Thẩm Tại Dã nhìn mà cười thầm, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị như cũ: "Nếu Tần nương tử nói nàng có hành vi bất chính, còn nàng lại nói Tần nương tử vu khống. Vậy ai đưa ra bằng chứng, ta sẽ tin người đó."
Lời này nghe có vẻ rất công bằng, không hề có ý thiên vị ai, cho nên Tần Giải Ngữ nhất thời cũng không thể phản bác. Nhưng Đào Hoa phản ứng rất nhanh, ngẩng đầu nói: "Vừa rồi thiếp thân đã muốn nói rồi, chẳng lẽ gia không để ý Tần nương tử đang nắm thứ gì trong tay sao?"
Mọi người đều ngẩn ra, nhìn về phía tay của Tần Giải Ngữ, bản thân Tần thị cũng đã quên mất việc này, bị Đào Hoa nhắc nhở mới nhớ ra trong tay mình vẫn đang nắm một miếng ngọc bội uyên ương.
"Đúng vậy, gia! Đây chính là bằng chứng ngoại tình của Khương thị!" Nhìn miếng ngọc bội uyên ương, Tần Giải Ngữ vội vàng nói: "Đây là đồ của Khương thị! Miếng còn lại chắc chắn đang ở trên người Từ tiên sinh, gia cho người lục soát sẽ biết ngay!"
Thẩm Tại Dã nhướng mày, liếc nhìn Đào Hoa. Nàng không hề sợ hãi, mỉm cười nói: "Trước mắt cứ bỏ qua chuyện miếng ngọc bội này của ai đi, tướng gia cứ cho người tìm miếng còn lại đã."
"Được." Thẩm Tại Dã liếc nhìn Trạm Lư, Trạm Lư lập tức tiến lên lục soát người Từ Yến Quy. Thẩm Tại Dã nhìn người đàn ông nằm dưới đất với vẻ mặt chán ghét, khẽ mím môi.
Có vẻ như một lần vấp ngã, hắn ta cũng chẳng rút kinh nghiệm gì cả. Lần này, sợ là sẽ thê thảm hơn lần trước nhiều.
Trạm Lư nhanh chóng tìm thấy nửa miếng ngọc bội uyên ương còn lại, Tần thị nhìn thấy, trên mặt không khỏi lộ vẻ đắc ý. Nàng ta ngẩng cằm nhìn Đào Hoa, sau đó quay sang nói với Thẩm Tại Dã: "Hôm nay thiếp thân ra ngoài, việc đầu tiên chính là đi tìm miếng ngọc bội này, bởi vì có người nói Khương thị sợ chuyện ngoại tình bị bại lộ, cho nên đã cất miếng ngọc bội này ở tiền trang Quán Thông."
Nghe thấy bốn chữ cuối cùng, Thẩm Tại Dã hơi nhíu mày, liếc nhìn Đào Hoa.
"Miệng mọc trên người mỗi người, muốn nói gì thì nói." Đào Hoa không để ý ánh mắt của y, cười nói: "Miếng ngọc bội đang ở trong tay Tần nương tử, nhưng nương tử lại nói là của thiếp thân, chẳng lẽ nương tử không thấy buồn cười sao?"
"Ngươi..." Tần Giải Ngữ sững sờ, cúi đầu nhìn thứ trong tay, nhất thời cũng không tìm được lời nào để phản bác.
Đúng vậy, tại sao nàng ta lại cầm miếng ngọc bội này trong tay? Biết thế đã để ở tiền trang, chờ gia đến cùng xem rồi!
Mọi người đều nhìn về phía nàng ta, thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng ta, trong lòng không khỏi càng tin tưởng lời nói của Khương Đào Hoa. Mai Chiếu Tuyết đứng bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Miếng ngọc bội này đã được lấy từ tiền trang ra, vậy chắc chắn phải có giấy tờ chứng nhận. Tiểu nhị ở tiền trang cũng phải nhớ được là ai đã gửi đồ, gọi người đến hỏi một chút chẳng phải là được rồi sao?"
Đào Hoa gật đầu, tán thành: "Chủ ý này hay đấy, thiếp thân trong sạch, muốn điều tra thế nào cũng được."
Lẽ ra Tần Giải Ngữ cũng phải trong sạch, nhưng nhìn thấy Khương Đào Hoa không hề hoảng hốt, lại cảm thấy bản thân có lẽ đã rơi vào bẫy, không nhịn được mà do dự.
Sự do dự này trong mắt mọi người đã biến thành chột dạ, Cố Hoài Nhu khẽ cười nói: "Khương nương tử cũng không sợ, Tần nương tử sợ gì chứ? Nếu nương tử thật sự vô tội, thì còn ai có thể hãm hại nương tử được nữa?"
"Ai mà biết được?" Tần Giải Ngữ nhíu mày quay đầu, nhìn Khương Đào Hoa: "Có những người tâm địa rất khó lường, thật sự muốn hãm hại người khác, thì ta cũng không tránh được."
"Có bằng chứng lại không cho điều tra, cứ khăng khăng nói người khác tâm địa khó lường muốn hãm hại." Khương Đào Hoa thở dài: "Theo ý của Tần nương tử, gia phải vu oan giá họa cho thiếp thân mới là công bằng sao?"
Tần Giải Ngữ mím môi: "Đúng là nên như vậy."
Lời này khiến Mai Chiếu Tuyết cũng phải ôm trán, Thẩm Tại Dã càng hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói với Trạm Lư: "Ngươi đến tiền trang Quán Thông hỏi một chút, dẫn tiểu nhị biết chuyện đến đây."
"Vâng." Trạm Lư đáp lời, xoay người rời đi.
Tần Giải Ngữ bất mãn nói: "Nhìn bộ dạng tự tin của Khương thị kìa, chắc chắn đã sớm giở trò rồi, gia cho người điều tra cũng vô ích thôi."
"Hôm nay Tần nương tử đã cho ta một bài học quý giá về cách thoát tội." Đào Hoa mỉm cười đầy mỉa mai, nhìn nàng ta nói: "Sau này nếu ta làm sai, chỉ cần đổ tội cho người khác là được. Dù có bằng chứng rõ ràng, ta cũng sẽ nói đó là vu oan giá họa. Làm vậy, dù có giết người ta cũng chẳng sao, thật là tiện lợi."
"Ngươi!" Bị lời này chọc giận đến mức mặt đỏ bừng, Tần Giải Ngữ không nhịn được đưa tay nắm lấy cổ tay Đào Hoa, giận dữ nói: "Đừng có quá kiêu ngạo, gia sẽ không dung túng ngươi mãi đâu!"
"Lời này phải để ta nói mới đúng." Đào Hoa cong môi, nắm lấy tay áo của nàng ta, nheo mắt nói: "Làm nhiều chuyện xấu sau lưng người khác, sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng. Gia không mù, không phải là không nhìn thấy, chỉ là nể tình xưa nay mà không truy cứu, nương tử đừng thật sự cho rằng bản thân vô tội."
Tần Giải Ngữ sững sờ, nhìn vào mắt Khương Đào Hoa, đột nhiên hiểu ra nàng ta đang nói đến chuyện gì.
Nàng ta vào phủ muộn như vậy, sao có thể biết chuyện trước kia chứ? Ngay cả Cố Hoài Nhu cũng không rõ ràng lắm về chuyện đó.
Tiếng cãi vã hơi lớn, Từ Yến Quy nằm dưới đất cũng bị đánh thức, hắn ta mơ màng mở mắt nhìn xung quanh: "Đây là đâu vậy?"
Thẩm Tại Dã đã xem đủ trò vui rồi, liếc mắt nhìn hắn ta, không nói gì liền gọi người: "Đưa hắn ta đến nhà kho, chờ xử lý."
"Rõ!" Hai người hộ vệ tiến lên, một trái một phải khiêng Từ Yến Quy lên. Ra khỏi Lâm Vũ viện, Từ Yến Quy mới phản ứng lại, nhìn người bên cạnh hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Hộ viện không nói gì, nhanh chóng nhốt hắn ta vào nhà kho.
"Gia!" Tần Giải Ngữ nhíu mày: "Gia không hỏi Từ tiên sinh hôm nay định gặp ai sao? Sao lại trực tiếp nhốt hắn ta vào nhà kho vậy?"
"Hỏi làm gì?" Thẩm Tại Dã cúi đầu uống trà, giọng nói lạnh lùng: "Hắn đã là tình nhân của một trong hai người, tất nhiên là sẽ bao che mà không nói thật, nghe cũng vô ích."
Mắt Đào Hoa sáng lên, mỉm cười nhìn y: "Gia thật sự rất sáng suốt."
"Không cần phải khen ta." Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, liếc nhìn hai người trước mặt: "Chuyện hôm nay liên quan đến danh dự của tướng phủ và mặt mũi của ta, bất kể cuối cùng tra ra là ai, ta cũng sẽ không tha."
"Gia định xử lý thế nào?" Mai Chiếu Tuyết nhíu mày hỏi một câu.
"Gần đây trong phủ có khá nhiều người muốn ta viết giấy bỏ vợ." Thẩm Tại Dã mím môi: "Lần này không viết giấy bỏ vợ nữa, trực tiếp giáng xuống làm noãn trướng, cứ ở trong viện vậy."
Noãn trướng! Mọi người đều giật mình, cúi đầu im lặng. Địa vị của noãn trướng ở tướng phủ không khác gì nha hoàn, thậm chí còn bị người khác coi thường hơn, bởi vì đã là người của gia nhưng lại không có danh phận chính thức, bình thường chỉ có những người xuất thân thấp hèn mới được ban cho danh phận noãn trướng.
Hai người đang quỳ gối kia đều là nương tử! Là người có địa vị chỉ sau phu nhân trong phủ, xuất thân tôn quý, gia thế hiển hách. Nếu bị giáng xuống làm noãn trướng thì còn không bằng bị bỏ cho xong!
Tần Giải Ngữ có chút hoảng hốt, nhưng Khương Đào Hoa vẫn bình tĩnh như cũ: "Vàng thật không sợ lửa, không làm chuyện xấu thì không sợ ma gõ cửa. Chỉ cần gia điều tra rõ ràng, thì người bị giáng xuống chắc chắn không phải thiếp thân."
Nếu như ban đầu mọi người nghi ngờ Khương Đào Hoa tám phần thì sau khi nàng nói câu này, sự nghi ngờ chỉ còn lại hai phần. Ngược lại, Tần Giải Ngữ lúc đầu còn hùng hồn, bây giờ đã toát mồ hôi lạnh.
Cho nên mới nói, dù có thua gì cũng đừng thua khí thế, khí thế đã thua, thì ván này đã thua một nửa rồi.
Thẩm Tại Dã gật đầu, ánh mắt nhìn Tần Giải Ngữ càng thêm lạnh lùng. Tần Giải Ngữ không thể cãi lại, lo lắng nhìn Mai Chiếu Tuyết vài lần.
Nhưng Mai Chiếu Tuyết không nhìn nàng ta nữa, cũng không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào, ngược lại còn trò chuyện với Đoàn nương tử bên cạnh.
Đây là có ý gì? Tần Giải Ngữ không hiểu, nàng ta quỳ gối với vẻ mặt hoang mang, cảm giác thời gian trôi qua từng chút một, chân sắp mất hết cảm giác.
"Gia." Sau hai khắc, Trạm Lư dẫn theo tiểu nhị đến.
Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, liền nhìn thấy tiểu nhị ở tiền trang run rẩy quỳ một bên, liên tục dập đầu: "Bái kiến tướng gia, bái kiến tướng gia!"
"Ngươi có biết đây là đâu không?" Y nhẹ giọng hỏi.
Tiểu nhị sợ hãi đến mức chân run lên: "Tiểu nhân biết."
"Vậy thì đừng nói bậy, ta hỏi gì, ngươi cứ thành thật trả lời."
"Vâng!"
Thẩm Tại Dã giơ tay, chỉ vào Khương Đào Hoa và Tần Giải Ngữ: "Ngươi đã gặp hai vị phu nhân này chưa?"
Tiểu nhị nhanh chóng liếc nhìn hai người, cũng không dám nhìn kỹ, do dự nói: "Tiền trang mỗi ngày có rất nhiều phu nhân đến, nếu tướng gia muốn tiểu nhân nhận diện, chi bằng để hai vị phu nhân đeo mạng che mặt."
"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu, Khương Đào Hoa rất tự nhiên lấy mạng che mặt ra đeo, Tần Giải Ngữ do dự một lúc, cũng làm theo.
Tiểu nhị lúc này mới dám ngẩng đầu quan sát, sau một lúc, liền chỉ vào Tần Giải Ngữ nói: "Tiểu nhân đã gặp qua vị phu nhân này, nhưng vị kia... hình như chưa từng gặp."
Cho dù hắn ta không nhớ rõ mặt thì cũng phải nhớ quần áo.
Đào Hoa khẽ cười, kéo kéo váy của mình, nhìn về phía Tần Giải Ngữ: "Bây giờ nương tử còn gì để nói không?"
Tần Giải Ngữ sốt ruột, cầm miếng ngọc bội uyên ương ra nói: “Hắn tất nhiên đã gặp ta, lúc ta đến lấy miếng ngọc bội này, ta cũng đã đến tiền trang Quán Thông!"
Nhưng tại sao lại không nhớ ra Khương Đào Hoa? Chẳng lẽ bị nàng mua chuộc rồi?
"À, tiểu nhân nhớ miếng ngọc bội này." Vừa nhìn thấy miếng ngọc bội uyên ương, tiểu nhị vội vàng lấy ra một tờ giấy vay nợ từ trong người: "Thứ này là do một vị phu nhân gửi ở tiền trang chúng tôi, có viết giấy vay nợ, mỗi người một bản, bản còn lại chắc chắn đang ở trên người vị phu nhân kia."
Nghe vậy, Tần Giải Ngữ thở phào nhẹ nhõm: "Tốt, vậy thì lục soát người, tìm ra giấy vay nợ, nàng ta sẽ không thể chối cãi nữa!"
Thẩm Tại Dã nhận lấy tờ giấy vay nợ mà Trạm Lư đưa, mở ra xem xét kỹ lưỡng, khẽ mím môi: "Giải Ngữ, nàng chắc chắn còn muốn lục soát người sao?"
"Muốn chứ, tất nhiên là muốn!" Tần Giải Ngữ nhíu mày: "Tìm ra giấy vay nợ, nàng ta sẽ không thể chối cãi nữa!"
"Được." Thẩm Tại Dã gật đầu rồi đứng dậy, đi đến trước mặt hai người nói: "Vậy để ta đích thân lục soát."
Đào Hoa mỉm cười, rất tự nhiên dang hai tay ra. Thẩm Tại Dã liếc nàng một cái, đưa tay lục soát túi áo nàng, ngoài mấy đồng bạc vụn, không còn gì khác.
Đến lượt Tần Giải Ngữ, y đưa tay vào, liền lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo nàng ta.
Căn phòng trở nên im lặng, Tần Giải Ngữ trợn tròn mắt, không thể tin được cầm lấy tờ giấy mở ra xem…
Thật sự là giấy vay nợ.
Kites dịch
Nguồn: Tấn Giang