Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ hiểu lầm lần trước, bản thân phải trả giá không nhỏ, lần này Thẩm Tại Dã cũng không suy đoán nhiều, trực tiếp đi hỏi Khương Đào Hoa.

Trong Tranh Xuân Các, Đào Hoa nghe y thuật lại đầu đuôi câu chuyện, không nhịn được ôm bụng cười ha hả:

"Ha ha ha! Ý ngài là, kế hoạch hoàn mỹ của ngài, không biết bị ai để lộ tin tức?"

Thẩm Tại Dã đen mặt, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lẽo: "Nàng cười cái gì?"

"Không có gì, không có gì." Đào Hoa vội ngừng cười cợt, hắng giọng, nghiêm túc nói: "Chuyện này không liên quan đến thiếp thân, hôm qua đã nói với ngài rồi, thiếp thân đến tiền trang Quán Thông chỉ là vì muốn gửi bạc về nước Triệu. Thiếp thân hoàn toàn không biết trong đó có cất giữ thứ gì quan trọng."

"Vậy cũng trùng hợp quá." Thẩm Tại Dã nói: "Ta đã hỏi rồi, số đồ đó là sáng nay mới được lấy đi."

Trực giác mách bảo y, chắc chắn là có kẻ để lộ tin tức, khiến Du vương sinh nghi, nếu không hôm nay lúc đưa lệnh bài, y đã chẳng dễ dàng như vậy.

Đào Hoa nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Lúc ngài đến đó lấy đồ, có ai biết không?"

"Chỉ có ta, Trạm Lư và Từ Yến Quy." Thẩm Tại Dã đáp: "Không còn ai khác."

"Ngài ngốc sao?" Đào Hoa không nhịn được mà trợn mắt, nói: "Chẳng lẽ người làm trong tiền trang không phải người?"

"..." Khóe môi Thẩm Tại Dã khẽ nhếch lên, đưa tay nhấc bổng nàng, dịu giọng hỏi: "Nàng nói ai ngốc?"

Đào Hoa vội vàng ôm lấy cánh tay và eo y, cười hì hì: "Thiếp thân ngốc, gia là thông minh nhất! Nhưng ngài có nghĩ tới hay chưa, với thân phận như ngài, tự mình đến tiền trang, lỡ như bị người ta nhận ra, tin tức truyền đi, Du vương mà biết được, há chẳng đoán ra ngài định làm gì sao?"

"Sao ta có thể không nghĩ tới chuyện này." Thẩm Tại Dã nhíu mày: "Cả tiền trang đó đều không có người quen biết ta, hơn nữa lúc chúng ta ra vào đều rất cẩn thận."

"Vậy thiếp thân cũng không biết là chuyện gì nữa." Đào Hoa nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Trong phủ quan hệ phức tạp, con gái, cháu gái các nhà đều có, có ai là người trung thành với Du vương không?"

Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng, ôm nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, nheo mắt nói: "Đoàn Thủy Nam giữ chức Trị Túc Nội Sử, nắm giữ ngân khố quốc gia, vẫn luôn ủng hộ Du vương."

Đoàn Thủy Nam? Đào Hoa thầm lẩm bẩm: "Phụ thân của Đoàn nương tử?"

"Phải."

"Vậy sao ngài còn giữ nàng ta ở lại trong phủ?" Đào Hoa không hiểu nổi: "Chẳng lẽ người mà ngài muốn giúp đỡ không phải Cảnh vương?"

Thẩm Tại Dã liếc nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, không trả lời câu hỏi này.

Trên chốn quan trường hiểm ác, kẻ nào người nấy đều phải tính đường lui cho bản thân, tuyệt nhiên không được dồn người khác vào chỗ chết. Cho dù y có thật lòng phò tá Cảnh vương lên ngôi vị thái tử, trở mặt thành thù với Du vương, nhưng mối quan hệ với Đoàn Thủy Nam cũng sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt. Bởi lẽ mỗi mối quan hệ đều là một khả năng, biết đâu sau này sẽ trở thành quân cờ hữu dụng. Huống hồ, cho dù Du vương có bị y dồn đến bước đường cùng, thì Đoàn Thủy Nam vẫn còn đó, vẫn là Trị Túc Nội Sử nắm giữ ngân khố quốc gia.

Đào Hoa bĩu môi, nhìn ánh mắt của y, nàng biết chắc chắn trong lòng y đang mắng mình ngu ngốc. Nhưng mà thôi kệ, nàng đại lượng, không chấp nhặt với y.

"Nếu gia không yên tâm về Đoàn nương tử, lại không thể đuổi nàng ta đi, vậy chi bằng nhốt nàng ta lại, cắt đứt liên lạc với bên ngoài. Như vậy, tin tức trong phủ sẽ khó mà truyền đến tai Du vương được."

Cuối cùng cũng nói đến trọng điểm, Thẩm Tại Dã mím môi: "Trong phủ có quy củ, không có lỗi sẽ không bị phạt. Đoàn thị luôn luôn giữ gìn quy củ, ta không thể nào vô cớ gán tội cho nàng ta được."

Ý tứ chính là, ta muốn nhốt Đoàn Vân Tâm, nàng mau tìm cho ta một cái cớ, phải hợp tình hợp lý, thành công nhốt chặt nàng ta lại!

Đào Hoa xị mặt, uể oải nói: "Gia, thật ra thiếp thân vẫn luôn có chút sợ Đoàn nương tử. Chuyện này chi bằng ngài tự mình..."

"Chúng ta tính sổ với nhau trước được không?" Thẩm Tại Dã híp mắt nhìn nàng: "Nàng đã chuyển bao nhiêu bạc về nước Triệu rồi?"

Khương Đào Hoa: "..."

"Hay là tính xem, trước mặt ta nàng đã phạm thượng bao nhiêu lần." Thẩm Tại Dã đưa tay lên đếm: "Chỉ riêng hôm nay đã không ít, còn dám mắng ta ngốc?"

"Hi hi." Đào Hoa nịnh nọt, chui vào lòng Thẩm Tại Dã, đưa tay xoa bóp chân cho y: "Gia, có gì từ từ nói, đừng lật lại chuyện cũ. Có những chuyện ngài làm rất đơn giản, sao cứ phải giao cho thiếp thân?"

"Nấu cơm cũng rất đơn giản, tại sao trong phủ còn phải mời đầu bếp?" Thẩm Tại Dã mỉm cười: "Bởi vì mỗi người mỗi việc, ta có chuyện của ta, không rảnh quản lý hậu viện. Nàng là người hiểu rõ tâm ý của ta nhất, đương nhiên phải ra tay tương trợ."

Ai hiểu rõ cái đầu đen tối của ngài chứ? Đào Hoa bĩu môi, giãy giụa một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Thiếp thân hiểu rồi."

"Nghe nói phu nhân bị bệnh, đã giao sổ sách và chìa khóa kho cho nàng." Thẩm Tại Dã nói: "Vậy nàng quản lý hậu viện cho tốt, cho dù không thể giúp ta việc gì, cũng tuyệt đối đừng gây thêm phiền phức."

"Vâng."

Cung kính tiễn vị tướng gia này ra ngoài, Đào Hoa bất lực gọi Thanh Đài tới lẩm bẩm dặn dò, sau đó bảo nha hoàn lui xuống.

Haiz, cuộc sống thật gian nan mà. Vất vả lắm Mai phu nhân mới chịu nghỉ ngơi, Đoàn Vân Tâm cũng tạm thời yên ổn, nàng còn tưởng rằng có thể sống yên ổn một thời gian, không ngờ còn có chuyện đau đầu hơn đang chờ đợi!

Nếu nói Mai Chiếu Tuyết là hồ ly ngàn năm, vậy Đoàn Vân Tâm chính là yêu tinh vạn năm, chỉ cần nhìn qua là biết ngay tâm cơ thâm sâu, muốn bắt thóp nàng ta, thật sự là khó như lên trời!

