Thẩm Tại Dã bình tĩnh nhìn nàng ta: "Nữ nhân các nàng một khi lo lắng đều luôn càn quấy như vậy ư? Là nàng làm một chuyện khiến ta nghi ngờ trước, không chịu chứng minh mình trong sạch, còn muốn ta tin nàng vô điều kiện sao?"
“Thiếp thân… Trong lòng gia, thiếp thân là người có thể giả mang thai để lừa người khác sao?”
"Ta không biết." Thẩm Tại Dã lắc đầu: "Vậy nên để đại phu bắt mạch cho nàng, sau khi mất con thì cơ thể sẽ có triệu chứng tương ứng. Chuyện rất đơn giản thôi, nếu nàng không chột dạ thì hà cớ gì phải khóc lóc?"
"..." Cố Hoài Nhu cúi đầu, rõ ràng là đang chột dạ.
Cố phu nhân sửng sốt hồi lâu mới nhận ra con gái mình đang rơi vào tình thế gì, lập tức đứng phía trước bảo vệ nàng ta, nhìn Thẩm Tại Dã nói: “Nhu Nhi không muốn, sao tướng gia lại phải cưỡng ép làm khó nó?”
“Vậy lúc phu nhân dẫn người đến lục soát Tranh Xuân Các, đã hỏi xem người ở đây có đồng ý hay không?” Quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt Thẩm Tại Dã có chút lạnh lùng: “Hình như lúc này phu nhân không có tư cách nói chuyện.”
Cố phu nhân run rẩy, bị ánh mắt của y làm cho sợ hãi, mím môi nói: "Vậy tướng gia muốn làm gì Nhu Nhi?"
“Rất đơn giản.” Thẩm Tại Dã liếc nhìn đại phu đứng bên cạnh: “Nếu Hoài Nhu chịu khám thì chúng ta sẽ căn cứ vào kết quả chẩn đoán để bàn bạc vấn đề. Nếu đúng là nàng ấy đã sảy thai thì sẽ phạt những kẻ tung tin đồn; nếu đúng là giả mang thai để lừa dối người khác thì sẽ viết thư thôi vợ, đuổi nàng ấy về phủ. Nhưng nếu nàng ấy không dám chẩn đoán thì chỉ có thể xem là mang thai giả để luận xử thôi.”
Cố Hoài Nhu giật mình, nhìn các đại phu đứng bên cạnh, đứng thẳng dậy quỳ gối với Thẩm Tại Dã: "Gia! Thiếp thân có điều muốn nói!"
"Nàng cứ nói."
"Thiếp thân... Chuyện thiếp thân mang thai quả thật có vấn đề, nhưng đằng sau có ẩn tình!" Cố Hoài Nhu cắn răng, như thể được ăn cả ngã về không, ngước mắt nhìn Thẩm Tại Dã: “Thiếp thân cũng không biết là ai đang giở trò sau lưng, vốn không phải có thai mà lại cho một đại phu bên ngoài vào nói dối thiếp thân bảo là có thai, khiến thiếp thân cưỡi hổ khó xuống, không thể không..."
"Ngươi nói gì vậy?!" Tần Giải Ngữ ở bên cạnh luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng, ngắt lời nàng ta, kinh ngạc nói: "Vậy đúng thật là mang thai giả? Chẳng phải ngươi còn bị động thai hay sao!"
Cố Hoài Nhu quay đầu nhìn Tần thị, cười lạnh: "Sao Tần nương tử lại kinh ngạc như vậy? Chẳng phải nương tử đã sớm biết chuyện này sao? Còn dùng nó để uy hiếp ta, bảo ta đi lừa Khương nương tử nữa mà!”
