Một người đàn ông cao lớn, tùy tiện khoác trên người chiếc áo choàng tắm, đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sô pha màu đen, trên tay hắn còn cầm một ly rượu vang đỏ giống như rất tận hưởng, vừa nhìn thấy Trương Mạn Đường đẩy cửa tiến vào thì chậm rãi hỏi:
"Cún con, đã chịu về phòng rồi?"
Trương Mạn Đường ngây người, đình chỉ toàn bộ động tác. Trước mắt cậu lúc này là người đàn ông đã quấy nhiễu tâm trí của cậu mấy ngày hôm nay, hắn vẫn mang dáng vẻ kiêu ngạo bình tĩnh như vậy, vẫn là giọng nói trầm khàn nam tính đó, vẫn là hai từ cún con kia...
Trương Dạng khẽ nhấp một ly rượu, ánh mắt mang theo tia dục vọng nóng bỏng nhìn thẳng về phía Trương Mạn Đường, khiến cho trái tim của Trương Mạn Đường lúc này cũng bị loạn nhịp.
Trong phòng có mùi hoa rất dễ chịu nhưng lại không nhìn thấy có bó hoa nào, có lẽ hương thơm phát ra từ ba cây nến đang cháy kia... ừm, kim chủ thật sự đến Liêu Ninh thăm cậu rồi, còn chuẩn bị phòng khách sạn một chút... kim chủ rất tốt, rất lãng mạn a...
"Tới đây" Trương Dạng ngồi tựa lưng vào thành ghế sô pha, dáng vẻ thoải mái trầm giọng ra lệnh.
Trương Mạn Đường nghe thấy lời nói kia, hai chân vốn dĩ như bị cố định nãy giờ cũng phải cố gắng nhấc lên di chuyển đi về phía hắn. Lúc Trương Mạn Đường tới gần, đang định ngồi lên ghế sô pha bên cạnh, thì lại phát hiện được ánh mắt ra hiệu của hắn đang nhìn xuống dưới đất mà nói thế này:
"Không được ngồi ghế"
Trương Mạn Đường lúng túng, ghế sô pha rõ ràng còn rất rộng, cho dù có thêm cậu ngồi nữa cũng không sao, nhưng mà Trương Dạng lại không cho cậu ngồi ghế, hắn muốn cậu ngồi dưới đất hay sao:
"Vậy... em ngồi đâu?"
Trương Dạng hỏi lại:
"Em muốn ngồi ở đâu?"
Cậu đương nhiên muốn ngồi ở trên ghế, nhưng mà nếu như có thể... ngồi ở trong lòng hắn là tốt nhất, trong lòng hắn thật sự rất thoải mái, nhưng mà cậu đương nhiên là không có gan nói ra những lời như thế rồi.
Trương Dạng khẽ nhếch môi cười, giọng nói ngập tràn dục vọng:
"Cún con nên phải ngồi ở chỗ nào đây? Ngồi ở chỗ nào mới thuận lợi để tôi xoa đầu của em được?"
Trương Mạn Đường hơi xấu hổ, nhưng mà nếu như không ngồi ở chỗ mà hắn muốn, có lẽ bản thân sẽ còn bị hắn gây khó dễ nhiều hơn. Động tác của Trương Mạn Đường hơi luống cuống, trong đầu nghĩ nên là ngồi hay quỳ đây, nếu như ngồi thì tư thế sẽ rất buồn cười, như vậy thì quỳ đi.
Trương Dạng đưa tay chạm vào tóc cậu, đầu ngón tay luồn vào bên trong lọn tóc đen mượt mà kia, trên đó vẫn còn lưu lại một chút giá lạnh, có lẽ bởi vì ăn mặc phong phanh chăng, nhìn xem trên người cún con nhà hắn chỉ mặc một chiếc áo len mỏng thôi này.
Động tác của Trương Dạng đang nhẹ nhàng trêu chọc mái tóc cậu, lúc này hắn đột nhiên mạnh tay nắm lấy tóc cậu kéo ra phía sau một chút, khiến cho cậu cũng phải hoảng sợ kêu a một tiếng:
"Vừa rồi có can đảm tắt điện thoại của tôi?"
Ánh mắt của Trương Mạn Đường lộ rõ tia hoảng hốt, đôi môi run rẩy mấp máy mãi mới nói ra được một câu:
"Em không muốn cho anh biết... vừa mới rồi anh đã trêu chọc em đến khóc"
Có lẽ câu trả lời này của Trương Mạn Đường khiến cho Trương Dạng rất hài lòng, hắn dần dần nới lỏng bàn tay, chuyến tới chạm vào một bên má lạnh lẽo kia của cậu. Nhìn tới đôi mắt phiếm hồng ướt át của Trương Mạn Đường, lại càng khiến cho sự xấu xa trong lòng hắn dâng cao hơn:
"Thật sự vừa mới rồi đã khóc sao?"
