Sát Mộc Thanh cũng không vòng vo nữa, ông biết Trương Dạng đã sớm đoán ra được mong muốn của mình.
"Tôi muốn đưa Mộc Nhân trở về."
Trương Dạng khẽ mỉm cười, hắn không cần suy nghĩ nhiều mà thoải mái đáp: "Lúc trước Tiểu Đường Tử vẫn thường xuyên rời khỏi nhà vài tháng để đi đóng phim, chuyện này tôi cảm thấy không vấn đề gì.
Lời này của Trương Dạng rất rõ ràng, Sát Mộc Thanh cũng sớm có dự đón được rằng hắn sẽ từ chối.
"Mộc Nhân là con trai duy nhất của chúng tôi, tương lai đứa bé này sẽ trở thành người đứng đầu Sát gia. Có lẽ cậu cũng biết máu mủ ruột già lúc nào cũng sẽ hơn người xa lạ."
Trương Dạng vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi, bề ngoài hắn không hề có chút lo lắng nào nhưng bên trong nội tâm cũng đã có một tầng sóng ngầm tính toán, phòng bị.
"Mộc Nhân có thể là người của nhà họ Sát nhưng bây giờ Tiểu Đường Tử mang họ Trương, em ấy không có bất cứ trách nhiệm nào phải trở thành người đứng đầu Sát gia. Theo như tôi biết, Sát gia có một vị thiếu gia rất tài giỏi, chẳng phải người đó cũng là con trai của hai vị hay sao?"
Giang Lệ Châu có bệnh tim bẩm sinh, thời điểm mang thai Trương Mạn Đường vô cùng nguy hiểm. Bác sĩ cũng đã nói thể chất của bà không thích hợp cho việc sinh đẻ, nếu như cố tình sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, thậm chí mất mạng. Tình cảm của Sát Mộc Thanh và Giang Lệ Châu rất tốt, hơn nữa Sát gia là gia tộc truyền thống sẽ không đồng ý việc ngoại tình, có con ngoài giá thú.
Từ khi Trương Mạn Đường bị bắt cóc, tình hình sức khỏe của Giang Lệ Châu đã sa sút rất nhiều, vài năm sau đó Giang Lệ Châu phát hiện ra bản thân mình có thai việc này khiến cho Sát Mộc Thanh vừa vui lại vừa lo lắng. Vị trí đứng đầu trong Sát gia của Sát Mộc Thanh bị lung lay vì không có con nối dõi, may mắn lại có tin Giang Lệ Châu đã mang thai, chỉ là nếu như phải đánh đổi tính mạng của Giang Lệ Châu vì vị trí đứng đầu này, ông thà không cần vị trí đứng đầu còn hơn. Chỉ là sau đó cho dù Giang Lệ Châu đã chăm sóc bản thân cẩn thận hết mức có thể nhưng cuối cùng cái thai vẫn không thể nào giữ được khi bước sang tháng thứ tư. Sau khi sảy thai lần thứ hai, mẹ của Sát Mộc Thanh đã đến cầu xin Giang Lệ Châu và Sát Mộc Thanh giữ kín bí mật này, cứ coi như cái thai đang phát triển rất tốt nếu không vị trí của Sát Mộc Thanh trong Sát gia sẽ không còn chỗ đứng vì không có con nối dõi. Đợi cho đến khi đủ tháng sinh, mẹ của Sát Mộc Thanh đã bí mật tìm một đứa bé trai tương tự ôm về nhà họ Sát, coi như đây là cốt nhục thân sinh của hai người. Sự việc này cứ như vậy được giấu kín chỉ có 3 người biết, ngay cả đứa bé Sát Mộc Danh kia cũng không hề biết mình thực ra chỉ là đứa con được nhặt về để củng cố vị trí trong gia tộc của Sát gia mà thôi.
Cho đến khi mấy tháng trở lại đây, có tin tức của Trương Mạn Đường, Giang Lệ Châu không nhịn được nữa đợi cho Sát Mộc Thanh xác nhận thực hư đã một mực phải chạy đi tìm con trai ngay, đến khi gặp được con trai thì bà chắc chắn đây chính là đứa con bị thất lạc của mình. Có lẽ là do máu mủ tình thâm cho nên bà có thể cảm nhận được, chỉ muốn Sát Mộc Thanh phải bằng mọi cách đưa con trai trở về, nếu như đã tìm thấy rồi thì vị trí người đứng đầu sau này kia cũng nhất định phải là của con trai hai người, Sát Mộc Danh cùng lắm cũng chỉ có thể ở phía sau giúp đỡ con trai bà mà thôi.
"Mộc Danh là con thứ, người kế thừa phải là con trưởng. Hơn nữa Mộc Danh cũng sẽ bằng lòng giúp đỡ Mộc Nhân trở thành người kế thừa Sát gia."
Trương Dạng cũng không phải là người biết hết tất cả mọi thứ. Hơn nữa chuyện Sát Mộc Danh không phải là người họ Sát cũng được giấu diếm rất kỹ. Trương Dạng chỉ có thể biết được thông tin rằng Sát Mộc Danh ở trong gia tộc tuy tương lai sẽ trở thành người thừa kế nhưng đến tận bây giờ mọi quyền hành vẫn ở trong tay Sát Mộc Thanh.
"Tiểu Đường Tử đã quen với việc ở nhà nấu cơm, chăm sóc gia đình. Hay là Sát lão gia tự đi hỏi em ấy đi, em ấy muốn trở về Sát gia hay là ở đây."
Sát Mộc Thanh nhíu mày nhưng nếu như Trương Dạng đã không có ý giúp đỡ thì ông cũng đành phải dựa vào chính bản thân mình để thuyết phục mà thôi.
"Vậy nếu như cậu không muốn giúp đỡ thì tôi cũng sẽ không cưỡng cầu, chỉ hy vọng cậu đừng tác động đến quyết định của Mộc Nhân mà thôi."
Sát Mộc Thanh đứng dậy rời đi, Trương Dạng vẫn ngồi ở chỗ cũ bình thản lên tiếng: "Buổi tối hai người nhớ xuống ăn cơm, bữa cơm hôm nay Tiểu Đường Tử vào bếp, Sát lão gia có thể xem xem em ấy phù hợp với việc chăm sóc gia đình như thế nào."
Đợi cho đến khi Sát Mộc Thanh bực tức rời khỏi phòng làm việc của Trương Dạng rồi, hắn lúc này mới thu lại nụ cười, ánh mắt âm trầm u ám nhìn về phía cửa phòng làm việc. Thật ra Trương Dạng cũng bắt đầu lo lắng rồi, người thân của cậu tìm đến, liệu cậu sẽ rời khỏi hắn hay ở lại, hắn vẫn còn chưa chắc chắn được.
Trương Dạng tắm rửa xong, thay một bộ quần áo mặc ở nhà, bước xuống dưới lầu đã là lúc trời tối. Mấy nhóc con nghịch ngợm kia đã trở về, Trương Tu ngồi ở trên bàn ăn mở từng hộp quà tặng, Trương Mạn Đường đang nấu cơm trong bếp thỉnh thoảng sẽ đáp lại vài câu với nhóc con, khiến cho nhóc con vui vẻ cười mãi không ngớt.
Trương Dạng đi về phía Trương Tu, không đợi hắn nói đã lên tiếng hỏi hắn: "Ba ba, quà của con đâu rồi?"
Trương Dạng ngẩn người vài giây, hắn thế nhưng quên mất phải tặng quà cho con trai. Trước đây khi đến sinh nhật của Trương Tu, hắn đều nói quản gia mua quà thay hắn, hoặc là thay hắn dẫn con trai đi chơi.
"Đã đặt hàng rồi nhưng có chút trục trặc vẫn chưa đến, ngày mai con nhận được không?"
Trương Tu bĩu môi, có hơi giận dỗi nhưng biết làm thế nào được đây, ba ba vẫn luôn như vậy mà, có đòi cũng không được.
"Được rồi, con đi tắm đi, sau đó ra ăn cơm."
Nói rồi Trương Dạng đưa mắt nhìn qua hai người giúp việc đang đứng ở một bên, người giúp việc hiểu ý, nhanh chóng giúp Trương Tu thu dọn quà tặng trên bàn rồi đỡ nhóc con quay trở về phòng.
Đợi cho đến mọi người đã rời đi rồi, trong phòng bếp chỉ còn mình cậu và hắn, lúc này hắn mới đi tới phía cậu, vòng tay ôm lấy eo cậu.
"Đang làm món gì?"
Trương Mạn Đường nhìn nồi canh xương hầm phía trước, cũng không có ý định kéo tay của Trương Dạng ra bởi vì hành động này đã rất quen thuộc với cậu rồi.
"Anh lại quên tặng quà cho Tiểu Tu rồi sao?"
Trương Dạng ừ một tiếng.
"Việc quan trọng như vậy em lại không nhắc tôi, tôi cũng không biết Tiểu Tu thích cái gì nữa."
Trương Mạn Đường thở dài, đúng là một ba ba vô tâm mà.
"Gần đây Tiểu Tu thích một con bearbrick cương thi."
Trương Dạng cười nhẹ, thuận tiện cúi người ghé sát vào cần cổ của cậu.
"Đúng là chỉ có ba ba nhỏ là hiểu con trai nhất thôi."
Thời gian gần đây cách nói chuyện của Trương Dạng thật sự thay đổi rất nhiều, cậu có một cảm giác giống như người đàn ông này đang muốn làm nũng với cậu vậy, nhưng mà Trương Dạng sẽ là kiểu người biết làm nũng hay sao chứ, hẳn là do cậu tự mình ảo tưởng ra rồi.
"Thích thật đấy, lúc trước chưa từng có cảm giác này."
Trương Dạng nói một câu không đầu không cuối khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy khó hiểu.
"Hả?"
Hiếm khi Trương Dạng không nghĩ đến chuyện tình dục, bàn tay của hắn vẫn rất ngay ngắn đặt trên eo của cậu, cằm đặt lên vai cậu, nhẹ giọng nói: "Cảm giác gia đình, trước đây không có ai nấu cơm cho tôi, đợi tôi về dùng bữa, cũng không có ai thật sự để ý quan tâm Tiểu Tu cả."
Một câu nói này của Trương Dạng khiến cho Trương Mạn Đường cảm thấy thật ấm áp, vốn dĩ đã biết cái miệng của người đàn ông này rất ngọt, nhưng mỗi lần nghe được thì trái tim đều phải run rẩy.
"Vậy... Sau này mỗi ngày em đều sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh, đợi anh về dùng bữa, cũng sẽ quan tâm chăm sóc Tiểu Tu thay anh, chỉ là sợ anh sẽ cảm thấy em phiền phức mà thôi."
Trương Dạng cười nhẹ.
"Không đâu, em tốt với tôi như vậy làm sao tôi có thể cảm thấy em phiền phức được. Tiểu Đường Tử, hứa với tôi có được không, em tuyệt đối không được rời khỏi tôi."
Giọng nói kia của Trương Dạng nhè nhẹ bình thản nhưng cậu vẫn nghe ra được sự chắc chắn và thành thật của hắn. Người đàn ông này hôm nay làm sao vậy nhỉ, đột nhiên lại dịu dàng giống như cơn gió mùa xuân, chỉ là cậu rất thích như vậy.
"Em sẽ mãi mãi ở bên anh, Trương Dạng."
Trương Dạng nghe được câu này cũng an tâm hơn, cho dù hắn luôn biểu hiện ra bên ngoài rằng Trương Mạn Đường sẽ không rời khỏi hắn được, nhưng trên đời này làm gì có cái gọi là không thể nào xảy ra, đôi chân đó là của cậu, suy nghĩ cũng là của cậu, nếu hắn đối xử với người ta tệ bạc như lúc trước thì có lẽ người ta cũng sẽ không kiên trì bám dính lấy hắn nữa đâu.
"Lát nữa đi hẹn hò với tôi đi."