Trương Mạn Đường ngồi ở dưới khán đài, trên đùi là Trương Tu đã ngủ gật. MC ở bên trên vui vẻ pha trò cười, khán giả bên dưới đều đồng loạt đáp lại nói:
"Không về!"
Một trận đồng thanh này lập tức khiến cho Trương Tu đang ngủ ở trong lòng cậu cũng phải giật mình một nhịp, gương mặt nhỏ nhắn nhíu lại, xuất hiện một đường nhăn trên trán. Trương Mạn Đường đưa tay vỗ vỗ người nhóc con, chỉ mong nhóc con này đừng thức dậy, bởi vì cậu nhận ra ngày hôm nay hình như hơi quá sức với Trương Tu rồi.
Quản gia đến cùng Trương Tu đã quay trở về trước, ở biệt thự xảy ra một chút chuyện nhỏ, nghe nói một chiếc bát cổ nào đó trong bộ bát đắt giá thời Đường nhà Trương Dạng bị đánh vỡ, cho nên quản gia cả một quá trình đều đứng ngồi không yên, chính vì vậy cậu mới nói ông ấy quay trở về trước xem thế nào.
Trương Mạn Đường ước lượng thời gian cũng sắp kết thúc chương trình, cậu lặng lẽ ôm Trương Tu đi vào bên trong phòng nghỉ. Lúc ra khỏi hội trường mới nghe thấy được tiếng mưa tầm tã, liếc mắt nhìn qua quả nhiên trời đổ mưa rất lớn, dưới lòng đường chỉ còn vài chiếc xe ô tô lướt nhanh trở về.
Bắp chân của Trương Mạn Đường hơi tê, ngay cả cánh tay cũng mỏi nhừ, phía sau vì di chứng hôm qua cũng đặc biệt khó chịu. Cả ngày hôm nay cậu đã hoạt động hết công suất, khóe mắt nặng trĩu chỉ muốn chợp mắt nghỉ ngơi một chút.
Trương Dạng vừa xuống máy bay đã đến nơi diễn ra sự kiện ra mắt bộ phim Thanh Xuân Tươi Đẹp. Bây giờ là gần 11 giờ đêm, trời mưa tầm tã, có vài nhóm người đang nhấp nhổm đứng ở trước cửa khách sạn đợi gọi xe taxi.
Trương Dạng mặc áo măng tô dài màu đen, cả người giống như phát sáng bước ra từ chiếc xe limousine sang trọng. Hắn không biểu hiện quá nhiều biểu cảm trên gương mặt, nhưng lại khiến cho tất cả lực chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía hắn. Mà khi mọi người còn đang thất thần trước vẻ đẹp sáng chói này thì Trương Dạng đã nhanh chóng biến mất trước tầm nhìn của bọn họ tiến vào trong rồi.
Trương Dạng vừa đến đã được Tịnh Kỳ dẫn tới chỗ của Trương Mạn Đường đang nghỉ ngơi. Lúc Trương Dạng mở cửa tiến vào, thì thấy được cảnh tượng trước mặt. Trương Tu an ổn ngủ ở trong lòng của Trương Mạn Đường, mà Trương Mạn Đường lúc này cũng đã ngồi tựa vào ghế sô pha ngủ say.
Trương Dạng im lặng đứng yên tại chỗ, ánh mắt của hắn giống như không hề chuyển tầm nhìn đi nơi nào khác ngoài hình ảnh trước mặt. Một lớn một nhỏ ôm nhau mà ngủ xem ra là rất thoải mái, sớm không cần sự có mặt của hắn rồi.
Trương Dạng tiến lại gần chỗ Trương Mạn Đường, hắn cúi người, đưa ánh mắt mình ngang tầm với gương mặt cậu, bàn tay to lớn chạm lấy một bên má của cậu khẽ vuốt ve.
Lúc Trương Mạn Đường có cảm giác bị làm phiền đã tỉnh lại, trước mắt mình là gương mặt phóng đại điển trai chói sáng của Trương Dạng, cậu còn chưa kịp định thần lại thì trên môi đã có một hơi ấm quen thuộc, mang theo cảm giác dịu dàng cuồng nhiệt liên tục cắn mút đầu lưỡi cùng cánh môi cậu.
Nụ hôn này quá mức bất ngờ, quá mức ngọt ngào khiến cho đầu óc của cậu không thể nào tỉnh táo ngay được, mãi cho đến khi hơi thở của cậu giống như bị hút cạn thì Trương Dạng mới chịu chậm rãi thả cậu ra:
"Tiểu Đường Tử của tôi, đã đợi lâu hay chưa?"
Giọng nói này thật dịu dàng, có cảm giác như là ôn nhu cực hạn, khiến cho cậu trong phút chốc ngẩn ngơ. Trương Mạn Đường cảm nhận được trên đùi mình nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện được sự có mặt của Trương Tu, suýt chút nữa là bị nhóc con nhìn thấy cảnh không phù hợp cho trẻ nhỏ rồi.
Trương Dạng dễ dàng bế Trương Tu lên, nhóc con vẫn say ngủ ở trên vai hắn không hề có động tĩnh gì. Trương Mạn Đường theo đó cũng đứng dậy, nhưng có lẽ là do Trương Tu ngồi trên đùi một thời gian nên hai chân của cậu lúc này cũng tê dại mỏi nhừ, lúc đứng lên lảo đảo suýt chút nữa là ngã xuống, may mắn có một cánh tay vững chãi vòng qua đỡ lấy eo của cậu. Trương Mạn Đường hoảng hốt nhìn lên, phát hiện ra Trương Dạng một tay ôm Trương Tu, một tay vẫn có thể đỡ lấy mình, người đàn ông này đúng thật là rất khỏe mạnh, vòng tay thật lớn, làmu cho cậu có cảm giác an toàn:
"Ưm... cảm ơn anh"
Trương Dạng ngửi được mùi hương thơm mát trên cơ thể của Trương Mạn Đường, thật sự là rất muốn ăn sạch người này ngay tại chỗ, nếu không phải còn có Trương Tu ở chỗ này thì cún con của hắn nhất định sẽ bị dày vò ngay lập tức.
"Được rồi, về nhà thôi"
Trương Mạn Đường gật đầu, chậm rãi bước theo phía sau Trương Dạng đi ra ngoài. Cậu vừa mới đóng cửa phòng, xoay người lại đã chạm phải tấm lưng cao lớn của hắn, trước mũi xuất hiện mùi hương nam tính quen thuộc, bên eo bất ngờ bị bàn tay kia chậm rãi ôm lấy:
"Hoa tôi tặng em, em có hài lòng hay không?"
Trương Mạn Đường gật đầu, ánh mắt chuyển hướng nhìn tới Trương Tu đang ngủ ở trên vai Trương Dạng, dè dặt đáp:
"Em rất hài lòng, chỉ là từ trước đến này anh vẫn luôn không muốn để Tiểu Tu xuất hiện trên mặt báo... em e rằng ngày mai..."
Trương Dạng nhàn nhạt đáp:
"Không sao, không thường xuyên xuất hiện là được, để cho bọn họ làm quen một chút cũng tốt"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, cậu vẫn còn chưa hiểu rõ ý muốn trong lời nói của Trương Dạng:
"Bọn họ?"
Trương Dạng quay sang nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt tinh anh hẹp dài nhìn về phía cậu:
"Người hâm mộ của em! Để cho bọn họ làm quen với sự có mặt của Tiểu Tu dần dần đi là được. Có điều nhớ kỹ, tôi không muốn Tiểu Tu xuất hiện quá nhiều, có hiểu không?"
Cái đầu nhỏ của Trương Mạn Đường lại bắt đầu suy nghĩ đến từng chữ trong lời nói vừa rồi của Trương Dạng. Trương Dạng là muốn giúp cậu nổi tiếng? Hay là hắn muốn để Tiểu Tu nổi tiếng? Hẳn là đều không phải như vậy bởi vì hắn sẽ có rất nhiều cách làm được những điều đó mà không nhất thiết phải làm như vậy, hơn nữa hắn còn nói để cho fan hâm mộ của cậu quen với sự xuất hiện của Trương Tu là rốt cuộc như thế nào đây.
Trương Mạn Đường cứ lơ đãng suy nghĩ như vậy cho đến khi ngồi vào bên trong chiếc limousine sang trọng của Trương Dạng thì nhận được một đáp án từ hắn:
"Tiểu Tu rất thích em, tôi cũng cảm thấy em rất hợp ý tôi, tôi nói như vậy em có hiểu hay không?"
Trương Mạn Đường không muốn đoán ý của Trương Dạng, vì từ trước đến nay cậu toàn đoán sai ý của hắn rồi đi đến thất vọng, nhưng lời nói kia của hắn khiến cho cậu không thể nào không suy nghĩ theo hướng rằng bản thân mình đã có một chỗ đứng rất đặc biệt trong lòng người đàn ông này, hắn đã chấp nhận cậu.
Trương Mạn Đường không thể giấu nổi vẻ mặt gấp gáp lo lắng trên gương mặt, cậu lúng túng đến độ bất giác vò nhăn vạt áo của minh:
"Trương Dạng, anh..."
