Nhậm Tử Sâm bị đẩy ra quả thật không cam lòng, cậu không tin người đàn ông từng yêu mình sâu đậm như vậy, qua vài năm đã coi bản thân giống như là kẻ thù. Nhậm Tử Sâm cố gắng nhịn đau, bước từng bước khó nhọc về phía Trương Dạng, đáy mắt sớm đã có hàng lệ nóng không biết xuất hiện từ bao giờ.
"Trương Dạng, em không tin anh sẽ nhẫn tâm như thế, anh vẫn còn đang giận em có đúng không?"
Trương Dạng cười lạnh, mắt thấy Nhậm Tử Sâm đang tiến gần về phía mình thì vươn tay nắm lấy cổ cậu, sức lực phát ra vô cùng thô bạo, thiếu điều muốn bẻ gãy cổ của cậu luôn.
"Nhậm Tử Sâm, nếu như không phải vì một vài lợi ích thì tôi sớm đã nhân cơ hội này ném cậu đến một quán bar nào đó tiếp khách rồi."
Nhậm Tử Sâm cảm thấy trước mờ đi nhanh chóng, không rõ là do nước mắt hay là vì hô hấp khó khăn mà lúc này tất cả những quang cảnh phía trước mặt bắt đầu bị thu hẹp không còn nhìn rõ nữa, nhưng mà câu nói giống như mũi dao sắc nhọn kia của Trương Dạng thì cậu vẫn nghe thấy rất rõ ràng.
Nhậm Tử Sâm một lần nữa bị Trương Dạng vô tình đẩy ra, hắn từ trên cao nhìn xuống cậu, bỏ lại một câu nói cực kỳ lạnh lẽo.
"Đợi ba tôi chơi chán cậu rồi, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, cho nên sớm chuẩn bị tinh thần đi."
Nói rồi Trương Dạng xoay người, bước chân khoan thai chậm rãi giống như không có việc gì xảy ra đi đến phòng của Trương Tu. Gương mặt của hắn vốn dĩ không biểu lộ ra quá nhiều cảm xúc, lúc nào cũng an tĩnh âm trầm như vậy, cho dù tức giận hay là vui vẻ cũng không biểu hiện ra quá rõ.
Lúc hắn mở cửa phòng thấy được Trương Mạn Đường cũng đang chuẩn bị rời khỏi giường, Trương Tu thì đang an tĩnh vòng tay ôm lấy đùi cậu. Trương Mạn Đường nghe được có tiếng động, ngẩng đầu nhìn phát hiện ra là Trương Dạng đã trở về thì nói khẽ.
"Trương Dạng, anh về rồi sao."
Trương Dạng ừ một tiếng, chậm rãi tiến về phía bên cạnh giường nhìn Trương Tu một chút.
"Tiểu Tu thế nào rồi?"
Giọng nói của Trương Dạng vẫn như ngày thường, không bởi vì Trương Tu đang ngủ mà hạ giọng xuống. Trương Mạn Đường đặt Trương Tu nằm cẩn thận lại, vươn tay lấy chăn đặp qua người cho nhóc con.
"Anh nhỏ tiếng một chút, Tiểu Tu vừa mới ngủ thôi, hôm nay nhóc con rất mệt."
Trương Dạng đứng ở một bên vẫn luôn quan sát từng động tác của Trương Mạn Đường, cún con này thật sự rất thích hợp chăm sóc người khác, ngay từ lần đó ở trên xe, cậu quỳ hai chân tháo giày và tất cho hắn rồi đặt qua một bên thì hắn đã biết rồi.
"Chân của em thế nào rồi?"
Thật sự rất hiếm khi Trương Dạng chủ động quan tâm như thế, câu hỏi kia làm cho Trương Mạn Đường cũng hơi bất ngờ, ngẩn người mất vài giây rồi mỉm cười nói: "Đã khỏi hẳn rồi. Hôm nay em không nấu cơm được bởi vì Tiểu Tu rất nhõng nhẽo, quản gia nói đầu bếp làm cơm, hẳn là bây giờ cũng đã xong."
Trương Dạng nhìn Trương Tu rồi lại quay sang nhìn Trương Mạn Đường, chẳng biết hắn là đang trách cứ ai nữa.
"Tiểu Tu bị em chiều đến hư rồi."
Trương Mạn Đường luôn cảm thấy hôm nay Trương Dạng rất dịu dàng, là vì ngày hôm qua hắn nói yêu cậu cho nên hôm nay tính tình cũng đều thay đổi rồi hay sao. Có điều như vậy cũng rất tốt, cậu thích hắn cứ dịu dàng như thế này.
"Không hư, ngược lại còn rất nghe lời, chỉ là nhóc con muốn được quan tâm nhiều hơn một chút mà thôi."
Trương Mạn Đường cùng Trương Dạng rời khỏi phòng của Trương Tu. Nhậm Tử Sâm sớm đã rời đi chứ không còn ở bên ngoài tự rước lấy nhục nhã nữa, Trương Mạn Đường không có ý định nói chuyện Nhậm Tử Sâm cho Trương Tu ăn pizza có tôm nên mới như vậy với Trương Dạng, cậu nghĩ có lẽ quản gia cũng đã sớm thông báo hết mọi chuyện với hắn rồi.
...
Mỗi ngày đều trôi qua trong sự ngọt ngào khiến cho Trương Mạn Đường sinh ra loại cảm giác lười ra ngoài kiếm tiền, không còn hứng thú với chuyện đóng phim, quay quảng cáo nữa.
Bô phim Tu Chân Huyền Ảo chính thức đi vào giai đoạn tuyên truyền, chuẩn bị sẽ công chiếu cuối tháng này. Cả ngày Trương Mạn Đường đều rất bận rộn cho việc quảng bá bộ phim, dù sao trong phim có hai nhân vật chính thì cậu đã đảm nhận cả hai, cho nên khi tuyên truyền không thể nào vắng mặt cậu được.
Có lẽ là do sự thịnh hành của chương trình Mùa Hè Đến Rồi mà bộ phim Tu Chân Huyền Ảo cũng rất nhanh được nhiều tầng lớp khán giả chờ mong. Tại thời điểm đó, phía bên tổ chương trình Mùa Hè Đến Rồi lại thông báo một tin vô cùng chấn động, được ghim lên đầu trang fanpage của chương trình.
[Mùa Hè Đến Rồi]: Tổ chương trình rất tiếc phải đưa ra thông báo này, do lịch trình của thành viên thường trú là Trương Mạn Đường có sự thay đổi, không thể tiếp tục sắp xếp tham gia chương trình về sau cho nên chúng tôi đã thay Trương Mạn Đường bằng diễn viên Kỳ Hiểu Dư, rất mong mọi người sẽ chào đón cô ấy.
Mọi người xem Mùa Hè Đến Rồi đa số đều là xem vì Trương Mạn Đường, bây giờ Trương Mạn Đường không quay nữa khiến cho tổ chương trình nhận rất nhiều tổn thất, biên kịch rất muốn thương lượng giữ Trương Mạn Đường lại nhưng mà phía sau người ta cũng là một đại nhân vật lớn gây sức ép, khiến cho biên kịch không thể nào không chịu nhận lấy tiền đền bù hợp đồng mà nhả người.
Tịnh Kỳ biết Trương Mạn Đường sắp sửa rút khỏi giới giải trí rồi, mỗi ngày đều ở bên cạnh hỏi cậu đã suy nghĩ kỹ hay chưa, hiện tại cậu đang chuẩn bị bước vào thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, nếu như sau này muốn quay lại cũng rất khó. Trương Mạn Đường thật sự rất do dự, nhưng Trương Dạng lại không cho cậu do dự nhiều như vậy, hắn đã bắt đầu làm một vài động tác đóng băng toàn bộ sự nghiệp hoạt động của cậu, khiến cho Tịnh Kỳ không tiếp tục nhận quảng cáo hay là phim ảnh cho cậu nữa. Trương Mạn Đường biết bản thân mình không phải là người quyết đoán, Trương Dạng tác động mạnh mẽ như vậy thì cậu mới có thể chấp nhận rút khỏi giới giải trí.
Hôm nay Trương Mạn Đường vừa kết thúc buổi tuyên truyền cho phim Tu Chân Huyền Ảo thì thấy có một chiếc xe limousine quen thuộc đỗ ở bên ngoài địa điểm quay hình, không cần nói cũng biết người tới là Trương Dạng. Trương Dạng luôn thích phô trương như vậy, chiếc xe của hắn sang trọng đắt tiền như thế khiến cho đám phóng viên nhà báo làm sao bỏ qua được, mà Trương Mạn Đường lại chỉ có thể sải bước nhanh một chút tiến vào chiếc xe kia.
Trương Mạn Đường ngồi vào trong xe rồi, Trương Dạng vẫn luôn nhìn cậu thật lâu. Dáng vẻ hoảng hốt, hơi thở gấp gáp như vậy nhất định là vì tránh đám nhà báo mà chạy tới. Người bình thường luôn muốn cố tình khoe mẽ để cho đám nhà báo kia thấy nhưng Trương Mạn Đường lại luôn muốn né tránh che giấu.
"Hôm nay tôi đưa em đi gặp vài người bạn." Trương Dạng nhìn Trương Mạn Đường một lúc rồi lên tiếng nói.
Trương Mạn Đường vừa kết thúc phỏng vấn, bây giờ ăn mặc có chút tùy tiện, quần jeans xanh và áo thun trắng rộng rãi, nếu như đi gặp đối tác cùng với Trương Dạng thì loại trang phục này không phù hợp cho lắm.
"Vậy có cần quay về nhà thay quần áo hay không?"
Trương Dạng vẫn là loại trang phục ngày thường, quần âu đen và sơ mi trắng, dáng vé tinh anh ưu tú khiến cho người ta hâm mộ.
"Không cần."
Trương Mạn Đường nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống bản thân, bây giờ hai người bọn họ có vẻ không được tương đồng cho lắm, cùng lắm lát nữa nếu như thật sự đến nơi sang trọng thì cậu sẽ ngồi ở ngoài xe đợi hắn cũng được.
Đúng giờ tan tầm, thủ đô luôn tấp nập đông đúc xe cộ khiến cho các phương tiện lưu thông trên đường cũng phải di chuyển khó khăn. Chiếc limousine sang trọng đắt tiền kia nãy giờ vẫn dừng lại ở trên con phố đó, mỗi phút chỉ nhích thêm được mấy chục mét. Thời gian lâu như vậy đương nhiên Trương Dạng sẽ có nhiều cách giải khuây, hắn vẫn giống như trước kia, không thích nói chuyện, chỉ thích làm chuyện đó mà thôi.
Tấm kính chắn ở giữa hàng ghế được kéo xuống, Trương Mạn Đường bị Trương Dạng đè xuống dưới ghế, áo thun trắng rộng rãi bị kéo lên cao, làm bại lộ ra một mảng da thịt trắng nõn cùng hai điểm nhỏ hồng hào đáng yêu.
"Sau này nếu như còn nhớ nhung đến nghiệp diễn xuất, có thể để tôi làm bạn diễn của em, hai chúng ta có thể đóng một đoạn phim diễm tình."
Lời nói xấu xa của Trương Dạng thật sự khiến cho người khác vừa nghe đã muốn đỏ mặt. Trương Mạn Đường lại thích nghe mấy lời nói đó của hắn, cho dù mỗi lần nghe đều xấu hổ không dám đối diện hắn.
Đôi môi gợi cảm kia liên tục chạm tới khắp mọi nơi trên tầng da thịt của cậu, nó nóng ấm, khiến cho xúc cảm tê dại mãnh liệt đánh tới.
"Trương Dạng... Em không muốn ở nhà như vậy, nếu như không làm nghệ sĩ, em có thể kiếm một công việc để làm hay không?"
Trương Dạng gục đầu bên cần cổ Trương Mạn Đường, tham luyến hít lấy hương thơm trên người cậu.
"Em muốn làm gì?"
Trương Mạn Đường cũng không biết nữa, ngoài đóng phim ra thì cậu cũng không biết mình có thể làm cái gì được.
"Em cũng không biết nữa... Chỉ là không thể cứ ở nhà như vậy."
Trương Dạng ngẩng đầu nhìn Trương Mạn Đường rồi lại cúi đầu hôn lên đôi môi của cậu.
"Tôi sẽ xem xét, nếu như công việc đó phù hợp sẽ đồng ý cho em đi làm, còn không thì ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm chờ tôi là được.."