Trương Mạn Đường thật sự rất muốn được Trương Dạng an ủi, càng nghĩ lại càng cảm thấy bản thân mình rất hay bị kim chủ trêu chọc, oán trách bản thân mình thật dễ lừa, luôn luôn bị những lời nói của Trương Dạng quay vòng vòng một thời gian.
Trương Dạng đưa tay xuống dưới, cách qua một lớp áo len mỏng, cố tình ở nơi đó vuốt ve nhẹ nhàng trước ngực của Trương Mạn Đường. Không rõ là Trương Mạn Đường trời sinh mang theo thân thể nhạy cảm hay là do động tác tay của người đàn ông này quá mức điêu luyện, khiến cho cậu cũng phải run rẩy thở dốc.
Trương Dạng trêu đùa Trương Mạn Đường một lúc thì thu tay lại, vươn tay lấy tới một chiếc hộp vuông đưa đến trước mặt của cậu:
"Được rồi, tặng cho em"
Trương Mạn Đường nhìn hộp quà trước mặt, trong lòng lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, không phải bởi vì những món quà tặng mà Trương Dạng chuẩn bị nhất định sẽ rất giá trị, mà là bởi vì người đàn ông này vẫn còn nhớ đến cậu cho nên mới tặng quà cho cậu.
Trương Mạn Đường cầm lấy hộp quà kia, giọng nói nhỏ nhẹ hỏi hắn:
"Em đứng dậy được chưa?"
Trương Dạng cười cười, đưa tay chạm tới cần cổ mảnh khảnh của cậu khẽ vuốt ve:
"Mở quà ra trước"
Trương Mạn Đường thật cẩn thận nhìn ngắm hộp quà trong tay một lượt, chiếc hộp được bọc nhung màu xanh đậm, nhìn có vẻ rất sang trọng và đắt tiền. Không biết bên trong chiếc hộp này sẽ chứa đựng một món quà giá trị như thế nào đây, chắc hẳn lại là một thứ mà cậu sẽ không bao giờ nghĩ tới.
Trương Mạn Đường chậm rãi mở hộp quà, bên trong là một chiếc vòng cổ làm bằng da màu đen, ở giữa còn có một mặt dây chuyền màu trắng sáng bóng hình dẹt tròn, mặt trước khắc chữ cún con, mặt sau còn khắc lên hình hai con chó nhỏ đang trong tư thế xấu hổ kia.
Trương Mạn Đường không dám hít thở mạnh, chỉ đỏ mặt nhìn chiếc vòng trong hộp. Tại sao Trương Dạng lại tặng cho cậu món quà này chứ, hắn thật sự coi cậu là cún con rồi hay sao.
Trương Dạng từ trên cao nhìn xuống biểu tình đa dạng trên gương mặt của Trương Mạn Đường, hắn cầm lấy chiếc vòng bằng da kia hỏi cậu:
"Em thích không? Là hàng thiết kế, tốn rất nhiều tâm tư của tôi đó"
Trương Mạn Đường lại bắt đầu suy nghĩ ý nghĩa trong lời nói của Trương Dạng. Trương Dạng nói đây là hàng thiết kế sao, còn tốn rất nhiều tâm tư của hắn, là do hắn tự mình cẩn thận lựa chọn tặng cho cậu, những người khác sẽ không có đúng không.
Lúc Trương Mạn Đường còn đang thất thần suy nghĩ thì trên cổ cậu đã có một các giác xa lạ, hơi hơi nghẹn một chút, đưa tay chạm lên thì phát hiện ra chiếc vòng kia đã được Trương Dạng chậm rãi mang lên cổ mình rồi.
Trương Dạng hài lòng nhìn cún con của mình, người đang quỳ ở dưới kia mang theo ánh mắt hoang mang, mông lung, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, động tác lại có phần luống cuống khiến cho hắn cũng phải yêu thương.
Trương Dạng kéo Trương Mạn Đường ngồi lên đùi mình, hắn hôn vào bên má cậu, bàn tay cũng bắt đầu đưa xuống mạnh mẽ cởi khóa quần của cậu:
"Cún con không thích món quà này của tôi sao?"
Trương Mạn Đường đưa tay chạm lên cổ mình, cảm giác rất kỳ lạ, khiến cho cậu không thể thích ứng được nhưng lại không hề ghét bỏ nó, chỉ là trong lúc này cậu rất muốn soi gương nhìn thử, bản thân mình rốt cuộc mang lên chiếc vòng này sẽ có bộ dáng như thế nào, có phải thật sự giống cún con rồi hay không.