Tần Giải Ngữ hít một hơi khí lạnh, nghiêng người về phía Thẩm Tại Dã, vẻ mặt kinh ngạc: "Gia, Cố nương tử điên rồi, thấy ai cũng cắn! Nếu thiếp thân biết nàng ta mang thai giả thì với tính cách của thiếp thân, chắc chắn đã sớm nói ra để nàng ta gặp xui xẻo rồi, sao phải giấu đến bây giờ làm gì. Còn liên lụy đến Khương nương tử… Xem ra Cố nương tử biết rõ bây giờ gia đang sủng ái Khương thị nên muốn lôi nàng ấy xuống nước.”
Thẩm Tại Dã nghiêng đầu liếc nàng ta rồi tiếp tục nhìn Cố Hoài Nhu: "Cái thai của nàng là giả. Chuyện này có thật không?"
"Đúng là thật..." Cố Hoài Nhu cau mày: "Nhưng đây hoàn toàn không phải lỗi của thiếp thân, không phải thiếp thân cố ý lừa gạt gia!"
“Ừm.” Trong mắt Thẩm Tại Dã có vẻ tức giận, nhưng khóe môi lại nở nụ cười: “Nàng chỉ muốn lợi dụng đứa con để tranh sủng, chỉ là nhân tiện lừa dối ta thôi, phải không?”
Cố phu nhân ở bên cạnh sợ hãi suýt thì đứng không vững, kinh ngạc nhìn Cố Hoài Nhu: "Sao con có thể làm ra chuyện thiếu suy nghĩ như vậy?!"
"Không phải ta, thật sự không phải ta!" Cố Hoài Nhu lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa: "Có người lừa thiếp thân, thiếp thân cũng là người bị hại!"
“Thật nực cười.” Tần Giải Ngữ khẽ hừ một tiếng: “Lúc ngươi mang thai, gia thường xuyên gửi đồ đến viện của ngươi, vừa quan tâm vừa chăm sóc ngươi, cuối cùng ngươi lại lừa dối gia rằng đứa bé đã không còn, hại gia đau lòng đã đành, Mạnh thị còn bị bỏ đuổi về nhà, Khương thị cũng bị nhốt ở Tĩnh Dạ Đường hai ngày. Tất cả những người đang đắc sủng trong phủ đều bị ngươi hãm hại! Bây giờ chuyện bị bại lộ nhưng lại bảo là có người lừa ngươi?”
Cố Hoài Nhu nghẹn ngào: "Thật sự lúc đầu ta không biết..."
"Nhưng sau đó ngươi giả vờ sảy thai, chứng tỏ ngươi đã biết mình mang thai giả, cố ý làm vậy đúng không?" Tần Giải Ngữ chặc lưỡi lắc đầu: "Ngươi không thể nói sự thật với gia sao? Tội nghiệp Mạnh thị và Khương nương tử, lòng dạ ngươi thật độc ác, vừa ích kỷ vừa tàn nhẫn!”
"Ta…"
"Được rồi." Thẩm Tại Dã nhắm mắt lại, rất mệt mỏi xoa xoa ấn đường, trầm giọng nói: "Sự thật đã sáng tỏ, Hoài Nhu mang thai giả, hại ta đổ oan cho những người khác trong phủ, còn uổng công vui mừng và đau lòng một phen. Nói dối thấu trời, một bức thư thôi vợ cũng không gọi là quá đáng.”
"Gia!" Cố Hoài Nhu nhào tới cạnh chân y, khóc lóc: "Sao ngài có thể tàn nhẫn như thế? Thiếp thân hầu hạ ngài lâu như vậy, không có công thì cũng có cáng. Tuy rằng tình cảm giữa thiếp thân và ngài không gọi là quá sâu đậm, nhưng dù gì cũng cùng chung chăn gối hơn một năm trời! Chuyện lần này thiếp thân cũng là nạn nhân, nhưng ngài lại không nói lời nào mà chỉ muốn bỏ thiếp thân sao!”