Trương Dạng mang theo ý cười, im lặng muốn nghe xem người này muốn nói cái gì, chỉ có điều thời gian trôi qua đã rất lâu rồi mà người nọ vẫn không thể phát ra được một câu hoàn chỉnh:
"Được rồi, vạt áo đã bị em làm cho nhàu nát rồi, ngồi cẩn thận lại một chút đi, trời mưa lái xe không tránh khỏi phanh gấp"
Tâm trạng của Trương Mạn Đường hiện tại thật sự có thể dùng hai từ thấp thỏm để diễn tả, cậu rất muốn hỏi Trương Dạng nhiều câu hỏi, nhưng ngại phía trước còn tài xế lại xe, bên cạnh lại có Trương Tu còn đang ngủ, cho nên chỉ có thể nhịn xuống đợi một lát nữa quay về phòng ngủ... ừm... sẽ hỏi hắn ở trên giường mà thôi.
Chiếc xe limousine trở về lại biệt thự là lúc gần 12 giờ đêm, một người giúp việc nhanh chóng chạy ra bên ngoài ôm lấy Trương Tu đi vào bên trong. Căn biệt thự rộng lớn chỉ có vài ngọn đèn vàng soi sáng trên từng bậc cầu thang. Trương Mạn Đường bước vào trong nhà, cảm nhận được hương vị quen thuộc, mấy ngày nay cậu đều ở trong khách sạn không thoải mái, tự nhiên trở về nơi này có cảm giác thật thả lỏng.
Ở bên ngoài rõ ràng có tiếng mưa tầm tã, nhưng khi đóng cửa lại thì tiếng mưa kia đã biến mất một cách nhanh chóng, sự im lặng bao trùm trong căn phòng, chỉ còn tiếng bước chân từng nhịp trên mỗi bậc cầu thang.
Trương Mạn Đường còn đang mải suy nghĩ lại những lời nói của Trương Dạng, lúc vừa mới bước lên tầng hai đã bị một lực đạo mạnh mẽ áp sát, ấn cậu vào bức tường bên cạnh.
Một hồi cuồng nhiệt nóng bỏng bao trùm lên đôi môi cậu, động tác mạnh mẽ bá đạo của đầu lưỡi kia tiến vào trong khoang miệng cậu càn quét điên cuồng. Trương Mạn Đường cảm thấy choáng váng, cả người vô lực không có sức phản kháng, hay nói đúng hơn là ở người đàn ông này luôn toát ra một hơi thở mạnh mẽ khiến cho cậu không dám phản kháng hoặc là bản thân cậu không muốn phản kháng hắn.
Khoảng cách từ chỗ này đến cánh cửa phòng ngủ không xa, nhưng hiện tại cậu đang bị Trương Dạng ép sát vào góc tường mà nồng nhiệt. Không biết người đàn ông này hôm nay làm sao vậy, cậu có cảm giác hình như có thứ gì đó đã tác động đến hắn, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết đó rốt cuộc là gì:
"Ưm... Trương Dạng... nếu có người..."
Trương Dạng không mất quá nhiều sức lực đã có thể nhấc bổng Trương Mạn Đường lên cao, khiến cho cậu hoảng hốt vội bám lấy vai của hắn:
"Tiểu Đường Tử, hôm nay tôi phát hiện ra em rất đặc biệt đối với tôi"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, Trương Dạng xoay người ôm cậu tiến vào bên trong phòng ngủ, đặt cậu nằm lên chiếc giường lớn quen thuộc. Rất nhanh cả người cậu đã bị Trương Dạng áp sát, quần áo cũng bị hắn thô bạo xé rách. Ừm... thói quen ở trên giường của hắn vẫn không thay đổi, thay vì chậm rãi cởi đồ thì hắn vẫn luôn là thích xé rách ném xuống giường.
Tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn không khí nóng bóng ngay lúc này. Là điện thoại của Trương Dạng, hắn vốn dĩ không định nghe máy nhưng vì tiếng nhạc chuông kia quá mức kiên trì khiến cho Trương Mạn Đường cũng phải sốt ruột:
"Trương Dạng... điện thoại của anh"
Dường như Trương Dạng hơi bực bội, cậu có thể cảm nhận được được hơi thở không vui, bị làm phiền phát ra từ trong cơ thể hắn. Hắn tiếp nhận cuộc gọi, giọng nói còn mang theo độ từ tính trầm khàn giống như một con thú hoang gầm gừ bị chọc giận:
"Ai vậy?"
Trương Mạn Đường im lặng để Trương Dạng nói chuyện điện thoại, cậu cũng muốn lắng tai nghe xem giờ này rồi là ai gọi tới, hẳn sẽ là có chuyện quan trọng gì đó.
"Trương Dạng, là em... em về rồi"
Trương Mạn Đường nghe được sự do dự của người ở bên kia đầu dây điện thoại, bởi vì phải một lúc lâu người đó mới lên tiếng. Là một giọng nam nhẹ nhàng thanh thoát, hơn nữa hình như còn rất thân thiết với Trương Dạng, nếu không sẽ không gọi thẳng tên của hắn như vậy.