"Không phải... chỉ là em cảm thấy chưa quen mà thôi"
Trương Dạng đã cởi sạch bên dưới của Trương Mạn Đường, lúc này trên người cậu chỉ còn lại chiếc áo len xanh nhạt mỏng manh. Hắn thô bạo kéo áo len của cậu lên cao, lúc áo len qua đầu của cậu cũng khiến cho cậu hơi đau một chút vì sự mạnh tay này. Trương Mạn Đường chẳng khác gì một đứa nhỏ không có gì che đậy, ngượng ngùng ngồi trong lòng của Trương Dạng.
"Em có muốn tự mình nhìn xem hay không?"
Trương Dạng chỉ nói một câu đã khiến cho Trương Mạn Đường không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn, cậu đúng là rất muốn tự mình đi xem thử nhưng là lúc bản thân vẫn còn mặc đồ cơ.
Nói rồi không đợi cho Trương Mạn Đường kịp từ chối, Trương Dạng đã đứng dậy, nắm lấy cổ tay của cậu kéo về phía tủ quần áo đặt ở trong góc tường rồi mở cánh tủ kia ra, bên trong có gắn một tấm gương gần như là lớn bằng cánh tủ đó cho nên có thể nhìn thấy rõ ràng được bản thân cậu ở trong gương là bộ dáng gì.
Trương Dạng sớm đã cởi áo choàng tắm trên người mình, đứng ở phía sau Trương Mạn Đường nắm lấy gương mặt cậu, ép buộc cậu nhìn bản thân ở trong gương. Trong gương là một cậu thanh niên mang gương mặt ngượng ngùng ửng hồng, mái tóc hơi hỗn độn, ánh mắt hoảng hốt xấu hổ không dám nhìn thằng.
Trương Dạng khẽ cắn nhẹ vành tai mềm mỏng của Trương Mạn Đường, khàn giọng nhắc nhở cậu:
"Nhìn"
Trương Mạn Đường cả người run rẩy, hiện tại cậu không mặc đồ, trên cổ mang theo chiếc vòng kỳ quái, ánh sáng lóa mắt từ mặt dây chuyền kia lấp lánh dưới ánh nến, cơ hồ còn nhìn ra trên mặt dây chuyền đó khắc hình hai con chó đè lên nhau.
"Cún con, gọi tôi đi"
Trương Mạn Đường nức nở:
"Daddy..."
Trương Dạng vòng tay về phía trước, cố tình ở tại vùng xung quanh vật nam tính của cậu vuốt ve trêu đùa, nhưng tuyệt đối không chạm vào nơi đang dựng thẳng khó chịu kia:
"Cầu tôi"
Nếu như hiện tại Trương Mạn Đường không phải tự mình nhìn mình ở trong gương, có lẽ cậu sẽ có thể vượt qua sự xấu hổ của mình mà cầu xin hắn, nhưng mà bây giờ cậu lại nhìn thấy dáng vẻ kia của mình rất thô tục cho nên lắc đầu từ chối, ý muốn Trương Dạng cho mình rời khỏi cánh tủ này.
Trương Dạng đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy một viên bi của cậu, hại cậu thở dốc vì đau đớn, đôi mắt hốt hoảng đỏ hoe ngập nước:
"Không phải em đã nói, nếu như tôi chịu đến thăm em thì em sẽ nghe lời hay sao. Cầu tôi, giống như đêm đó em đã cầu xin tôi đến thăm em vậy"
Là lúc đó sao? Là lúc cậu uống rượu để lấy hết can đảm nói với hắn những lời trước đây cậu không dám nói hay sao, nhưng mà bây giờ cậu rất tỉnh táo, làm sao có thể nói ra những lời đáng xấu hổ đó được cơ chứ.
Ánh mắt của Trương Dạng trầm xuống, giống như bị toàn bộ bóng đêm bao phủ, lực ở tay của hắn cũng tăng lên mạnh mẽ hơn, khiến cho Trương Mạn Đường há miệng thở dốc, liên tục lắc đầu khóc đến khàn giọng mà cầu xin hắn:
"Daddy... daddy, cầu anh... a...."
Trương Dạng vẫn không chịu buông tay, giống như là lúc này hắn đang tức giận rất nhiều:
"Cầu tôi cái gì?"
Trương Mạn Đường bị Trương Dạng ép đến sắp không thể thở nổi, phía bên dưới đau đớn vô cùng, nước mắt cậu rơi đầy trên gương mặt nhỏ nhắn, bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ tay hắn nức nở cầu xin:
"Cầu xin anh, cầu xin anh tha cho cún con đi mà... hu hu... đau quá".