏi. "Chân của cậu sao thế?"
Trương Mạn Đường trả lời: "Tôi không sao cả."
Du Viết Trạch mỉm cười, sau đó lên tiếng nói một cậu khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải ngẩng đầu nhìn anh ta kỹ một chút.
"Trương Mạn Đường, chúng ta cùng ở trong cô nhi viện một thời gian, cậu không nhận ra tôi sao?"
Trương Mạn Đường giật mình, khi vào giới giải trí này, xuất thân và gia cảnh của cậu đều được công ty chủ quản che giấu rất kỹ, không thể có chuyện fan hâm mộ biết cậu là một cô nhi. Nhưng mà người trước mặt cậu đây thật sự xa lạ, cậu cũng không biết đối phương là ai cả, mãi cho đến khi nhìn thấy bảng tên trên ngực áo của anh ta mới nhớ tới hình như trong cô nhi viện cậu lớn lên cũng có một người tên Du Viết Trạch.
Trương Mạn Đường ở trong cô nhi viện đến năm 18 tuổi cũng không có gia đình nào tình nguyện nhận nuôi cậu, trong khoảng thời gian đó cậu đã chứng kiến rất nhiều những gia đình xa lạ đến đón những đứa trẻ trong cô nhi viện đi. Bởi vì cậu là một đứa bé nhút nhát ít nói, nên khi đưa ra trước mặt những gia đình muốn tìm con nuôi thì cậu lại luôn im lặng, không nhận được sự chú ý của bọn họ, chính vì thế Trương Mạn Đường luôn ở trong cô nhi viện đến khi trưởng thành thì rời đi.
Khi Du Viết Trạch được đưa tới cô nhi viện là lúc đối phương 5 tuổi nhưng chỉ nửa năm sau đã có một gia đình rất giàu có đến đưa cậu ta đi. Trương Mạn Đường ấn tượng với người này vì trong khoảng thời gian nửa năm đó, cậu ta chỉ chơi cùng với cậu. Có một thời gian cậu còn nghĩ rằng đối phương giống mình, khi được đưa tới trước mặt những gia đình muốn nhận con nuôi đều không được để ý, nhưng sau nửa năm ở trong cô nhi viện lại có một người phụ nữ rất giàu có đến tìm cậu ta, còn ôm cậu ta vào lòng khóc rất nhiều. Du Viết Trạch cứ như vậy được dẫn đi, khiến cho trong lòng một đứa nhỏ như cậu cũng cảm thấy có điểm chua sót, nghi hoặc rằng trên thế giới này có lẽ cũng chỉ có một mình cậu không có ai để ý tới, cho nên kể từ đó trở đi cậu mới muốn trở thành người nổi tiếng để được người khác chú ý.
Mối quan hệ của cậu và Du Viết Trạch cũng không quá thân thiết, chưa đến mức vừa gặp lại nhau đã xúc động ôm lấy. Hai người luôn giữ khoảng cách nhìn đối phương, trong ánh mắt của Du Viết Trạch mang theo ý cười nhẹ nhàng.
"Tôi nhớ ra rồi, cậu là Du Viết Trạch."
Du Viết Trạch cười cười, đỡ Trương Mạn Đường ngồi về phía ghế sô pha trong góc phòng.
"Ừ, không ngờ vẫn có cơ hội gặp lại nhau, nhìn chân của cậu hình như bị chấn thương không nhẹ đâu, ngồi xuống ghế đi, tôi giúp cậu xem qua."
Dù sao cũng có quen biết, hơn nữa đối phương còn là bác sĩ cho nên Trương Mạn Đường cũng không từ chối nữa.
Du Viết Trạch ngồi xuống bên cạnh Trương Mạn Đường, nhìn xuống dưới chân cậu nói: "Cậu cởi giày ra đi, tôi xem qua một chút, độ tuổi trường thành xương cốt sẽ không tốt như lúc còn nhỏ nữa, nếu coi thường thì sau này về già sẽ để lại di chứng."
Trương Mạn Đường gật đầu, chân cậu đứng là đang rất đau, nhân tiện để cho Du Viết Trạch xem qua giúp mình. Du Viết Trạch thấy Trương Mạn Đường cởi giày cũng khó khăn thì biết tình trạng chấn thương không hề nhỏ, anh nhanh chóng cúi người nhấc chân trái của cậu để lên đùi mình rồi giúp cậu cởi tất ra.
Trương Mạn Đường cũng không biết cổ chân của mình lại sưng lớn khiến cho chính bản thân cậu cũng kinh ngạc như thế. Bàn tay của Du Viết Trạch rất lạnh, vừa chạm tới cổ chân đang sưng nóng kia của cậu lập tức truyền tới cảm giác đau đớn.
"Ừ... đau...".