Thẩm Tại Dã hơi hé mắt, nhìn chằm chằm nàng ta, khẽ hỏi: “Ta còn giữ một người như nàng lại trong phủ để làm gì? Nàng hại người thì thôi đã đành, lại còn muốn giết người nữa. Lòng dạ độc ác, người thần căm phẫn, giữ lại e là sẽ vấy bẩn tướng phủ ta."
"Giết người?" Cố Hoài Nhu sửng sốt, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, nhìn y bằng ánh mắt ngây thơ: "Thiếp thân giết người khi nào?"
“Hôm kia, trong khu rừng ngoại thành, nàng đã thuê người muốn giết Khương thị.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, đi sang một bên lấy ra một xấp ngân phiếu, lại bảo Trạm Lư đi dẫn một tên phu xe vào.
"Nhân chứng vật chứng đủ cả, chỉ là ta vẫn chưa kịp thẩm vấn nàng thôi. Nàng còn có gì để nói?"
Vốn dĩ nếu chỉ là chuyện mang thai giả, nàng ta khóc lóc van xin thì thôi, vẫn còn cơ hội ở lại. Nhưng nếu như có ý định giết người... thì đừng nói là ở lại tướng phủ, muốn lấy chồng lần nữa cũng không được.
Cố phu nhân có chút hoảng hốt, vội cầm lấy đồ trong tay Thẩm Tại Dã nhìn xem.
Đó là một xấp ngân phiếu giả, giấy và in ấn đều có thể truy ra được nguồn gốc, dù sao ở quốc đô cũng chỉ hai nơi có thể làm ra tiền giả. Đó cũng chính là thứ mà Hoài Nhu muốn cho người đi tìm lúc nãy, không ngờ nó lại được giấu quá kỹ, chưa kịp tìm ra thì Thẩm Tại Dã đã trở về.
Cố phu nhân siết chặt lòng bàn tay, lầm bầm: "Ngân phiếu này thì có thể nhìn ra được gì?”
"Phu nhân không biết ư?" Thẩm Tại Dã mỉm cười: "Vậy để ta nói cho phu nhân biết nhé, hai tiền trang ở kinh thành là Dung Hội và Quán Thông gần đây đã bị quan phủ niêm phong vì làm tiền giả, nha môn đang truy tìm tung tích của tiền giả khắp nơi. Thật không may, hình như nhà Lang trung lệnh Cố đại nhân đã nhận không ít tiền giả.”
“… Đó là lão gia nhà ta xui xẻo.” Cố phu nhân mím môi nói: “Nhiều tiền giả tuồn ra ngoài như vậy, sao ngài có thể nói những thứ này nhất định là của Cố gia ta?”
“Rất đơn giản.” Thẩm Tại Dã nói: “Trên ngân phiếu có mã số, mã số của ba mươi tờ ngân phiếu trong tay ta đều nối tiếp nhau. Trong tiền trang có sổ sách về dòng tiền, kiểm tra là biết ngay.”
Lúc này Cố phu nhân mới thực sự cuống cuồng, vội xé nát ngân phiếu!
"Phu nhân muốn xé thế nào cũng được, đừng làm bẩn sàn của tướng phủ ta." Thẩm Tại Dã hờ hững nói: "Ta không có hứng thú biết Cố đại nhân đang giở trò gì sau lưng, cho dù tiền giả rơi vào tay ta, ta cũng không có hứng thú điều tra ông ta, nhưng việc lệnh viện mướn sát thủ giết người thì không thể tha.”
"Không phải ta!" Cố Hoài Nhu vội chỉ vào Tần Giải Ngữ: "Là nàng ta! Nàng ta dùng bí mật mang thai để uy hiếp ta, bảo ta lừa Khương nương tử rời phủ!"
Tần Giải Ngữ trợn mắt, mỉm cười nhìn Cố thị: "Ngươi có biết ngươi đang giống gì không? Giống như một con ma nữ sắp chết đuối tóm được ai cũng muốn kéo xuống nước! Khương nương tử và ta không thù không oán, tại sao ngươi lại nói như vậy, gia sẽ tin sao?”
Thẩm Tại Dã im lặng.
Nói thật thì y sẽ tin đấy, nhưng hôm nay y chỉ muốn xử Cố Hoài Nhu mà thôi.
“Hôm kia là nàng đích thân tới Tranh Xuân Các.” Thẩm Tại Dã nói: “Là nàng bảo Khương thị rời phủ, phu xe cũng là người của nàng. Trong tình huống này, nàng vẫn muốn đổ trách nhiệm cho người khác, có phải hơi cấn không?”
"..." Môi Cố Hoài Nhu run run, liếc nhìn Tần Giải Ngữ đầy hận ý.
Lúc này, dường như nàng ta đã hiểu ra tất cả, những tin đồn lan truyền từ tối qua chắc chắn là do Tần Giải Ngữ làm, nhằm ép nàng ta cắn Khương thị một phát. Nếu cắn không thành thì bản thân nàng ta cũng sẽ chẳng có quả ngọt để ăn.
Không phải nàng ta gọi mẫu thân đến, nàng ta chỉ tò mò đang yên đang lành sao lại có người đến trước mặt mình nói nhiều như vậy, khiến mẫu thân sốt ruột phải chạy đến làm loạn, kết quả tất cả mọi chuyện đều là do Tần Giải Ngữ!
Được lắm Tần nương tử, hại nàng ta đến bước này, nhưng lại khiến nàng ta có nỗi khổ mà không thể nói ra!
"Ngươi sẽ bị quả báo!" Cố Hoài Nhu nhìn Tần thị, trong mắt tràn đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nhất định sẽ bị quả báo!"
Thẩm Tại Dã nghiêng đầu liếc nhìn Tần Giải Ngữ, vẻ mặt nàng ta vô cùng hoảng hốt và vô tội: “Sao ngươi lại như thế nhỉ? Làm cứ như ta đã làm gì vậy! Tần Giải Ngữ ta cây ngay không sợ chết đứng, không làm chuyện thẹn với lòng thì không sợ ma gõ cửa!”
Cố Hoài Nhu nghẹn ngào nức nở hồi lâu mới nhìn Thẩm Tại Dã nói: "Gia có thể cho thiếp thân ở lại phủ thêm hai ngày không? Dù sao đã ở đây lâu như vậy, thiếp thân cũng muốn thu dọn đồ đạc và bái biệt tỷ muội."
“Được.” Thẩm Tại Dã nghiêm mặt: “Nhưng ta sẽ không gặp lại nàng.”
"... Vâng.” Cố Hoài Nhu cắn răng đứng dậy, vịn tay Việt Đào, cúi đầu hành lễ với Thẩm Tại Dã, liếc nhìn mọi người trong phòng rồi kéo mẫu thân đi ra ngoài.
“Nhu Nhi!” Cố phu nhân tức giận: “Con nhận tội như vậy thì sau này còn ai dám lấy con nữa?”
"Người vẫn chưa thấy đủ sao?" Cố Hoài Nhu vừa khóc vừa gào: "Để gia giao con cho kinh đô nha môn thì người mới chịu dừng?"
Cố phu nhân sửng sốt, vội im bặt, theo nàng ta trở lại Ôn Thanh Các.
Mai Chiếu Tuyết xem náo nhiệt đủ rồi, cũng bình tĩnh quay về chép Tâm Kinh. Tần Giải Ngữ có chút ấm ức liếc nhìn Thẩm Tại Dã, quỳ gối: "Thiếp thân cũng sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, nhưng vẫn mong gia có thể tin thiếp thân."
“Ừm.” Thẩm Tại Dã phất tay: “Về cả đi.”
"Thiếp thân cáo lui."
Tướng phủ ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, tiếng khóc trong Ôn Thanh Các cũng đặc biệt rõ ràng, vang vọng khắp phủ thừa tướng.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo