Một câu nói trêu chọc của Trương Dạng đã khiến cho Trương Mạn Đường mất ngủ cả đêm, khóe miệng nhếch lên cao đến mỏi nhừ cũng không có ý định hạ xuống.
Thời gian trôi qua rất nhanh, bảng xếp hạng bình chọn của đài DBC cũng sắp kết thúc, Trương Mạn Đường hiện đang đứng ở hạng 2, người hạng nhất không ai khác là Điềm Thụy.
Thật ra giải thưởng này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dành được giải đương nhiên là tốt nhưng mà Trương Mạn Đường cũng không có ý định hơn thua đến cùng.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu như số lượng fan hâm mộ của Điềm Thụy ít hơn Trương Mạn Đường đến tận 3 vạn nhưng cuối cùng bảng xếp hạng kia Điềm Thụy lại bỏ rất xa Trương Mạn Đường đến tân 5 vạn phiếu bầu.
Trên mạng xã hội lại bắt đầu có chuyện để mọi người bàn tán.
[Mặc Thủy Vô Nhiên]: Mua giải quá công khai rồi, Điềm Thụy cũng không biết làm cho gọn gàng một chút.
[Lam Lam]: DBC rất uy tín, kết quả phiếu bầu sẽ không bị làm giả.
[Lại Nhất Nhất]: Fan hâm mộ của Điềm Thụy ít hơn Trương Mạn Đường, xét về mức độ nổi tiếng Trương Mạn Đường cũng hơn cậu ta, lượng phiếu bầu lại bị bỏ xa như vậy, trong chuyện này mà không có mờ ám thì tôi bé.
[Ninh Thải Thải]: Không biết hay sao, fan hâm mộ của Điềm Thụy đều không hay dùng mạng xã hội giống như anh ấy cho nên mọi người tưởng nhầm rằng fan nhà chúng tôi rất ít.
[Khoan Vĩnh Tường]: Cười vỡ bụng, Điềm Thụy mua giải cũng không biết che giấu.
[Miêu Miêu]: Cậu ta thắng giải nghệ sĩ mới bị đội quần được mong chờ nhất năm, xin chúc mừng Điềm Thụy.
[Ngoan Bảo]: Trong lòng tôi chỉ công nhận Trương Mạn Đường.
[167809]: Cũng chưa kết thúc bình chọn, có khi sau khi DBC kiểm lại số phiếu bầu thì Điềm Thụy cũng không còn là hạng nhất nữa.
[Nhanh Nhanh Đến]: Phải đó, yêu cầu DBC kiểm lại số phiếu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nữ Thương Nhân Khương Chỉ
2. Vạn Vật Hấp Dẫn
3. Đêm Sương
4. Hoàng Thượng Bỏ Trốn
=====================================
[Hòa Công]: Yêu cầu DBC kiểm lại số phiếu.
[Nghinh Lạc Thụy Dương]: Yêu cầu DBC kiểm lại số phiếu.
...
Có rất nhiều bình luận yêu cầu DBC kiểm lại số phiếu, Điềm Thụy ở bên này cũng tức giận đập bàn.
"Trương Mạn Đường, Trương Mạn Đường, người này rốt cuộc là đang muốn đối đầu với em có đúng không?"
Vô Song thấy nghệ sĩ nhà mình mất khống chế như thế thì nhanh chóng an ủi.
"Cậu yên tâm, giải thưởng này cậu nhất định sẽ được, công ty đã có kế hoạch sau này cho cậu, mà giải thưởng này cũng là một phần trong kế hoạch, Trương Mạn Đường có muốn cướp cũng không được."
Vốn dĩ Điềm Thụy được Trình thị dốc tổng lực để cho ra mắt nhưng từ sau khi Trương Mạn Đường xuất hiện, mọi thứ của cậu đều phải chia cho Trương Mạn Đường một nửa, ngay cả trợ lý cũng bị cậu ta cướp đi, hơn nữa công ty cũng có phần thiên vị cậu ta hơn cậu, bằng chứng là việc Trương Mạn Đường cứ đóng phim nào là sẽ có được danh tiếng vang dội còn cậu thì cứ bình bình không có tiếng tăm gì.
"Nếu như lần này em không mang được giải thưởng về, em nhất định sẽ không bỏ qua cho Trương Mạn Đường."
Vô Song vỗ vỗ vai Điềm Thụy an ủi.
"Yên tâm đi, chuyện này chị đã có cách giải quyết, giải thưởng này nhất định là của cậu."
Thật ra Trương Mạn Đường đúng là tiểu thịt tươi đang hồng được săn đón nhất, chỉ là cậu có một số scandal khiến cho antifan cũng không ít nhưng cho dù là thế thì hình ảnh của Trương Mạn Đường vẫn đang duy trì rất tốt, rất được lòng công chúng.
Tịnh Kỳ đọc được ở trên mạng chuyện của Điềm Thụy thì nói cho Trương Mạn Đường biết.
"Tiểu Đường, cậu đã xem tin tức sáng nay chưa, mọi người đang yêu cầu DBC sẽ tự mình kiểm lại số phiếu một lần nữa đấy."
Đầu óc của Trương Mạn Đường chỉ nghĩ đến chuyện của Trương Dạng mà thôi, nếu như không phải làm việc thì sẽ là dành thời gian nhớ đến hắn, làm gì mà có thời gian để ý đến chuyện khác chứ.
"Sao vậy, khâu bình chọn trực tuyến xảy ra vấn đề rồi sao?"
Tịnh Kỳ gật đầu.
"Đã xảy ra vấn đề rồi, là Điềm Thụy, cậu ta mua giải không biết che đậy, fan hâm mộ đang yêu cầu DBC phải kiểm lại phiếu bầu một cách minh bạch nhất."
Trương Mạn Đường im lặng không nói gì khiến cho Tịnh Kỳ cũng mất hứng, nghệ sĩ nhà người ta thì rất thích hơn thua nhưng nghệ sĩ nhà mình thì lại thích nhường nhịn, đúng là không có kim chủ lớn như Trương Dạng chống lưng thì Trương Mạn Đường sớm đã bị chà đạp rất nhiều rồi.
Trình thị là công ty giải trí có thế lực, chuyện muốn có một giải thưởng nho nhỏ cho nghệ sĩ dưới trướng không hề khó, mà giải nghệ sĩ mới ra mắt được mong chờ nhất năm này đã được chỉ định là Điềm Thụy, cho dù ở trên mạng mọi người có gào thét thế nào cũng không thể thay đổi được.
Ngày kết thúc bình chọn, Điềm Thụy vẫn ở vị trí số 1 trên bảng xếp hạng, Trương Mạn Đường ở số 2. DBC cũng tổ chức một buổi kiểm lại phiếu bầu, kết quả vẫn không thể thay đổi được gì, xung quanh chuyện này có rất nhiều ý kiến trái chiều từ fan hâm mộ, Điềm Thụy vinh quang được mọi người phong tặng danh hiệu nghệ sĩ mới bị đội quần được mong chờ nhất năm, còn Trương Mạn Đường vì chuyện này mà được fan hâm mộ càng thêm công nhận ở trong lòng.
Ngày đóng máy của bộ phim Tu Chân Huyền ảo muộn hơn lịch dự kiến một ngày khiến cho lịch trình của Trương Mạn Đường hơi bị xáo trộn. Sau buổi chiều đóng máy, Trương Mạn Đường ngay cả cơm cũng không kịp ăn đã vội vã lên máy bay quay trở lại thành phố cho kịp buổi lễ trao giải.
Buổi lễ long trọng này được tổ chức ở tòa nhà Tấn Hoàng Thành nằm giữa trung tâm thành phố. Hôm nay Trương Mạn Đường mặc một bộ vest màu xanh đen, áo sơ mi trắng được thắt một chiếc nơ nhỏ phía trước, mái tóc được tạo hình tỉ mỉ, vừa bước lên thảm đỏ đã lập tức được giới nhà báo chú ý tới.
Đây là lần đầu tiên Trương Mạn Đường đứng trước nhiều ống kính máy quay như vậy, hơn nữa những ống kính kia đều đang chăm chú hướng về phía cậu hoạt động hết công suất, có rất nhiều phóng viên nhà báo tranh nhau đặt ra cho cậu rất nhiều câu hỏi mà do thời gian không cho phép, cậu chỉ có thể đứng ở đó chưa đến 2 phút đã xoay người ký tên lên bảng rồi.
Đến chính bản thân Trương Mạn Đường cũng không biết mình đã nổi tiếng đến chừng nào, lúc ở trên thảm đỏ được nhiều người quan tâm như vậy cậu còn nghi ngờ rằng chuyện này là do Tịnh Kỳ cố tình sắp đặt.
"Chị Tịnh Kỳ, chị thuê phóng viên đến sao?"
Tịnh Kỳ buồn cười.
"Tiểu Đường, cậu vẫn không biết bản thân mình đã nổi tiếng đến thế nào hay sao, nhóm nhà báo ở bên ngoài kia đều muốn lấy được một chút thông tin mới mẻ từ cậu đó."
Trương Mạn Đường là người không thường xuyên online, ngay cả chuyện cậu đi quay phim ở đâu cũng được giấu rất kỹ, lúc ở phim trường chỉ toàn là fan hâm mộ của nhà khác đến xem, fan hâm mộ nhà cậu thì không có một ai.
Trương Mạn Đường đi vào bên trong thấy có rất nhiều người, hội trường rộng lớn, sân khấu hai tầng có sức chứa lên đến 1000 người, mà ở trên tầng 2 đều là những bảng đèn led nhấp nháy có tên của cậu, Trương Mạn Đường hơi bất ngờ đứng ở đó thật lâu ngắm nhìn, cậu thật sự đã nổi tiếng rồi hay sao.
Khi Trương Mạn Đường còn đang định tìm đến vị trí ghế ngồi của mình thì có một cô gái không rõ từ phía nào chạy đến trước mặt cậu, đưa cho cậu một vật gì đó đựng trong một túi giấy.
"Đường ca, em có món quà nhỏ muốn tặng cho anh, anh nhận lấy nhé."
Lần đầu tiên Trương Mạn Đường được fan hâm mộ chạy đến tặng quà, cùng không biết có nên đồng ý nhận hay không nữa. Cô gái kia chỉ cao đến ngang vai cậu, nhìn giống như là một học sinh cấp 3 vậy.
"Đường ca, em rất thích anh, sẽ luôn ủng hộ anh."
Đúng lúc này có bảo an đi tới, vội vã quát tháo cô gái kia. Thì ra đây là khu vực chỉ dành cho nghệ sĩ, cô gái kia là đang lén lút đi vào để gặp cậu.
"Này cô kia, mau đi ra ngoài, cô không được phép vào đây."
Cô gái nhỏ hoảng sợ, bị bảo an nắm lấy cổ tay chuẩn bị kéo ra ngoài, Trương Mạn Đường thấy thế vội ngăn cản.
"Khoan đã, xin anh chờ một chút."
Bảo an dừng lại, cô gái nhỏ vẫn còn cầm túi quà kia nhìn về phía cậu với ánh mắt cầu cứu. Trương Mạn Đường bước về phía trước, cảm giác đối phương giống như một người em gái vậy cho nên liền đưa tay xoa đầu của cô, nhẹ giọng hỏi.
"Em tên gì?"
Cô gái nhỏ có đôi mắt sáng như sao vô cùng ngây thơ, vui vẻ đáp.
"Em là Bình Nhu."
Trương Mạn Đường gật đầu.
"Được rồi Bình Nhu, anh nhớ tên của em rồi, chỗ này là khu vực dành cho nghệ sĩ, em quay về hàng ghế của mình đi."
Bình Nhu ngoan ngoãn nghe lời, cảm thấy người trước mặt giống như thiên thần vậy, cô vội vã đưa quà đã chuẩn bị cho Trương Mạn Đường.
"Cái này anh nhận được không, là do em tự làm mà thôi, không nhiều tiền đâu."
Trương Mạn Đường mỉm cười gật đầu, đưa tay nhận lấy món quà kia,
"Cảm ơn Bình Nhu."
Sau khi Bình Nhu rời đi, Trương Mạn Đường cũng xoay người muốn đi tìm vị trí ghế ngồi của mình nhưng lúc quay đầu lại nhìn lại giật mình phát hiện ra phía đối diện có hai người một lớn một nhỏ đang nhìn mình chằm chằm.