Đang lúc ưu tư phiền muộn, nha hoàn Hoa Đăng ở bên ngoài hớt hải chạy vào, kinh hoàng bẩm báo: "Chủ tử! Tần nương tử đánh Liễu thị y suýt chết!"

Đào Hoa giật mình, suýt chút nữa thì ngã lăn ra khỏi nhuyễn tháp, kinh hãi nhìn nha hoàn: "Ngươi nói cái gì?"

Hoa Đăng đỡ nàng dậy, vừa đi vừa nói: "Nô tỳ vừa từ phòng giặt giũ trở về, cũng không rõ xảy ra chuyện gì, chỉ nghe nói hai người họ đánh nhau, xem ra Tần nương tử ra tay rất tàn nhẫn."

Liễu Hương Quân nói chuyện thích vòng vo tam quốc, đôi khi đúng là khiến người khác khó chịu, gặp phải người nóng tính như Tần Hoài Ngọc, xảy ra xung đột cũng là chuyện bình thường. Nhưng tại sao lại đánh người ta ra nông nỗi này?

Đào Hoa khó hiểu, vội vàng đi theo Hoa Đăng.

Không phải ở Lâm Lang Các, cũng không phải ở Thu Cảnh Hiên của Liễu thị y, vậy mà lại ở trên đường cái trong tướng phủ, sai người ta dựng ghế, hai bên có gia nô cầm gậy đánh đập Liễu Hương Quân đến mức nàng ta phải kêu la thảm thiết.

"Dừng tay!" Đào Hoa quát lớn, cau mày kéo Tần Hoài Ngọc đang đứng xem náo nhiệt sang một bên: "Nương tử đang làm cái gì vậy?"

Tần Hoài Ngọc sững người, vội vàng nắm lấy tay áo nàng, uất ức nói: "Ả ta dám mắng ta! Không phải nương tử đã nói rồi sao? Trong phủ này, phạm thượng là trọng tội, phải bị phạt nặng! Cho nên ta mới cho người dạy dỗ ả ta một chút."

Liếc nhìn xung quanh, toàn là gia nô và nha hoàn đang hóng chuyện. Liễu Hương Quân dù sao cũng là thị y, bị nhiều người nhìn thấy như vậy, làm sao còn mặt mũi nào nữa? Nàng ta run rẩy toàn thân, trong mắt tràn đầy oán hận. Đào Hoa mím môi, vội vàng phất tay: "Người không liên quan mau giải tán hết đi, còn đứng đó làm gì? Người đâu, đưa Liễu thị y đến Tranh Xuân Các."

"Vâng."

Tần Hoài Ngọc bĩu môi, có vẻ vẫn chưa hả giận, lẩm bẩm: "Mới đánh có mấy cái? Vẫn chưa đủ đâu."

"Tần nương tử." Đào Hoa mím môi: "Nương tử cần gì phải so đo với một thị y như vậy?"

"Ả mắng ta, ta đánh ả, sao lại gọi là so đo?" Tần Hoài Ngọc khó hiểu nhìn nàng: "Không phải là đang làm theo quy củ mà nương tử nói sao?"

Quy củ là chết, con người mới là sống. Chẳng lẽ chỉ vì hai câu nói mà trở thành kẻ thù không đội trời chung sao?

Đào Hoa thở dài, bây giờ có nói gì thì e là đã muộn, nhìn bộ dạng của Liễu Hương Quân, chắc chắn sau này sẽ không sống yên ổn với Tần Hoài Ngọc. Tuy rằng nha đầu kia chỉ là một thị y, nhưng nước chảy đá mòn, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì?

Liễu Hương Quân vừa đến Tranh Xuân Các, chỉ nói một câu "Thiếp thân không hề mắng Tần nương tử" liền ngất xỉu. Đào Hoa bất đắc dĩ, hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện từ Tần Hoài Ngọc. Tần Hoài Ngọc nói: "Ả ta mắng ta là kẻ vô tình vô nghĩa, tỷ tỷ ruột bị nhốt trong nhà lao, còn ở đây cấu kết với kẻ thù."

Lời này đúng là có khả năng do Liễu Hương Quân nói ra. Suy nghĩ một chút, Đào Hoa nói: "Đánh cũng đã đánh rồi, thôi vậy, ta cho người đưa Liễu thị y về Thu Cảnh Hiên, nương tử cũng về nghỉ ngơi đi."

Tần Hoài Ngọc hừ lạnh một tiếng, đứng dậy rời đi. Còn Liễu Hương Quân thì được người ta khiêng về Thu Cảnh Hiên.

Chuyện này đã đủ khiến người ta đau đầu, nhưng Khương Đào Hoa không ngờ rằng, đây chỉ mới là bắt đầu.

Hai ngày tiếp theo, Tần Hoài Ngọc trước tiên là tát Cổ thị y, sau đó lại đánh một noãn trướng tên Bách Tuế.

Đào Hoa đến hòa giải, biết được chỉ là cãi vã bình thường, liền an ủi đôi bên, ban thưởng chút đồ. Nhưng khi muốn dạy dỗ Tần Hoài Ngọc, nàng ta lại không nghe, chỉ cho rằng mình không làm gì sai, là do người khác chọc giận nàng ta trước.

Cố Hoài Nhu nhìn mà kinh ngạc: "Lúc ta ngu ngốc nhất cũng không đến mức như nàng ta, gây thù chuốc oán khắp nơi để làm gì chứ?"

Đào Hoa che mặt, lăn lộn trên nhuyễn tháp: "Bây giờ ta đã hiểu vì sao phu nhân lại cáo bệnh rồi, hiện tại ta mà cáo bệnh nữa thì có kịp không?"

"Không kịp rồi." Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Hiện tại trong phủ, không ít nha hoàn và ma ma đều bất mãn với Tần nương tử, quần áo của nàng ta chất đống ở hậu viện cũng không có ai muốn giặt, nương tử xem nên xử lý thế nào đây?"

Còn có thể làm thế nào? Đào Hoa tức giận đá quả bóng rắc rối này sang Lâm Vũ Viện.

Tuy nhiên, Thẩm Tại Dã đóng cửa nhanh hơn ai hết, trực tiếp đuổi nàng về, còn nhắn rằng đây là trách nhiệm của nàng.

Trách nhiệm cái đầu nhà ngươi! Đào Hoa gào thét trong lòng, kiếp trước nàng đã châm pháo hoa ở mộ tổ nhà y sao? Tại sao lại phải gánh món nợ này chứ?

Thẩm Tại Dã mặc kệ, Tần Hoài Ngọc càng cho rằng mình không sai, đi trong tướng phủ mà ngang ngược chẳng khác gì bá vương. Hôm nay gây chuyện với noãn trướng này, ngày mai đánh thị y kia. Liễu Hương Quân vất vả lắm mới khỏi hẳn vết thương, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái đã phải nhận ngay mấy cái bạt tai.

"Nói thật, ta thấy rất hả dạ." Cố Hoài Nhu che miệng cười: "Trước giờ chưa từng có ai trị được Liễu Hương Quân, để mặc nàng ta âm thầm gây chuyện thị phi. Bây giờ khó khăn lắm mới có một kẻ ngang ngược như vậy, trực tiếp giẫm đạp lên nàng ta, ta vui mừng còn không hết."

Đào Hoa không cười, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng: "Ta luôn cảm thấy sắp có chuyện chẳng lành xảy ra."

"Có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Cố Hoài Nhu lắc đầu: "Nàng ta chỉ bắt nạt những người có địa vị thấp hơn mình thôi mà."

Chỉ bắt nạt người có địa vị thấp hơn thì sẽ không sao ư? Đào Hoa cau mày, trong lòng đầy lo lắng.

Kites dịch

Nguồn: Tấn Giang

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK