Trương Mạn Đường cảm thấy rất may mắn khi có một người quản lý như Tịnh Kỳ, 5 năm ở trong Tây Hải cậu không có một người quản lý thật sự nào, bọn họ cũng chỉ nhắc nhở cậu qua loa rồi không quan tâm tới. Nhưng mà Tịnh Kỳ thì khác, từ lúc gặp mặt, cậu và cô nói chuyện rất vui vẻ, Tình Kỳ cũng nói cho cậu rất nhiều điều mà một nghệ sĩ trong thời gian đợi xuất đạo cần lưu ý.
Tịnh Kỳ được ăn bánh mì trứng ốp la, tâm trạng không tệ nhìn Trương Mạn Đường hỏi ra thắc mắc trong lòng mình:
"Bây giờ chị là quản lý của cậu, cậu không nên giấu chị điều gì cả, kim chủ phía sau cậu rốt cuộc là ai?"
Trương Mạn Đường hơi bất ngờ một chút, quả nhiên Tình Kỳ là người quản lý giàu kinh nghiệm, vừa liếc nhìn qua đã biết cậu có kim chủ:
"Là Trương tổng"
Tịnh Kỳ giật mình, ánh mắt hơi nuối tiếc quan sát Trương Mạn Đường từ đầu đến chân một lượt. Trương tổng ở trong giới kim chủ được mệnh danh là tay chơi lão làng trong làng bao nuôi, người đàn ông này có vẻ ngoài cuốn hút nhưng tình cảm thì rất lạnh nhạt. Tuy rằng luôn sòng phẳng trong mọi chuyện, đến khi cắt đứt mối quan hệ cũng sẽ không xấu tính đẩy họ lại xuống vực như một số kim chủ khác, chỉ có điều cô cảm thấy một con nai con lễ phép như thế này lại rơi vào tay của Trương tổng thì đúng thật bi thảm.
Trương Mạn Đường thấy Tịnh Kỳ lắc đầu như vậy, trong lòng hơi có một chút xấu hổ, có lẽ Tịnh Kỳ đang khinh thường cậu dùng cách thức không trong sạch này để nổi tiếng.
Tịnh Kỳ uống một ngụm nước ấm, nhàn nhạt hỏi Trương Mạn Đường:
"Cậu đã biết Trương tổng là người như thế nào hay chưa?"
Trương Mạn Đường bị hỏi chuyện này cũng đột nhiên rơi vào trầm mặc. Kim chủ là người như thế nào sao? Ừm rất dịu dàng, rất lãng mạn... chỉ có lúc làm tình là sẽ hóa thô bạo, hắn còn là người rất khó đoán, đứng ở trước mặt hắn cậu luôn có cảm giác lo lắng một chút.
Tịnh Kỳ thấy Trương Mạn Đường im lặng như thế, cô cũng sớm đoán ra được cậu diễn viên này chẳng qua chỉ là một tờ giấy trắng, không biết chừng còn nỡ rơi vào ảo tưởng yêu đương với người đàn ông có vẻ bề ngoài đẹp mắt kia rồi:
"Chị là quản lý của cậu cho nên chị sẽ nhắc nhở cậu trước, Trương tổng là một kim chủ tốt, có hắn ta chống lưng thì mọi chuyện đều thuận lợi, nhưng mà người này tuyệt đối không thể yêu"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, tại sao Tịnh Kỳ lại nói Trương Dạng là người tuyệt đối không thể yêu, tuy rằng thời gian cậu và hắn tiếp xúc rất ngắn nhưng mà hắn cũng không có điều gì quá tồi tệ:
"Sao chị lại nói vậy?"
Tịnh Kỳ nhìn Trương Mạn Đường, ánh mắt như sáng tỏ mọi chuyện của cô khiến cho cậu chột dạ cúi đầu xuống. Tịnh Kỳ thở dài một tiếng, khó trách Trương Dạng lại luôn thích tìm những diễn viên tuyến 18 như thế này, thì ra là rất dễ lừa:
"Cậu ở trong giới mới được vài năm, tôi đã từng gặp qua nhiều người giống như cậu, cũng biết những chuyện đen tối ở phía sau đài. Mà Trương tổng, cái người này một lời khó nói hết, cậu chỉ cần biết trong thời gian bao dưỡng, hắn luôn đối với tình nhân rất săn sóc, nhưng sau khi chơi chán rồi, một lời từ biết cũng không có. Một tháng trước có một cậu diễn viên bị hắn đá, chạy đến hỏi hắn lý do tại vì sao, hắn chỉ nói rằng có người khác thú vị hơn rồi, kết quả cậu diễn viên đó như thế nào cậu có biết không?"
Trương Mạn Đường sốt ruột hỏi:
"Cậu ấy như thế nào?"
Tịnh Kỳ thở dài:
"Cậu ta rất yêu Trương tổng, không chấp nhận được chuyện Trương tổng có người khác, ở trên mạng tố khổ cùng fan nói mình thất tình, gặp phải người bắt cá hai tay, còn viết tâm thư"
Trương Mạn Đường nhíu mày:
"Cậu diễn viên đó có phải là Lãng Nghệ hay không?"
Tịnh Kỳ gật đầu:
"Chính là Lãng Nghệ"
Trương Mạn Đường hơi chấn động, tháng trước ở trên mạng có vụ việc nam diễn viên mới nổi, con đường sự nghiệp thuận lợi lên như diều gặp gió vì thất tình mà uống thuốc ngủ tự tử đã qua đời. Trương Mạn Đường lúc đó đọc được tin tức này còn cảm thán, người may mắn nổi tiếng như vậy lại không biết trân trọng mạng sống, nếu đổi lại là cậu thì sẽ nhất định gạt bỏ tình yêu không thuộc về mình kia, chuyên tâm diễn xuất trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng, không nghĩ được chuyện này thế nhưng lại liên quan đến kim chủ.
Một tháng trước sao? Khi đó kim chủ đang quen người mới nào nhỉ? Là người nào có thể tốt hơn Lãng Nghệ đây, cậu thấy Lãng Nghệ đợt đó đúng là tiêu chuẩn của một tiểu thịt tươi, có nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời vậy. Trong đầu của Trương Mạn Đường đột nhiên xuất hiện hình ảnh ở trong chiếc xe Limousine, có người gọi điện tới cho Trương Dạng, hắn gọi người đó là Tiểu Mạch.
Tịnh Kỳ mỉm cười, vỗ vỗ vai của Trương Mạn Đường, cô cũng không dám nói nhiều chuyện quá khứ đen tối của Trương Dạng cho cậu biết, chỉ sợ người này đau thương một phen. Dù sao có Trương tổng chống lưng cũng rất tốt, chỉ là không nên dành tình yêu cho hắn mà thôi, trong giới giải trí này không có ai đơn phương độc mã mà nổi tiếng được:
"Được rồi, nhưng mà Trương tổng cũng có điểm tốt, ít nhất thì hắn đều hào phóng với mỖi tình nhân, cậu cố gắng ở bên cạnh hắn lâu một chút, chờ đến khi cậu xuất đạo cũng sẽ có nhiều tài nguyên hơn"
Trương Mạn Đường gật đầu, quyết định để những suy nghĩ lan man của mình qua một bên. Cậu tiếp cận Trương Dạng là vì muốn tìm kim chủ. Kim chủ và diễn viên, mối quan hệ này không thể nhập nhằng chuyện tình yêu vào được, chuyện hắn sẽ yêu mình không biết chừng còn sẽ khó thành hơn là chuyện tương lai cậu sẽ nổi tiếng.
Ngồi nói chuyện cùng Tịnh Kỳ thêm một chút, Trương Mạn Đường và cô quyết định đi đến Tây Hải. Lúc vừa mới rồi cậu đã gọi điện báo trước chuyện này cho Kiều Phương, Kiều Phương nhận được thông báo này thì rất bất ngờ, còn cố tình dọa nạt cậu chuyện bồi thường tiền đơn phương chấm dứt hợp đồng nhưng mà cậu lại rất nhanh nói rằng mình sẽ đền bù đầy đủ, Kiều Phương khi ấy đã biết Trương Mạn Đường có lẽ tìm được kim chủ lớn rồi.
Khi Trương Mạn Đường đến Tây Hải, Kiều Phương đã đợi sẵn ở dưới sảnh, mắt thấy đi bên cạnh cậu còn có Tịnh Kỳ thì giật mình. Đều là người trong giới cả, Tịnh Kỳ là quản lý rất có năng lực của Trình thị, hiện tại lại xuất hiện ở đây xem ra lần này Tây Hải không thả người không được rồi.
Kiều Phương mỉm cười, thái độ rất thân thiết, khác xa so với lúc trước đây:
"Tiểu Đường, cậu đến rồi sao? Nói chuyện với chị một chút có được không, tại sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng?"
Tịnh Kỳ đứng ở bên cạnh, tiến lên phía trước một bước, dáng vẻ giống như gà mẹ xù lông muốn bảo vệ diễn viên nhà mình:
"Thật ngại quá, Tiểu Đường đã sắp trở thành nghệ sĩ của Trình thị chúng tôi, lần này đến đây là muốn giải quyết chuyện hợp đồng trước đó với Tây Hải, phiên cô dẫn chúng tôi đi gặp người phụ trách vấn đề này"
Kiều Phương hơi hơi nhíu mày tỏ vẻ không vui cho lắm:
"Tiểu Đường bây giờ vẫn là người của Tây Hải chúng tôi, chị còn là quản lý của cậu ấy, muốn nói chuyện với cậu ấy một lúc cũng không có gì sai"
Trương Mạn Đường thấy không khí hơi căng thẳng thì nhẹ nhàng kéo Tịnh Kỳ lại, dù sao cậu cũng từng ở Tây Hải 5 năm, tuy không được bọn họ trân trọng nhưng cũng xem như là có đoạn tình cảm, lúc rời đi cũng chỉ muốn êm xuôi, không muốn sau này ra ngoài gặp mặt không thể nhìn nhau nữa:
"Chị Tịnh Kỳ, hay là để em nói chuyện với chị ấy một chút, dù sao trước đây cũng từng làm việc chung với nhau một thời gian"
Tịnh Kỳ nhìn Trương Mạn Đường, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Trương Mạn Đường cùng Kiều Phương đi qua một góc để nói chuyện, Kiều Phương biết Trương Mạn Đường câu được rùa vàng rồi cho nên mới không muốn để cậu rời đi, đám diễn viên tuyến 18 trong tay cô chưa ai hồng cả, nếu như có người hồng thì danh tiếng của cô trong giới cũng được thơm lây:
"Tiểu Đường, cậu còn 5 năm nữa với Tây Hải. Tôi còn định đề xuất để cậu sớm xuất đạo với công ty, bây giờ cậu lại muốn rời đi?"
Trương Mạn Đường thở nhẹ một hơi, cậu lãng phí 5 năm ở Tây Hải chỉ được đóng vài vai quần chúng không nhìn thấy mặt, không có lời thoại, cũng vì Tây Hải mà có rất nhiều kịch bản phim tốt đến với cậu nhưng cậu lại không thể đồng ý. Rời Tây Hải, đến Trình thị chính là cơ hội ngàn năm khó gặp, không nói đến vị thế của Trình thị hiện tại, chỉ nói đến chuyện người quản lý mới của cậu là Tịnh Kỳ rất có tâm đã khiến cậu không còn lý do gì để lưu luyến Tây Hải nữa.
"Phương tỷ, cảm ơn chị suốt 5 năm vừa qua đã chiếu cố em. Có lẽ Tây Hải không phải là nơi thích hợp với em, Trình thị đã có lời mời, em không muốn bỏ lỡ cơ hội này. Chị cũng từng nói với em nếu muốn nổi tiếng thì phải nắm thật chắc cơ hội của bản thân không phải sao"
Kiều Phương vẫn cố gắng muốn thuyết phục Trương Mạn Đường ở lại, thật ra Trương Mạn Đường là người có năng lực diễn xuất, thái độ đối với nghề luôn rất nghiêm túc, chuyên tâm học hỏi, lại rất lễ phép với các tiền bối, nhưng cậu lại không giống như khác biết đi lấy lòng, tạo lập mối quan hệ cho nên 5 năm qua mới bị Tây Hải lãng quên như vậy:
"Trình thị đúng là nơi rất tốt, nhưng nếu như cậu tiến vào đó sẽ có rất nhiều nghệ sĩ tốt hơn cậu. Cậu đừng nhìn thấy có rất nhiều người nổi tiếng xuất thân từ Trình thị mà bị mê hoặc, bọn họ đều dẫm đạp lên nhau mới có ngày như hôm nay cả. Cậu ở lại Tây Hải, cơ hội phải cạnh tranh với người khác cũng sẽ ít hơn với Trình thị, cậu có suy nghĩ đến việc này hay chưa?"
Trương Mạn Đường im lặng, ánh mắt của cậu lóe lên tia đã quyết không thể lay chuyển, chỉ nhìn Kiều Phương một lúc lâu mới đáp:
"Em ở Tây Hải 5 năm đã biết chuyện này, đến Trình thị sẽ không dẫm vào vết xe đổ như Tây Hải nữa".