Trương Mạn Đường đang ngồi ngẩn ngơ thì cửa phòng làm việc cũng được mở ra, người đàn ông cao lớn với đôi chân dài thẳng tắp đi theo đôi giày da cao cấp bước vào bên trong. Trương Mạn Đường đứng dậy lúng túng, đối diện với Trương Dạng thì cậu vẫn luôn không thể bình tĩnh được:
"Anh họp xong rồi sao?"
Trương Dạng mặc một bộ vest màu xám, là hàng thiết kế may riêng theo số đo cho nên bộ vest này rất vừa vặn với hắn, cũng tôn lên được khí chất kiêu ngạo của người đàn ông này. Hắn thắt một chiếc cà vạt màu xanh trơn chỉnh tề, cổ áo sơ mi trắng cũng được cài đến hàng nút cao nhất, vừa mới bước vào trong đã nới lỏng cà vạt ra một chút. Trương Mạn Đường thấy thế thì nhanh chóng đi về phía hắn, có ý tốt giúp cho hắn nhưng kết quả lại cảm thấy hành động này thật ám muội:
"Ừm, để em giúp anh..."
Trương Dạng chỉ cần một tay đã có thể ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Trương Mạn Đường, hắn cúi đầu, khàn giọng hỏi:
"Trong đầu đang nghĩ gì?"
Cậu không nghĩ gì cả, chỉ nghĩ muốn giúp đỡ Trương Dạng nới lỏng cà vạt thôi, nhưng mà bây giờ hai người duy trì ở khoảng cách gần như thế, hơi thở nam tính của hắn vòng quanh chóp mũi cậu khiến cho cậu cũng bắt đầu có một chút suy nghĩ không đứng đắn rồi:
"Em không có, chỉ muốn giúp anh một tay thôi"
Trương Dạng đưa mắt nhìn xuống phía dưới, tại nơi đũng quần của Trương Mạn Đường và hắn chạm nhau, mỉm cười tà ác nói:
"Muốn giúp tôi cái gì?"
Trương Mạn Đường cũng không biết tại vì sao bản thân cậu lại dễ dàng nổi lên dục vọng như vậy, chỉ cần Trương Dạng ở sát gần cậu, chỉ cần hắn ở bên tai cậu buông lời trêu chọc là cả người cậu sẽ tự động nổi lên phản ứng, thật sự khiến cho cậu cũng phải túng quẫn không biết nên giải thích ra sao:
"Em... ưm"
Không đợi cho Trương Mạn Đường nói xong thì Trương Dạng đã cúi đầu hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi của hắn tham lam quấn lấy đầu lưỡi cậu, tốc độ của nụ hôn nhanh giống như nhịp thở của cậu lúc này vậy. Trương Mạn Đường cũng không ngờ tới, một người cuồng công việc như Trương Dạng sẽ cùng cậu phát sinh ra chuyện này ở văn phòng làm việc của hắn... thật là có chút kích thích mà.
Trương Dạng hơi buông tha cho đôi môi của Trương Mạn Đường, cún con nhà hắn càng ngày càng trở nên ngọt ngào, chỉ cần chạm tới sẽ phát tình, có lẽ đã quen với sự dạy dỗ hàng đêm của hắn rồi:
"Tôi sẽ không làm chuyện đó tại văn phòng"
Trong ánh mắt của Trương Mạn Đường thoáng xuất hiện tia hụt hẫng, nhưng đây cũng là dự tính của cậu rồi, tùy rằng lúc hắn ở trên giường rất cuồng nhiệt nhưng người đàn ông này một khi làm việc sẽ rất nghiêm túc.
"Nhưng mà nếu như em muốn thử cảm giác ở trong văn phòng của tôi thì tôi có thể suy nghĩ đến chuyện này"
Trong ánh mắt của Trương Dạng có tia lưu manh rất rõ ràng, Trương Mạn Đường thấy được hắn giống như đang đùa giỡn mình, nhưng mà Trương Dạng chính là kiểu người như vậy, hắn không nhân cơ hội đùa giỡn cậu thì sẽ không phải là hắn:
"Em..."
Trương Mạn Đường vốn định nói từ chối, bởi vì cậu muốn cùng hắn nói chuyện của Kỷ Hiểu Đồng kia, nhưng mà hắn lúc này lại như không quan tâm cho lắm, chỉ chuyên tâm trêu chọc cậu:
"Đã nghĩ đến chuyện bị tôi đè ở trên bàn làm việc của tôi chưa?"
Trương Dạng hả một tiếng, người này giống như là nhìn thấu nội tâm bên trong của cậu vậy, có phải hắn thật sự biết cậu đã suy nghĩ cái gì hay không.
"Thế nào? Từ trước đến này vẫn chưa từng có ai không vì chuyện công việc mà xuất hiện trong văn phòng của tôi đâu"
Lời nói của Trương Dạng chẳng khác gì một loại thuốc kích thích quấn lấy trái tim cùng tâm trí của cậu cả. Từ trước đến nay chưa từng có tình nhân nào của hắn đến đây sao? Chỉ có một mình cậu thôi có đúng không? Nhưng mà cậu đến đây cũng là có công việc, cậu muốn nhờ hắn giải quyết chuyện của Kỷ Hiểu Đồng.
"Suy nghĩ lâu như vậy? Tôi cho em 3 giây để trả lời, nếu như muốn thì phải cầu xin tôi, còn không thì chúng ta sẽ nói chuyện công việc. Một, hai..."
Chỉ ba giây thôi sao, Trương Dạng đã đếm rồi, đếm thật là nhanh khiến cho đầu óc cậu không có cách nào suy nghĩ tận tình được cho nên đã nói ra một câu là:
"Em muốn!"
Nói xong thì cả gương mặt ửng hồng một mảng, dưới ánh mắt của Trương Dạng thì cậu chẳng khác nào như một miếng mồi ngon đang đợi hắn xơi tái cả. Trương Dạng khẽ mỉm cười, buông Trương Mạn Đường ra xoay người đi về phía ghế ngồi tổng giám đốc cười ha ha:
"Tiểu Đường Tử, bây giờ là ban ngày, là giờ làm việc của tôi, em lại chạy đến đây tìm tôi phát tình là sao?"
Trương Mạn Đường đột nhiên bị buông ra thì hơi hụt hẫng, lại nghe thấy tiếng cười của Trương Dạng thì xấu hổ. Trương Dạng lại muốn trêu chọc cậu nữa, là hắn dùng kế khích tướng ép buộc cậu, cậu vốn dĩ đã định từ chối hắn rồi, là do hắn tính kế cậu hu hu:
"Xin lỗi... em đến đây là vì chuyện đoạn video kia"
Trương Dạng cúi đầu mở văn kiện trên bàn xem thử:
"Em nói đi, chuyện đó sao rồi?"
Trương Mạn Đường đứng ở tại chỗ, không có lời của Trương Dạng cậu cũng không dám đi lung tung nữa:
"Cô gái kia không muốn đăng bài giải thích, còn đã ghi âm lại cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Chị Tịnh Kỳ nói sẽ mời luật sư, nhưng nếu như mời luật sư thì chuyện này sẽ bị đẩy đến cao trào, đến khi ấy Tiểu Tu sẽ bị ảnh hưởng. Trương Dạng, em xin lỗi đã làm liên lụy đến Tiểu Tu, anh có thể giúp em không?"
Trương Dạng vẫn cúi đầu xem tài liệu, hắn còn đang lấy cây bút máy sáng bóng kia ký lên văn kiên hắn vừa xem:
"Được, em cho tôi thông tin của người đó, tôi sẽ có cách giải quyết"
Trương Mạn Đường gật đầu:
"Em sẽ nói chị Tịnh Kỳ gửi thông tin cho anh"
Nói rồi Trương Mạn Đường lấy điện thoại ra nhắn một tin cho Tịnh Kỳ, làm xong xuôi rồi cậu lại cảm thấy mình hình như không còn chuyện gì ở đây nữa, Trương Dạng cũng không có ý định lên tiếng giữ cậu lại cho nên cậu ngập ngừng hỏi:
"Nếu như không còn chuyện gì... vậy thì em về trước đây"
Trương Dạng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm sâu khó hiểu giống như bầu trời đêm vậy. Cậu thật sự không biết hắn đang nghĩ cái gì nữa, cũng không biết mình có nói sai câu nào để hắn tức giận hay không, người đàn ông này vẫn luôn khó đoán như vậy.
"Em lại đây"
Trương Mạn Đường lúng túng một hồi thì Trương Dạng cũng chịu lên tiếng, cậu bước đến chỗ bàn làm việc của hắn, trên màn hình máy tính lớn kia có mở một văn kiện toàn là biểu đồ số liệu, văn kiện bằng giấy ở trên bàn cũng phải dày khoảng hơn hai mươi trang, xem ra người đàn ông này đúng thật rất bận rộn.
Trương Dạng hơi đẩy ghế ra một chút, đưa mắt nhìn Trương Mạn Đường rồi lại nhìn xuống dưới đũng quần của hắn nói:
"Đến đây giúp tôi"
Đến đây giúp tôi? Trương Dạng đang muốn cái gì đây? Cậu nhìn thấy vật ở giữa đũng quần hắn đang gồ lên, hắn muốn cậu giúp như thế nào đây, là dùng tay, miệng hay là nơi đó?
Suy nghĩ kia của Trương Mạn Đường vừa kết thúc thì Trương Dạng lên tiếng nói thế này:
"Dùng miệng của em. Tôi còn có một chút công việc cần phải giải quyết, khi nào giải quyết xong mới có thể chơi với em được, cho nên sẽ cho em mượn tạm chỗ này của tôi chơi một mình"
Trương Mạn Đường hả một tiếng, lời nói kia của Trương Dạng chẳng phải ý nói cậu là một kẻ dâm đãng hay sao. Cậu cũng không phải đến nỗi cơ khát như vậy mà:
"Em... anh làm việc đi, em sẽ không làm phiền anh"
Trương Dạng dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm Trương Mạn Đường, khiến cho cả người cậu cũng phải run rẩy hoảng sợ, nhất định là lời nói kia của cậu làm cho hắn không hài lòng rồi.
"Tới đây đi, đừng phát ra tiếng động là được"
Trương Mạn Đường vừa xấu hổ lại vừa sợ hãi, cuối cùng chỉ có thể chui xuống dưới gần bàn của hắn, quỳ ở dưới hai chân hắn, động tác lúng túng cởi khóa quần của hắn lấy ra vật nam tính cực kỳ thô to gân guốc kia. Trương Dạng đưa tay vuốt ve mái tóc của Trương Mạn Đường, giọng nói dịu dàng trầm khàn lên tiếng:
"Cún con, đợi tôi làm xong công việc của mình thì sẽ để ý em. Ngoan ngoãn, không được phép phát ra tiếng động quá lớn có biết chưa?"
Gương mặt của Trương Mạn Đường đỏ bừng, lời nói lưu mạnh như thế phát ra trong miệng của Trương Dạng truyền đến tai của cậu, khiến cho đại não của cậu bắt đầu có suy nghĩ... ưm thật xấu xa nhưng mà cậu lại không hề có chút ghét bỏ nào.
Trương Mạn Đường gian nan há miệng ngậm lấy vật nam tính của Trương Dạng, bởi vì cậu sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn cho nên quả thật rất nghe lời, cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn. Bàn tay của hắn vẫn đặt ở trên mái tóc cậu, thỉnh thoảng còn dùng lực đẩy mạnh đầu cậu vào một chút, khiến cho nơi đó chạm đến cuống họng cậu, hại cậu phải phát ra tiếng ưm a.
Phía dưới của Trương Mạn Đường cũng trướng đau, cậu ngậm trong miệng nơi đó của Trương Dạng, ánh mắt cũng lén lút ngước lên quan sát hắn, người đàn ông này hình như rất tập trung đến công việc, vậy việc cậu dùng tay tự an ủi bản thân mình hẳn hắn sẽ không thấy đâu.
Trương Mạn Đường vừa mới cởi khóa quần của mình ra, bàn tay chỉ kịp định đưa vào bên trong nơi đó thì đã có một giọng nói nam tính ra lệnh:
"Tiểu Đường Tử, đừng lộn xộn, tôi còn chưa cho phép em chạm đến nơi đó đâu"
Trương Mạn Đường giật mình, khóe mắt ẩm ướt, cơ miệng luôn phải mở rộng hoạt động hết công suất để lấy lòng người đàn ông này. Cậu cũng thật rất khó chịu, cả người sắp ngứa ngáy đến phát điên rồi:
"Trương Dạng... em có thể dùng tay hay không... em rất khó chịu"