Mai thị thở dài: “Nói chính xác, chuyện này vốn dĩ chẳng liên quan gì đến thiếp thân. Khi người gác cổng đến báo tin, thiếp thân đang nghỉ ngơi, Tần nương tử ở trong viện nên tiện tay căn dặn xuống dưới. Về phần Tần thị nghĩ gì, thiếp thân cũng không biết. Sau khi biết chuyện, thiếp thân thấy cũng không phải chuyện gì to tát nên không báo lại với gia.”
Đào Hoa há hốc mồm, nhìn Mai phu nhân với vẻ mặt điềm tĩnh kia, trong lòng tháo mồ hôi hột thay cho Tần thị. Không nói không rằng đẩy hết trách nhiệm cho người khác, Tần thị đáng thương chắc còn chưa biết gì đã phải gánh chịu tội danh này.
“Nếu đã không phải lỗi của phu nhân thì cũng không thể trách phu nhân được.” Đào Hoa thu lại tâm tư, cười nói: “Phu nhân hiền dịu, luôn suy nghĩ cho người khác, Tần nương tử bản tính lương thiện, chắc hẳn cũng không có ác ý gì. Theo ý thiếp thân, không cần lấy mạng người gác cổng này nữa, trực tiếp bảo hắn bàn giao hết những chuyện đang làm rồi đuổi ra khỏi phủ đi.”
Mai Chiếu Tuyết hơi bất ngờ nhìn nàng: “Lúc nãy Khương nương tử còn nói muốn lấy mạng hắn mà?”
“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, thiếp thân cũng muốn tích thêm chút đức.” Đào Hoa đến gần bên Thẩm Tại Dã, cúi đầu cười với y: “Huống hồ gia của chúng ta chỉ là khẩu xà tâm phật, đâu phải thật sự muốn lấy mạng người ta?”
Lúc đầu thì nói trừng phạt nghiêm khắc, bây giờ lại nhượng bộ, tên gác cổng ngược lại cảm thấy nhận được ân huệ, vội vàng dập đầu hành lễ: “Đa tạ Khương nương tử, đa tạ tướng gia!”
Mai Chiếu Tuyết liếc y một cái, môi mím chặt, nói với Thẩm Tại Dã: “Nếu Khương nương tử rộng lượng như vậy thì chuyện của Tần thị…”
Thẩm Tại Dã hờ hững nói: “Lần này có thể không truy cứu. Nhưng nếu có lần sau, để ta phát hiện ra trong phủ có người có ý đồ đen tối, vậy thì chính người làm phu nhân là nàng thất trách đấy.”
“Thiếp thân hiểu.” Mai Chiếu Tuyết gật đầu, đứng dậy nói: “Thiếp thân xin cáo lui. Còn phải về luyện trà nghệ.”
“Ừ.” Thẩm Tại Dã gật đầu, nhìn nàng ta lui xuống, vẫy tay bảo Trạm Lư đưa tên gác cổng đang quỳ ra ngoài.
Trong phòng yên tĩnh lại, Đào Hoa đứng thẳng người, xoa xoa eo, cau mày lẩm bẩm: “Phu nhân sẽ tính món nợ này với thiếp thân cho xem.”
“Nàng còn sợ nàng ta sao?” Thẩm Tại Dã cười khẽ, ngước mắt nhìn nàng: “Nói về thông minh, nàng ta đâu bằng nàng.”
“Nhưng nói về chơi bẩn, dù sao vẫn là gừng càng già càng cay.” Đào Hoa mếu máo, nhìn Thẩm Tại Dã nói: “Nếu sau này có chuyện gì, gia phải bảo vệ thiếp thân đấy.”
Thẩm Tại Dã cong môi, kéo nàng lại ôm lấy, chậm rãi nói: “Sao mà không bảo vệ nàng cho được? Nếu không bảo vệ thì sẽ bị sét đánh mất.”
Sống lưng lạnh toát, Đào Hoa vội vàng vươn tay ôm cổ y, hôn chụt một cái vào mặt y: “Gia tốt nhất!”
“Chẳng tốt chút nào.” Thẩm Tại Dã cười nhạt: “Có một con thỏ nhỏ nói chuyện không vừa ý ta, ta đang suy nghĩ nên hấp cách thủy hay là kho tàu cho ngon.”
“Tha mạng cho nó là tốt nhất!” Đào Hoa xoay người, nũng nịu: “Con thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao gia nỡ lòng nào ăn nó?”
Véo một cái vào eo nàng, Thẩm Tại Dã hừ lạnh: “Nói tử tế vào!”
“Vâng! Ý thiếp thân là, thiếp thân đã giúp gia rất nhiều việc, gia hãy khoan hồng độ lượng, đừng chấp nhặt mấy lời linh tinh ấy của thiếp thân!” Đào Hoa nghiêm túc nói: “Người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, bớt so đo hơn, gia sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Nghĩa là, so đo với nàng thì y sẽ chết sớm? Thẩm Tại Dã vừa giận vừa buồn cười, túm lấy mặt Đào Hoa vò một hồi: “Nói mấy câu hay ho cho gia nghe đi!”
“Gia anh tuấn tiêu sái, là nam nhân đẹp trai nhất Đại Ngụy mà thiếp thân từng gặp!”
Trong mắt ánh lên ý cười, Thẩm Tại Dã nhướng mày: “Thật sao?”
“Thật đấy, vì thiếp thân cũng chẳng gặp được mấy nam nhân Đại Ngụy.”
Thẩm Tại Dã: “…”
Trạm Lư xử lý xong chuyện của tên gác cổng quay về thì nghe thấy tiếng kêu thảm từ Lâm Vũ Viện, tiếp theo là tiếng gà bay chó chạy.
Hắn kinh ngạc cúi người nhìn qua cửa, cằm suýt rơi xuống đất.
Chủ tử trước giờ luôn nghiêm túc của hắn lại hạ thấp thân phận để đùa giỡn với Khương nương tử!
Đào Hoa cố sức đẩy một cái ghế ra, ngăn Thẩm Tại Dã lại: “Thiếp thân chỉ đùa thôi, ngài hãy nương tay!”
Thẩm Tại Dã cười nhạt, chống tay vào tay vịn ghế: “Ta cũng đùa với nàng thôi, nàng có bản lĩnh thì đừng chạy.”
“Thiếp thân không có bản lĩnh!” Đào Hoa chạy như bay: “Thiếp thân tiếc mạng lắm!”
“Rõ ràng là nàng không sợ chết nhất!”
Trong phòng, gối và bình hoa bay loạn xạ, nhưng không có thứ gì bị vỡ. Khương Đào Hoa không nhìn ra, nhưng Trạm Lư đứng ngoài cửa lại nhìn thấy rõ. Chủ tử nhà hắn rõ ràng đang đùa giỡn với nàng, rất thích nhìn vẻ hoảng hốt ôm đầu bỏ chạy của nàng, đồ vật bị ném đi đều bắt được hết.
Trạm Lư lắc đầu, cũng hơi lo lắng. Cứ thế này, liệu có vấn đề gì không?
Sau một nén nhang, hai người đều mệt nhoài nằm trên nhuyễn tháp. Đào Hoa thở hổn hển nói: “Thiếp thân còn định về pha trà nữa, giờ thì chỉ muốn tắm rửa rồi ngủ thôi.”
Pha trà? Thẩm Tại Dã nhíu mày, chợt nhớ ra, lại đến lúc diễn ra hội phẩm trà hàng năm rồi.
“Nàng định chuẩn bị loại trà gì?”
Đào Hoa sững sờ, chớp chớp mắt nói: “Thiếp thân lấy Long Tỉnh.”
“Vì sao?”
“Dù sao cũng không biết nương nương thích uống trà gì, ngày thường gia thích uống loại trà này nhất, nên thiếp thân lấy loại trà này.” Đào Hoa cười gian xảo.
Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn nàng, sắc mặt mặt hơi căng thẳng: “Đổi loại khác đi.”
“Hả?” Đào Hoa trở người, chớp mắt nhìn y: “Quý phi không thích loại trà này?”
“…” Ừm.
Không ngờ Thẩm Tại Dã lại tiết lộ tin tức cho nàng, Đào Hoa mừng rỡ, vội vàng bò dậy chỉnh lại diện mạo, quay về Tranh Xuân Các.
Nếu không thích Long Tỉnh, vậy thì dùng trà gì nhỉ? Nàng và Cố Hoài Nhu bàn bạc một hồi, Cố Hoài Nhu nói: “Đoàn nương tử nói Lan quý phi thích uống trà đắng, lời này có hơi kỳ lạ, tuy năm ngoái nàng ta thắng và được gả vào tướng phủ, nhưng cũng không chắc là nói thật.”
“Nương tử không cần để tâm lời nàng ta, coi như không nghe thấy đi.” Đào Hoa nói: “Bây giờ loại trừ Long Tỉnh, còn loại trà nào ngon miệng mà dễ pha?”
Cố Hoài Nhu suy nghĩ một hồi: “Hôm nay ta ra ngoài phố tìm xem, có mang về mấy loại trà khác nhau cho nương tử lựa chọn.”
Tuy trước kia có chút không vui, nhưng thật sự kết bạn rồi thì Cố Hoài Nhu vẫn rất ngay thẳng, không nói hai lời liền đến Lăng Hàn Viện lấy thẻ bài. Khi quay lại, nàng ta lại mang đến tận hai mươi mấy loại trà, có vẻ tốn rất nhiều công sức.
Đào Hoa nhìn, tuy miệng không nói gì nhưng vẫn quay đầu bảo Thanh Đài đi tìm hai món đồ quý giá, lát nữa mang đến Ôn Thanh Các.
“Nương tử xem loại trà này đi.” Cố Hoài Nhu phấn khởi cầm một gói trà lên: “Chủ tiệm bảo đây là loại trà mới, tên là trà hoa mật ong, bên trong là hoa tường vi và lục trà trộn cùng nhau, ngâm với mật ong, không những thơm ngọt ngào, mà dù trà nghệ cao hay thấp cũng đều có thể pha được ngon.”
Loại trà này ở nước Triệu cũng có, Đào Hoa cũng không lạ gì, suy nghĩ rồi cũng nhận lấy, bảo Thanh Đài mang đến chỗ Lý y nữ kiểm tra trước, xem có vấn đề gì không.
“Ngoài trà ra, còn có điểm tâm, mỗi người cũng phải chuẩn bị một món.” Cố Hoài Nhu hỏi: “Nương tử có món điểm tâm nào giỏi không?”
“Có chứ.” Đào Hoa vỗ ngực tự tin: “Bánh hoa đào vừa hay rất hợp với trà hoa mật ong này.”
“Vậy tốt, chỗ nương tử đã ổn, ta về chuẩn bị cho mình đây.” Cố Hoài Nhu đứng dậy nói: “Lúc tiến cung, nương tử nhớ chờ ta cùng đi.”
Đào Hoa gật đầu đồng ý, tiễn nàng ta đi, sau đó pha một gói trà hoa mật ong uống thử.
Không biết Lan quý phi có thích hay không, nhưng nàng rất thích. Loại trà này chắc cũng dưỡng nhan, vì sư phụ của nàng rất thích uống. Cho dù không được yêu thích thì chắc cũng không phải tội lỗi gì quá lớn.
Ban đầu lần đầu tiên tham gia kiểu tụ họp này nàng còn hơi căng thẳng, nhưng Cố Hoài Nhu nhiệt tình như vậy, hôm đó lại chủ động đến giúp nàng chọn y phục và trang sức, vừa làm vừa kể cho nàng nghe quy tắc trong cung.
“Chỉ cần đừng đụng hàng màu sắc y phục và trang sức với Lan quý phi thì sẽ không sao.” Cố Hoài Nhu nói: “Trong cung đã truyền tin tức đến, chúng ta tránh màu vàng đỏ và trang sức kiểu khổng tước là được.”
Đúng là cầu kỳ, Đào Hoa gật đầu, làm hết một lượt theo lời nàng ta, sau đó cùng nàng ta ra khỏi cửa.
Khi nhìn thấy những người khác, nàng còn vô thức quan sát y phục và trang sức, sợ Cố Hoài Nhu lừa nàng. Kết quả nhìn một vòng, phát hiện Cố Hoài Nhu thật lòng giúp người lần đầu tiên vào cung là nàng.
Thì ra kẻ thù một khi trở thành bạn bè, thật sự rất đáng tin cậy.
“Hôm nay tỷ tỷ không đi chung xe với thiếp thân sao?” Nhìn thấy bọn họ, Liễu Hương Quân vội vàng chạy lại nghênh đón, vẻ mặt có chút tủi thân nhìn Cố Hoài Nhu: “Năm nào cũng đưa muội muội vào cung mà?”
“Năm nay không được.” Cố Hoài Nhu hờ hững nói: “Liễu thị y có quý nhân phù trợ, cần gì phải nhún nhường đi xe của ta? Cho qua.”
Nói xong, kéo Đào Hoa đi ngang qua, trực tiếp lên xe ở bên ngoài.
Đào Hoa nhướng mày: “Hai người đã hoàn toàn trở mặt rồi à?”
“Ừm, nương tử cũng phải cẩn thận với nàng ta.” Cố Hoài Nhu cụp mắt nói: “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, ta biết rõ nhất nàng ta là người thế nào. Chơi bẩn cũng rất đáng ghét.”
Đào Hoa gật gù, tỏ vẻ đã hiểu, cầm hộp thức ăn trong tay đợi xuất phát.
Hôm nay Thẩm Tại Dã cũng vào cung, nhưng chắc là xử lý chuyện triều chính, nên Đào Hoa không hỏi. Nhưng thế lực của tướng phủ quả thật khiến người ta kinh hãi, viện nhà khác tiến cung cùng lắm chỉ hai ba người, nhưng tướng phủ riêng xe ngựa đã có năm chiếc, huống hồ bên trong còn không chỉ một người ngồi.
Trong phút chốc, Đào Hoa cũng hiểu được tại sao hậu viện luôn có sóng gió, khí thế này chẳng kém gì hậu cung.
Hội phẩm trà được tổ chức ở Chỉ Lan Cung của Lan quý phi, quy củ trong cung phức tạp, trải qua một hồi lâu kiểm tra và hành lễ, những mệnh phụ này mới đến nơi.
Lan quý phi vẫn chưa ra, trong viện đều là chỗ ngồi, sắp xếp có trật tự, xem ra là dựa theo địa vị để ngồi. Tam công Cửu khanh mỗi người mỗi cấp bậc, con gái của cùng một nhà còn phân ra đích nữ thứ nữ, mọi người lần lượt ngồi xuống, Đào Hoa phát hiện ra hình như mình ngồi ở đâu cũng không phù hợp.
Nàng là công chúa nước Triệu, theo lý mà nói địa vị không thấp hơn con gái nhà Tam công Cửu khanh. Nhưng bậc thang phía trên không có chỗ trống, chỉ còn lại một chỗ trống ở bậc dưới cùng.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo