Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Xinh đẹp?" Mục Vô Ngần hứng thú nói: "Mang lại đây cho ta xem!"

Lệ thị bất đắc dĩ thở dài: "Điện hạ, đó là người, không phải thức ăn. Ngài say rồi, hay là mau chóng về nghỉ ngơi đi. Người ta ngất xỉu ở đây, bảo thị vệ đưa đến y quán ngoài kia là được rồi..."

Trong lúc nàng ta nói chuyện, thị vệ đã bế Khương Đào Hoa đến. Mục Vô Ngần nhìn kỹ, cả người nàng ta tuy bẩn thỉu, nhưng gương mặt kia lại đặc biệt sạch sẽ, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt…

"Điện hạ." Lệ thị còn muốn khuyên nữa, Mục Vô Ngần trực tiếp giơ tay ra hiệu cho nàng ta im lặng, sau đó dụi dụi mắt, cẩn thận đánh giá nữ tử kia.

"Người đâu, mang đèn lại đây."

Thị vệ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn sắc mặt nghiêm nghị của thái tử, vội vàng giơ đèn lên.

Dưới ánh đèn vàng dịu, Khương Đào Hoa đang say sưa ngủ. Mục Vô Ngần ngây người nhìn nàng, cảm giác như lại mơ một giấc mơ, lại mơ thấy nữ tử này. Chỉ là lần này khác, ngũ quan của nàng cuối cùng cũng trở nên rõ ràng. Hắn đưa tay ra chạm vào, cũng không biến mất.

"Là nàng." Lẩm bẩm một tiếng, Mục Vô Ngần trong nháy mắt tỉnh rượu. Hắn đưa tay lên véo mình một cái, xác định không phải mơ, liền lập tức đưa tay bế Đào Hoa lên xe.

"Điện hạ?!" Lệ thị giật mình, nhìn thấy nữ tử kia bẩn thỉu, theo bản năng liền kêu lên một tiếng.

Người trong lòng nhíu mày, như là sắp bị đánh thức.

Mục Vô Ngần hít sâu một hơi, cau mày trừng mắt nhìn Lệ thị: "Nàng kêu cái gì? Xuống xe, đi xe ngựa phía sau."

"..." Lệ thị ngơ ngác nhìn, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Thấy hắn tức giận, nàng ta cũng chỉ có thể xách váy xuống xe, đến xe ngựa phía sau ngồi chung với các phi tần khác.

Mục Vô Ngần cẩn thận đặt Đào Hoa vào trong xe ngựa, thấp giọng căn dặn người bên ngoài: "Mau chóng hồi cung. Mời ngự y đến."

"Vâng."

Đoàn xe lại tiếp tục lên đường, nhanh chóng hướng về hoàng cung.

Đào Hoa đoán chắc Mục Vô Ngần sẽ cứu mình, cho dù không vì lý do gì khác, cũng nên tò mò vì sao nàng chết đi sống lại, cho nên nàng chắc chắn sẽ được hắn đưa về.

Nhưng nàng không ngờ chấp niệm của Mục Vô Ngần đối với mình lại sâu đậm như vậy, dọc đường đi mặc kệ nàng bẩn thỉu dơ dáy, vẫn luôn ôm chặt lấy nàng, miệng không ngừng nói: "Ta say rồi, nhưng chắc chắn sẽ không nhận nhầm, chính là nàng, nhất định là nàng."

Giọng điệu cẩn thận từng li từng tí, còn mang theo chút run rẩy, khiến nàng vừa bất ngờ vừa có chút áy náy.

Hóa ra khi nàng không sử dụng mị thuật, Mục Vô Ngần cũng thích nàng như vậy sao? Điều này khiến nàng có chút ngượng ngùng. Nếu là người xa lạ không có chút tình cảm nào, nàng lừa gạt cũng không hề có áp lực. Nhưng tên ngốc này... nàng có chút không đành lòng.

Xe ngựa đã tiến vào hoàng cung, Mục Vô Ngần không cho nàng cơ hội trốn thoát, mời ngự y đến xem bệnh cho nàng, lại cho cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa thay y phục, chải đầu trang điểm, cuối cùng mặc y phục chỉnh tề nằm trên giường của hắn.

"Vị cô nương này hình như trúng phải kỳ độc." Ngự y bắt mạch cho nàng, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Vi thần hành y nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy mạch tượng như vậy. Độc tính tuy không nặng, nhưng giống như bị thứ gì đó áp chế, một khi thứ đó không còn, ắt sẽ chết không thể nghi ngờ!"

Mục Vô Ngần bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: "Có cách nào giải được không?"

Ngự y do dự một lát, chắp tay nói: "Vi thần không dám chắc, chỉ có thể lấy máu của vị cô nương này về nghiên cứu kỹ lưỡng, xin thái tử đừng sốt ruột."

Lại còn phải lấy máu? Mục Vô Ngần ngồi bên giường, cau mày nói: "Nàng ấy trông tiều tụy đi nhiều rồi. Ngươi lấy máu thì lấy ít thôi."

"..." Ngự y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn một cái, vội vàng đáp lời, sau đó châm vào đầu ngón tay Đào Hoa, lấy một giọt máu nhỏ.

Dặn dò ngự y một phen, lại bảo cung nữ đi sắc thuốc bổ, Mục Vô Ngần hoàn toàn không coi mình là thái tử, bận rộn một hồi lâu mới trở lại bên cạnh Đào Hoa, đau lòng nói: "Mỗi lần gặp nàng, sao nàng đều như ngàn cân treo sợi tóc vậy?"

Không nhịn được nữa, Đào Hoa cau mày mở mắt ra, nhìn hắn nói: "Đa tạ thái tử."

"Nàng tỉnh rồi?" Mục Vô Ngần mừng rỡ, sau đó ngẩn người: "Nàng tỉnh lâu rồi sao? Đừng sợ, đây là Đông cung, không ai dám bắt nạt nàng đâu."

Đào Hoa chống người ngồi dậy, mím môi: "Dân nữ không nên ở chỗ này, đa tạ ơn cứu mạng của thái tử, đợi trời sáng, xin cho dân nữ rời đi."

Lời này là thật lòng, nàng tự nhận mình cũng có chút lương tri, người ta đối xử tốt với nàng như vậy, nàng không thể ở lại đây hại hắn được.

"Đừng." Mục Vô Ngần vội vàng nói: "Nàng trúng phải kỳ độc, ta đang cho người giải độc cho nàng, nàng đi rồi sẽ chết."

"Dân nữ vốn dĩ là người nên chết." Đào Hoa cười cười: "Được thái tử nhiều lần cứu giúp, không biết lấy gì báo đáp, không thể ở lại đây khiến thái tử bị người ta dị nghị."

Mục Vô Ngần cau mày: "Bây giờ không có ai dám dị nghị ta, ta cũng không sợ người ta dị nghị. Trời cao rốt cuộc cũng cho ta cơ hội gặp lại nàng, ta tuyệt đối sẽ không buông tay nàng ra nữa!"

Khóe miệng Khương Đào Hoa giật giật, nhịn không được hỏi một câu: "Ngài thích dân nữ ở điểm nào?"

"Không biết." Mục Vô Ngần thản nhiên nói: "Nếu biết, có lẽ ta đã không thích nàng như vậy."

Đào Hoa ngẩn người, nhìn đôi mắt nóng bỏng của hắn, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Người này thế mà lại là người trọng tình cảm, động lòng rồi thì bất chấp tất cả như vậy, cũng khó trách Thẩm Tại Dã chỉ coi hắn là bàn đạp.

"Nếu đã như vậy." Đào Hoa mím môi: "Vậy dân nữ làm cung nữ cho thái tử được không? Dân nữ cũng hiểu quy củ, nhất định sẽ cẩn thận hầu hạ, báo đáp ơn cứu mạng của thái tử."

Mục Vô Ngần kinh ngạc nhìn nàng một cái, lại cúi đầu nhìn mình: "Nàng biết ta là ai sao?"

Đào Hoa gật đầu: "Ngài là thái tử."

"Biết ta là thái tử, cũng biết ta vẫn luôn nhung nhớ nàng, vậy mà nàng chỉ cầu xin một danh phận cung nữ?" Mục Vô Ngần rất khó hiểu: "Chẳng lẽ nàng chưa từng nghĩ tới chuyện bay lên cành cao làm trắc phi của ta sao?"

Khương Đào Hoa: "..."

Nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, nàng đột nhiên nhoẻn miệng cười: "Nếu thái tử đã coi trọng dân nữ như vậy, dân nữ tất nhiên cũng bằng lòng."

"Thật sao?" Mục Vô Ngần mừng rỡ, đưa tay nắm lấy tay nàng: "Nếu nàng đã đồng ý, ta lập tức phong nàng làm... À đúng rồi, nàng tên gì?"

Đào Hoa mím môi, cúi đầu nói: "Dân nữ xuất thân nghèo hèn, cha mẹ đều không biết chữ, không tên không họ, mọi người đều gọi dân nữ là Vô Danh Thị."

Không thể trách nàng bôi nhọ cha mẹ mình, thật sự là nhất thời không nghĩ ra được cái tên nào hay.

Mục Vô Ngần nghe vậy, trong lòng càng thêm thương xót, nhỏ giọng nói: "Vậy sau này ta gọi nàng là Mộng Nhi được không?"

"..."

Đào Hoa vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, thật sự rất muốn từ chối. Cái tên quỷ quái gì vậy, thà rằng nàng tùy tiện lấy một cái, cũng không đến mức khiến nàng nổi da gà.

Tuy nhiên hiện tại người ta là ân nhân cứu mạng, nàng cũng không thể không nể mặt mũi của người ta, chỉ có thể run rẩy đáp lời: "Đa tạ thái tử ban tên."

"Nàng cũng không cần kích động như vậy." Cầm lấy bờ vai run rẩy của nàng, Mục Vô Ngần vẻ mặt đau lòng: "Sau này nàng chính là Mộng trắc phi của Đông cung ta, có ta che chở cho nàng, ai cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của nàng."

"... Vâng."

Lệnh sắc phong vừa ban xuống, cả Đông cung xôn xao, Lệ thị cầu kiến, tuy nhiên Mục Vô Ngần đã đoán được nàng ta muốn nói gì, trực tiếp đóng cửa không gặp.

"Sao có thể hoang đường như vậy!" Lệ thị tức giận đến mức khóc nức nở: "Tùy tiện nhặt một nữ tử từ ngoài đường về đã phong phi, còn ra thể thống gì nữa!"

"Nương nương." Cung nữ nhỏ giọng nói: "Mệnh lệnh của thái tử, không ai dám trái lệnh, hay là người đi tìm thừa tướng nói chuyện đi, người có thể khuyên can được thái tử cũng chỉ có Thẩm thừa tướng."

Cũng đúng! Lệ thị gật đầu, ngày hôm sau đợi bọn họ tan triều, liền mang theo người chặn đường Thẩm thừa tướng.

"Thừa tướng."

Thẩm Tại Dã hình như bị bệnh, bộ quan phục rộng thùng thình càng khiến y trông gầy gò hơn, y che miệng ho khan hai tiếng mới nhìn nàng ta hỏi: "Thái tử phi có gì căn dặn?"

Lệ thị khách sáo vài câu: "Thừa tướng sao vậy? Trông có vẻ bệnh nặng."

"Không sao." Thẩm Tại Dã cười nhạt: "Có lẽ là bị cảm lạnh."

Khương Đào Hoa thật sự rất lợi hại, người không còn nữa, chỉ để lại một cái gối, đã đủ khiến y đêm nào cũng mất ngủ, tâm lực kiệt quệ. Cơn bệnh này phần lớn chắc là do nàng trả thù, không biết có phải nàng đang giống như con thỏ nhỏ nhảy nhót trên đường xuống hoàng tuyền, vừa nhảy vừa mắng chửi y hay không.

Vừa nghĩ đến bộ dạng tức giận của nàng, tim y lại nhói đau, hồi lâu sau mới dịu đi.

Lệ thị bị dáng vẻ của y dọa sợ, sợ y đột nhiên ngã xuống, vội vàng nói thẳng toẹt: "Hôm qua thái tử từ ngoài cung mang về một nữ tử, thế mà lại trực tiếp phong phi. Chuyện này nếu truyền đến tai thánh thượng, chắc chắn sẽ khiến thánh thượng bất mãn với hành vi của thái tử. Ta không khuyên can được thái tử, khẩn cầu thừa tướng ra mặt, để thái tử quay về đúng đường."

Từ ngoài cung mang về một nữ tử? Thẩm Tại Dã mím môi, thấp giọng nói: "Có lẽ ngài ấy vẫn chưa quên được người con gái trước kia, nhìn thấy người có nét giống, liền cưng chiều thôi."

Khương Đào Hoa nàng nói xem, một người chết như nàng, sao có thể ảnh hưởng đến nhiều người như vậy chứ?

Lệ thị không nghe rõ y đang nói gì, chỉ dò hỏi: "Thừa tướng?"

"Thái tử phi yên tâm." Thẩm Tại Dã nói: "Ta sẽ đến nói chuyện với thái tử."

"Vậy mời thừa tướng đến Đông cung." Lệ thị mím môi: "Cũng xin thừa tướng giúp ta giữ bí mật, chớ nói cho thái tử biết là ta truyền lời."

"Thẩm mỗ hiểu."

Thái tử phi đi rồi, Thẩm Tại Dã đứng tại chỗ một lúc, sau đó xoay người đi về phía Đông cung.

Không biết vì sao, y cảm thấy bây giờ đất trời đặc biệt trống trải, cho dù là trong cung tường cao vây kín, đi lại cũng cảm thấy cô tịch. Mùa hè đã đến, thời tiết dần dần trở nên nóng bức, nhưng cho dù y mặc quan phục dày cộm, trên trán cũng không hề toát mồ hôi.

Cơn lạnh kia như từ trong lòng thoát ra, làm thế nào cũng không thể ấm áp lên được.

Bước qua cổng Đông cung, y thoáng chốc như nghe thấy tiếng cười của Khương Đào Hoa. Ngẩng đầu nhìn, Đào Hoa vẫn như thường ngày, mặc váy hồng thêu hoa, vui vẻ chạy đến bên y.

Lại xuất hiện ảo giác rồi sao? Thẩm Tại Dã cúi đầu cười khổ, nhưng vẫn theo bản năng duỗi tay về phía nàng, muốn nàng lại ôm lấy mình.

Tuy nhiên, người đối diện đột nhiên dừng lại động tác, đôi mắt long lanh nhìn y một lượt, nghiêng đầu hỏi: "Ngài là ai?"

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK