Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngài…” Đào Hoa hất tay hắn ta ra định mắng cho một trận, nàng vùng vẫy muốn đứng dậy, nào ngờ lời còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, đã nghe thấy tiếng động khe khẽ từ phía cửa sổ.

Cả người cứng đờ, nàng chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt cảnh giác của Từ Yến Quy đang nhìn chằm chằm xuống dưới.

Có người?

Trong lòng Đào Hoa bỗng dưng căng thẳng, nàng nuốt nước bọt, cẩn thận dè dặt nhìn theo ánh mắt của hắn.

Giữa màn đêm u tối, một bóng trắng lẳng lặng leo qua cửa sổ chui vào, mái tóc dài thượt rũ xuống đất, trông vừa kỳ quái vừa đáng sợ. Đào Hoa còn chưa kịp sợ hãi, thì thấy y phục của kẻ đó bị vướng vào đâu đấy, để lộ ra đôi chân mang giày.

Giả ma ư? Khóe miệng Đào Hoa giật giật, nàng nheo mắt, tiện tay rút cây trâm trên đầu ra định ném về phía kẻ đó! Tên này, trình độ như vậy mà cũng muốn hù dọa nàng sao?!

Từ Yến Quy vội vàng kéo nàng lại, bất đắc dĩ lắc đầu. Ít nhất cũng phải xem xem người ta muốn làm gì chứ, đánh rắn động cỏ sớm như vậy thì không ổn.

Đào Hoa bĩu môi, nắm chặt cây trâm, cẩn thận quan sát động tĩnh phía dưới.

"Con ma" kia đứng dậy chỉnh lại y phục, sau đó chậm rãi lướt đến bên giường. Miệng nó phát ra tiếng "u u", khẽ gọi: "Khương nương tử... Khương nương tử... Thiếp thân chết oan uổng quá!"

Đào Hoa trợn mắt, thầm nghĩ, muốn giả Liễu Hương Quân thì cũng nên đi dọa Tần Hoài Ngọc chứ, đến dọa nàng làm gì?

Chăn trên giường xộc xệch, nhìn là biết không có ai, nhưng "con ma" kia không lại gần giường, chỉ trốn một bên liên tục gọi: "Xin người làm chủ… Thiếp thân bị Đoàn nương tử hại chết…"

Đào Hoa khựng lại, có chút bất ngờ. Nàng chớp mắt một cái, lập tức nắm lấy tay Từ Yến Quy, thận trọng nói: "Bắt lấy hắn!"

Từ Yến Quy cau mày, nhỏ giọng trả lời: "Bây giờ ta không thể lộ diện trước mặt người khác."

Hắn ta không coi nàng là người sao? Đào Hoa trừng mắt, lấy khăn che mặt hắn ta lại: "Như vậy là không lộ rồi! Mau lên. Bắt được hắn ta, ta nhất định hậu tạ, chuyện trước kia ngài mạo phạm ta, ta sẽ không so đo!"

Từ Yến Quy đứng hình, đang muốn suy nghĩ xem xét, ai ngờ "con ma" phía dưới hình như nghe thấy tiếng động trên xà nhà, ngẩng đầu nhìn lên.

Không còn thời gian do dự nữa, Từ Yến Quy lập tức nhảy xuống, vừa định ra tay bắt lấy "con ma", ai ngờ kẻ đó phản ứng cực nhanh, như một cơn gió lao ra ngoài, khinh công cao cường vượt ngoài dự liệu của hắn.

“Hừ!” Lần đầu tiên nhìn thấy người thi triển khinh công ngay trước mặt, Từ Yến Quy lập tức cảm thấy không phục, liền phi thân đuổi theo!

“Nhất định phải bắt được hắn!” Đào Hoa hào hứng nắm chặt tay, ánh mắt đầy kỳ vọng.

Từ Yến Quy và "con ma" đã không còn tăm hơi. Trong phòng lại yên tĩnh trở lại, Khương Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra một vấn đề.

Nàng vẫn còn ở trên xà nhà!

Tiếng đuổi bắt trong tướng phủ khiến cho vài nơi náo loạn, một hồi náo nhiệt qua đi, Từ Yến Quy đuổi theo kẻ đó rời khỏi, mọi nơi lại trở lại yên tĩnh. Thanh Đài nghe thấy tiếng động, ban đầu định vào phòng trong xem sao, nhưng nghĩ lại, chủ tử cũng không gọi nàng, chắc là không cần vào.

Cho nên sáng hôm sau, khi trời sáng, Thanh Đài vào phòng liền nhìn thấy chủ tử của mình đang trong tình trạng nửa sống nửa chết trên xà nhà.

“Sao người lại ở trên đó?!” Thành Đài vội vàng đỡ nàng xuống, vô cùng khó hiểu hỏi: “Từ tiên sinh đâu rồi?”

Đào Hoa uể oải nói: “Nửa đêm đuổi theo con ma kia rồi, ta sợ làm ồn đến người khác trong viện, nên không gọi ngươi, ai ngờ ngươi nghe thấy tiếng động mà cũng không vào!”

Thanh Đài: “…”

Đào Hoa lau vết bẩn trên mặt, nàng thực sự rất buồn ngủ, muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng hiện tại có việc quan trọng, nàng vẫn phải cố gắng rửa mặt chải đầu, sau đó ra ngoài.

Tin tức tướng phủ bị ma ám đêm qua đã truyền khắp nơi, tuy không đến Lâm Lang Các nhưng Tần Hoài Ngọc vẫn là người bị dọa sợ nhất. Vừa nhìn thấy Đào Hoa, nàng ta liền xanh mặt lao đến, ánh mắt đầy hoảng sợ nói: “Ta không chịu nổi nữa, ta muốn về nhà, dù sao gia cũng chưa động phòng với ta…”

“Tần nương tử.” Đào Hoa cau mày: “Đây là tướng phủ, nương tử đã gả vào đây, không phải chơi trò trẻ con, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.”

“Các người tha cho ta đi!” Tần Hoài Ngọc òa khóc: “Ta không muốn bị hồn ma quấy rầy, ta… ta cũng không biết nàng ta chết vì nguyên nhân gì, nếu thực sự là vì ta…”

“Không phải vì nương tử.” Đào Hoa lắc đầu: “Liễu thị bị mưu sát.”

Nàng ta biết nha môn nói là bị giết, nhưng đó là do cha nàng ta can thiệp mà, không phải sao? Tần Hoài Ngọc nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay Khương Đào Hoa, tay run lẩy bẩy. Nếu hồn ma Liễu thị thật sự tìm đến cửa, nàng ta có thể bị dọa chết khiếp mất!

“Nhìn vào mắt ta.” Giọng nói của người đối diện trở nên dịu dàng, bàn tay ấm áp nắm lấy tay nàng ta, ra hiệu cho nàng ta ngẩng đầu lên.

Tần Hoài Ngọc sững sờ, ngây ngốc ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt trong vắt như nước suối của Khương Đào Hoa. Dòng nước trong đó thật ấm áp, như chiếc chăn bao bọc lấy nàng ta, cứ nhìn như vậy, trái tim đang lo lắng bất an của nàng ta dần dần bình tĩnh trở lại.

“Ta nói lại một lần nữa.” Đào Hoa nhẹ giọng nói: “Cái chết của Liễu thị không liên quan đến nương tử, bức huyết thư kia rất có thể là do ai đó muốn đuổi nương tử ra khỏi phủ nên đổ oan cho nương tử, hung thủ thực sự là người khác.”

Tần Hoài Ngọc mở to miệng kinh ngạc, trợn mắt nhìn nàng một lúc, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, sau đó gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

“Ta sẽ bố trí thêm hộ viện và nha hoàn canh gác trong viện của nương tử.” Đào Hoa nói: “Nương tử không cần phải làm gì cả, cứ ăn ngủ bình thường là được, cho đến khi nào ta tìm ra hung thủ.”

“Được.” Tần Hoài Ngọc lau nước mắt, chọn tin tưởng nàng.

Cố Hoài Nhu đứng bên cạnh nhìn, nhìn Đào Hoa cho Tần Hoài Ngọc uống thuốc, dỗ nàng ta ngủ, rồi đi theo Đào Hoa ra ngoài.

“Ta không hiểu.” Cố thị thấp giọng nói: “Nếu Tần thị rời đi, đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không có hại, sao nương tử lại bảo vệ nàng ta như vậy?”

Đào Hoa thở dài, nhìn lên trời cao. Ai cũng nghĩ nàng muốn làm vậy sao? Chẳng phải là nhiệm vụ mà Thẩm Tại Dã giao cho hay sao?

“Chủ tử!” Thanh Đài chạy từ xa đến, liếc nhìn Cố Hoài Nhu một cái, lại gần tai Đào Hoa nói khẽ: “Bắt được kẻ giả ma kia rồi, đang bị giam ở nhà kho.”

“Làm tốt lắm!” Đào Hoa không nhịn được vỗ tay, xách váy chạy về phía nhà kho!

Kẻ to gan lớn mật này, dám chạy đến tướng phủ giả ma, nàng phải xem xem hắn ta là kẻ nào!

Cố Hoài Nhu vội vàng đi theo sau, mấy người cùng đến nhà kho, Đào Hoa giơ chân đá văng cửa, bước vào liền nhìn thấy kẻ đầu tóc rối bời, mặc áo trắng kia. Chỉ là, có vẻ như cuộc đuổi bắt đêm qua khá ác liệt, người này bây giờ lấm lem bùn đất, trên người còn có vết thương.

Từ Yến Quy tất nhiên không có ở đây, nhưng ân tình này Đào Hoa nhớ kỹ, liền sai người lau rửa sạch sẽ cho "con ma" này, xem mặt mũi thế nào.

“Các người đừng dùng hình với ta!” “Con ma” kia lên tiếng: “Ta chỉ là lấy tiền làm việc, muốn hỏi gì ta đều khai hết!”

Sảng khoái vậy ư? Đào Hoa nhướng mày, kéo ghế ngồi xuống, nhìn hắn ta hỏi: “Vậy ngươi nói đi, lấy tiền của ai?”

“Của một vị phu nhân.” Tên kia nói: “Trên người có một mùi hương rất kỳ lạ.”

Mùi hương? Đào Hoa sững sờ, nheo mắt: “Người đó bảo ngươi nói gì với ta, ngươi còn nhớ không?”

“Nhớ.” Tên kia gật đầu: “Người đó nói muốn ta nói với nương tử rằng ‘Người hại thiếp thân chính là Đoàn nương tử’, lúc đó bên cạnh còn có một nha hoàn, không muốn để nha hoàn nghe thấy, nên mới nói với ta  "Không nỡ bỏ con, sao bắt được sói". Những điều này ta đều ghi nhớ rõ ràng, chính là để tránh sau này bị bắt rồi bị diệt khẩu, trở thành kẻ chết thay.”

"Nhớ kỹ vậy sao?" Đào Hoa nhíu mày.

“Khương nương tử.” Cố Hoài Nhu thấp giọng nói: “Rõ ràng là Đoàn thị muốn khiến người hiểu lầm nàng ta, sau đó nàng ta lại giải thích mình bị oan, có thể lấy được sự thương xót của gia, lại nói nương tử không bằng phu nhân trong việc quản lý hậu viện. Nữ nhân kia thực sự là độc ác!”

Đào Hoa mỉm cười, nhìn "con ma" kia nói: “Bây giờ nếu để ngươi ngửi lại mùi hương kia, ngươi có thể nhận ra không?”

“Có thể!” Tên kia liên tục gật đầu: “Ta nhận ra được, ta giúp các người chỉ nhận, các người có thể không đưa ta đến quan phủ không?”

“Được.” Đào Hoa đứng dậy, dẫn hắn ta đi thẳng đến Thủ Vân Các.

Đoàn Vân Tâm đang thong thả trang điểm, nghe Hạc Nhi báo lại chuyện ma ám, cười khẩy: “Trò cũ rích, chỉ có thể dọa người ở Tranh Xuân Các kia thôi…”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo: “Chủ tử, Khương nương tử và Cố nương tử đến.”

Sáng sớm đã đến đây làm gì? Đoàn Vân Tâm cau mày, đứng dậy sai Hạc Nhi mở cửa, lại thấy một người bị trói gọn ghẽ lăn vào trước, nằm lăn lộn trên đất một lúc lâu mới quỳ vững, ngẩng đầu nhìn nàng ta liền hét lên:

“Đúng, chính là người này! Tuy lúc đó người này đeo mạng che mặt, ta không nhớ rõ dung mạo, nhưng mùi hương này ta nhớ rõ!”

Đào Hoa bước vào sau, ánh mắt phức tạp nhìn Đoàn Vân Tâm: “Đoàn nương tử, nương tử có gì muốn nói không?”

“Đây là ý gì?” Đoàn Vân Tâm vẫn chưa phản ứng kịp, ngây ngốc nhìn người dưới đất: “Đây là ai?”

“Sao nương tử lại giả vờ không nhận ra ta?” Người dưới đất nói: “Không phải người đưa tiền cho ta, bảo ta đến tướng phủ giả ma dọa người sao? Vốn dĩ ta có thể chạy thoát, nhưng hộ viện tướng phủ khinh công quá cao cường, ta không chạy nổi! Tiền ta sẽ trả lại, xin người tha cho tiểu nhân một mạng!”

Đoàn Vân Tâm há hốc mồm nghe, đợi đến khi nghe hiểu chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt mới sa sầm, phất tay áo nói: “Thật bỉ ổi! Ngươi là ai, dám vu oan cho ta?!”

“Sao lại là vu oan?” Tên kia nói: “Ta nhớ rõ ràng chính là người, mùi hương này rất mát lạnh, khiến người ta tỉnh táo, chưa từng ngửi thấy ở đâu khác. Sau khi người rời đi, những huynh đệ khác còn bàn luận một hồi, cho nên ta ấn tượng rất sâu, không thể nhận nhầm được!”

Đoàn Vân Tâm có chút hoảng loạn, lông mày nhíu chặt nhìn Khương Đào Hoa: “Nương tử tin hắn ta sao?”

“Nương tử muốn nghe lời nói thật sao?” Đào Hoa thở dài một tiếng: “Nói thật, ta không tin, nhưng ta không tìm được bằng chứng chứng minh hắn ta nói dối.”

Nhìn người này liền biết là kẻ lang bạt giang hồ, tham sống sợ chết, lại ham tiền, đối với hắn ta thì việc nói dối cũng không có lợi lộc gì, hơn nữa theo lời Cố Hoài Nhu thì cũng có lý, đúng là chuyện mà Đoàn nương tử tâm cơ sâu sắc có thể làm ra.

Đoàn Vân Tâm cười lạnh một tiếng, chỉ tay vào người dưới đất nói: “Nhân chứng như vậy ta có thể tìm được cả trăm người, nương tử muốn vu oan cho ta như thế, ta sẽ không nhận.”

Kites dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK