Mục lục
Trong Mắt Có Kịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ngày quay phim tiếp theo đó, Trương Mạn Đường vô cùng nỗ lực diễn xuất, một phần là không muốn làm mất mặt Trương Dạng với họ hàng của hắn, một phần là vì muốn nhanh chóng quay trở về với hắn, thật ra thì cả hai phần này đều vì người đàn ông nào đó mà thôi.

Từ sau ngày đó Hạ Tử Mạch không còn xuất hiện trước mặt cậu, Tịnh Kỳ nói với cậu rằng cô ấy nghe được tin cậu ta đã rời khỏi công ty chủ quản, trong giới nghệ sĩ cũng lan truyền tin tức cậu ta không thể quay trở lại được nữa. Trương Mạn Đường không muốn quan tâm đến mấy chuyện ngoài lề, cậu im lặng ngồi ở một bên xem lại lời thoại chuẩn bị tiến vào cảnh quay tiếp theo.

Thời gian ở trong đoàn làm phim thỉnh thoảng Trương Dạng sẽ tặng cho cậu một vài món đồ nhỏ nhưng đắt tiền, ví như là thuốc bổ, kem dưỡng da, hoặc là đồ ăn vặt nhập khẩu cao cấp, những thứ này tuy không phải là trang sức tùy thân hay là mấy món đồ công nghệ giá trên trời nhưng so với những thứ đó thì cậu lại cảm thấy thích những vật dụng đời thường nho nhỏ kia, có thể cảm nhận được sự quan tâm tinh tế của hắn.

Tình nhân trước đây của Trương Dạng đều sẽ có siêu xe hay nhà cửa nhưng Trương Mạn Đường lại vẫn chưa có mấy món đồ giá trị xa xỉ này, ngay cả thẻ phụ Trương Dạng cũng không làm cho cậu, tiền tiêu vặt hàng tháng cũng không cho. Đừng nhìn Trương Mạn Đường mặc quần áo đắt tiền, dùng điện thoại Lamborghini mà nghĩ cậu có rất nhiều tiền, có đôi khi ngay cả tiền đi taxi một đoạn xa cậu cũng không có nữa.

Trương Mạn Đường đã ở đoàn làm phim 3 tháng, quay một mình hai vai diễn khiến cho thể lực của cậu cũng tiêu hao rất nhiều, không nói đến chuyện phải thường xuyên thay quần áo, đổi kiểu tóc mà chỉ nói đến chuyện mình bị treo lên hạ xuống liên tục đã khiến cho toàn thân cậu xuất hiện vết thương lớn nhỏ.

Bộ phim đã quay được hai phần ba chặng đường, thời gian cuối cùng cường độ làm việc càng gấp rút hơn, mỗi ngày chỉ có thể ngủ nhiều nhất 5 tiếng đồng hồ, quay phim từ sáng sớm đến đêm muộn, sẽ có vài ngày cậu không thể dành thời gian ra để nói chuyện điện thoại với Trương Dạng, chỉ có thể gửi tin nhắn báo cáo cuối ngày cho hắn như một nhân viên văn phòng.

Trương Mạn Đường cảm nhận được tình cảm của hai người đã phát triển, tuy rằng người đàn ông này vẫn chưa nói yêu cậu nhưng cậu biết hắn rất quan tâm đến cậu, có đôi lúc cậu còn thấy được hắn đang ghen hoặc có thể là do cậu chỉ tự mình ảo tưởng.

Sau vụ scandal của Hạ Tử Mạch, có không ít fan của cậu ta trở thành fan hâm mộ cậu, lương fan tăng nhanh chóng mặt khiến cho cậu trở thành ứng cử viên trao giải nghệ sĩ mới ra mắt được mong chờ nhất năm do DBC tổ chức.

Nghệ sĩ được vào trong danh sách đề cử của DBC đã là một vinh dự, nếu như cậu còn được nhận giải thưởng thì sẽ càng vinh dự hơn. Fan hâm mộ vô cùng tích cực vote cho Trương Mạn Đường lên đầu bảng, Điềm Thụy cũng là cái tên đuổi sát nút ngay phía sau.

Điềm Thụy cùng là người của công ty giải trí Trình thị, tại thời điểm cậu vào công ty, cậu ta đang được công ty o bế, chuẩn bị hết mọi thứ để xuất hiện trước công chúng, ngay cả Tịnh Kỳ cũng được sắp xếp đi theo cậu ta nhưng cuối cùng lại thay đổi trong phút chót vì sức ép của Trương Dạng, khiến cho mọi sự chuẩn bị mà công ty dành cho Điềm Thụy cũng phải chia cho Trương Mạn Đường một nửa.

"Tiểu Đường, nếu như lần này cậu thắng giải, Điềm Thụy nhất định sẽ tức đến chết đây." Tịnh Kỳ ở bên cạnh lên tiếng.

Trương Mạn Đường đang xem danh sách bảng xếp hạng, cậu đã xuống hạng 2, chỉ thua Điềm Thụy chưa đến 50 phiếu bầu.

"Nếu như lần này em được thì tốt, không được cũng không sao, có thể vào trong danh sách đã là một vinh dự rồi."

Tịnh Kỳ cười nhẹ.



"Cậu quả là không thích hợp là người trong giới, nếu như cậu không gặp được Trương tổng thì chỉ sợ mãi mãi vẫn là một nghệ sĩ vô danh."

Trương Mạn Đường im lặng, đúng là từ sau khi cậu gặp Trương Dạng thì mọi thứ đều đã thay đổi, Trương Dạng giúp cậu kiếm được rất nhiều tài nguyên, cho cậu có cơ hội để công chúng biết đến, nếu như không có Trương Dạng thì cậu vẫn là diễn viên quần chúng không có lời thoại nào.

"Quản lý của Điềm Thụy là Vô Song, cô ta có rất nhiều thủy quân, bảng xếp hạng giải thưởng lần này nhất định sẽ bị bọn họ động tay động chân, nếu như cậu muốn thẳng giải lần này thì chị cũng sẽ có cách giúp cậu."

Trương Mạn Đường lắc đầu, cậu không muốn nhất quyết phải đạt bằng được giải thưởng này, nói gì thì nói cũng là cậu có lỗi với Điềm Thụy trước, là cậu giữa đường nhảy ra làm cho tài nguyên của cậu ấy bị mất đi một nửa.

"Thôi không cần đâu chị Tịnh Kỳ, nếu như cậu ấy muốn có giải thưởng đó đến vậy thì để cho cậu ấy đi."

Trong những giải thưởng của DBC thì giải nghệ sĩ mới ra mắt được mong chờ nhất năm là do fan hâm mộ bình chọn 100%, giải thưởng này không lớn, chỉ dành cho những nghệ sĩ mới ra mắt công chúng có bàn đạp để phát triển về sau hơn mà thôi.

Thư mời tham gia lễ trao giải của DBC tổ chức được gửi tới tay Trương Mạn Đường vài ngày sau đó. Thời gian diễn ra lễ trao giải là vào ngày 20 của tháng sau, vừa hay sau một ngày dự kiến đóng máy bộ phim Tu Chân Huyền Ảo. Địa điểm tổ chức tại tòa nhà Tấn Hoàng Thành ngay giữa trung tâm thành phố, nơi này cũng rất gần công ty của Trương Dạng, nếu như Trương Dạng cũng đến đó thì tốt, cậu rất muốn cho hắn biết mình cũng là người được vào trong danh sách đề cử, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên cậu được mời tới một buổi lễ trao giải lớn như vậy.

Buổi tối ngày hôm đó, Trương Mạn Đường lại gọi cho Trương Dạng muốn khoe khoang với hắn một chút. Người đàn ông kia mặc trên mình một bộ vest, quần áo chỉnh tề như thế lại khiến cho Trương Mạn Đường thất vọng một chút.

"Anh mới về sao?"

Bây giờ là 10 giờ tối, Trương Dạng lại mặc đồ như vậy hẳn là hắn lại phải đi gặp mặt đối tác rồi.

"Tôi vừa mới đi gặp sếp của em."

Trương Mạn Đường à một tiếng, cậu hơi tò mò một chút, muốn biết Trương Dạng gặp Trình Kiệt là vì chuyện công hay chuyện tư đây.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================

"Vậy sao, ở tiệm cà phê đối diện Trình thị ạ?"

Trương Dạng trả lời.

"Ở trong quán bar, vợ cậu ta đi nước ngoài rồi cho nên được thả!"

Trương Mạn Đường nghe thấy hai từ quán bar, lập tức nghĩ đến hình ảnh những người mặc đồ ngắn vây quay Trương Dạng tiếp rượu, trong lòng vừa gấp gáp lại vừa tức giận.

"Quán bar... quán bar lành mạnh sao..."

Trương Dạng cười lớn, cố ý trêu chọc Trương Mạn Đường.

"Tiểu Đường Tử, tôi không phải người lành mạnh về chuyện này cho lắm."

Trương Mạn Đường lập tức lo lắng đến đứng ngồi không yên, lo sợ cậu đi lâu như vậy sẽ khiến cho Trương Dạng nảy sinh ham muốn đi tìm người khác giải quyết, dù sao người đàn ông xuất sắc như hắn cũng không có lý gì phải nhịn.

"Được rồi, em gọi cho tôi có chuyện gì không?"

Khóe miệng của Trương Mạn Đường rũ xuống, gương mặt rầu rĩ, nhỏ giọng nói.



"Em được đề cử trao giải vào danh sách của DBC."

Trương Dạng nhàn nhạt hỏi.

"Vậy sao, em được nhận giải gì rồi?"

Trương Mạn Đường lắc đầu.

"Vẫn chưa nhận giải, chỉ là được đề cử vào danh sách nghệ sĩ mới ra mắt được mong chờ nhất năm mà thôi."

Trương Dạng ừ một tiếng, Trương Mạn Đường ngưng một lúc rồi lại nói thêm.

"Buổi lễ được tổ chức vào ngày 20 tháng sau, ở ngay Tấn Hoàng Thành, rất gần với công ty anh."

Trương Dạng hỏi.

"Cho nên?"

Trương Mạn Đường chờ mong.

"Cho nên nếu như hôm đó anh rảnh, có thể đến xem được hay không?"

Trương Dạng im lặng hồi lâu, hắn cũng không nói sẽ đến xem.

"Tôi sẽ sắp xếp, không hứa sẽ đến."

Trương Mạn Đường rất dễ thỏa mãn, chỉ cần Trương Dạng nói sẽ sắp xếp là cậu đã vui mừng rồi, dù sao hắn cũng đã dành ra thời gian để suy nghĩ đến chuyện này, nếu như không đến được cũng không sao cả, kim chủ là Trương tổng cho nên sẽ rất bận rộn mà.

"Vâng, cảm ơn anh."

Trương Dạng nói tiếp.

"Tôi cũng chưa nói là sẽ đến, em cảm ơn cái gì?"

Trương Mạn Đường mỉm cười.

"Chỉ cần anh nói sẽ sắp xếp là được rồi, không đến được cũng là do công việc của anh quá bận rộn mà thôi."

Trương Dạng buồn cười, cún con của hắn là ngoan ngoãn như vậy hay là ngốc đây, chỉ một chút như thế cũng có thể dỗ cho tâm trạng của cậu vui vẻ rồi.

"Tiểu Đường Tử rất ngoan."



Lời nói tán thưởng này rất có trọng lượng với Trương Mạn Đường, nếu như phía sau cậu có một cái đuôi nhỏ thì nhất định sẽ lắc qua lắc lại vì phấn khích. Cầu hơi dè dặt một chút, ánh mắt dò xét nhìn Trương Dạng nói khẽ.

"Anh đừng đến quán bar nữa được không?"

Trương Dạng biết rồi vẫn muốn hỏi.

"Tại sao không đến?"

Trương Mạn Đường muốn nói là cậu sợ hắn đi tìm người khác giải quyết sinh lý nhưng sợ rằng mình nói ra câu này Trương Dạng lại thừa nhận, mà cậu thì lại không muốn hắn thừa nhận chuyện đó, sẽ khiến cho cậu rất đau lòng.

"Là vì... quán bar rất phức tạp, hơn nữa nơi đó ồn ào như vậy thì có thể nói chuyện được sao?"

Trương Dạng cười tà.

"Tôi cũng không đến quán bar để nói chuyện."

Trương Mạn Đường buồn bã, người đàn ông giống như Trương Dạng có lẽ sẽ đến quán bar để săn mồi.

"Trương Dạng...vậy anh sẽ không để mắt đến người khác chứ?"

Trương Dạng nhàn nhạt nói.

"Gần đây tôi đang để mắt đến một người."

Trương Mạn Đường hoảng hốt, ngón tay bên dưới bắt đầu xoắn vào một góc chăn nhưng khi nghe thấy câu nói tiếp theo của Trương Dạng thì trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

"Là em đó Tiểu Đường Tử của tôi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK