"Mời phụ hoàng xem. Tất cả thư từ về việc nhận hối lộ giữa Mạnh thái bộc và Du vương đệ đều ở đây. Dòng tiền tham ô và sổ sách đều rõ ràng rành mạch, xem qua là biết! Dù đệ ấy có tài ăn nói đến đâu cũng khó thoát tội!”
Minh Đức đế cau mày, trầm mặc một lát mới cầm lên xem.
"Vô Ngấn, con có gì cần giải thích không?"
Du vương ngơ ngác không hiểu sao những thứ này lại có thể rơi vào tay Cảnh vương. Hắn và Mạnh thái bộc làm việc trước giờ luôn rất kín kẽ, trừ khi thân thiết, nếu không thì không ai biết hắn và Mạnh thái bộc có qua lại riêng tư, sao lại… sao lại bị moi được cả sổ sách vậy chứ?
Cho dù Thẩm Tại Dã thật sự đứng về phía Cảnh vương thì y cũng không nên biết chuyện của Mạnh thái bộc và hắn mới đúng. Chẳng phải Mạnh thái bộc luôn giữ bí mật hay sao?
Không thể hiểu nổi, Du vương cũng không kịp trả lời câu hỏi của hoàng đế. Công đường im lặng một cách khó xử, sắc mặt hoàng đế trông rất khó coi, đã không phân biệt được là đang tức Du vương hay là đang tức Cảnh vương nữa rồi.
Thấy tình thế giằng co, Thẩm Tại Dã đứng ra, cung kính chắp tay nói: “Hoàng thượng, thần thấy tham ô là chuyện lớn, hiện tại không thể điều tra rõ ràng được. Nếu Cảnh vương đã có chứng cứ trong tay, theo vi thần thấy, chi bằng hãy lập án trước. Việc nên xử lý trước mắt vẫn là chuyện gia nô của phủ Du vương giết người và chuyện Mạnh thái bộc trong ngoài bất nhất, tham ô hối lộ.”
Minh Đức đế giống như con mèo ngồi xổm trên cành cao. Cuối cùng, khi thấy người leo lên thang cứu giá thì cảm kích đến mức suýt bật khóc: “Ái khanh nói chí phải!”
Cảnh vương sững người, liếc nhìn Thẩm Tại Dã nhưng chỉ thấy y đang cụp mắt, vẻ mặt rất ôn hòa.
Có dự tính khác rồi sao?
Cảnh vương mỉm cười mím môi, buông tay không vướng mắc nữa, nghĩ bụng lát nữa tra hỏi rõ ràng rồi mới ra tay, tránh làm hỏng kế hoạch của Thẩm Tại Dã.
Về phần Du vương đang quỳ dưới đất, đương nhiên sẽ càng nhớ ơn cứu mạng của Thẩm Tại Dã hôm nay. Cho dù sau khi hồi cung sẽ bị trách phạt thì vẫn tốt hơn là bị Cảnh vương huynh ép chết hôm nay.
"Vậy mà hắn lại giúp Du vương."
Lan Quý phi trong phòng nghe xử cau mày: “Sao tâm tư lại đột nhiên thay đổi thế?”
Đào Hoa đứng bên cạnh nàng ta, nghiêng đầu: "Sao nương nương nhìn ra thừa tướng muốn giúp Du vương?"
“Điều này còn không rõ ràng sao?” Lan Quý phi bật cười: “Trước đó trên đường đi đã muốn giải vây cho Du vương, bây giờ còn trực tiếp nói giúp Du vương, tạo đường lui cho hoàng đế, giúp người thoát khỏi một kiếp nạn.”
Mắt Đào Hoa khẽ động, mỉm cười quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã ở bên ngoài, không nói lời nào.
Xem ra Thẩm Tại Dã rất hiểu Lan Quý phi nhưng Lan Quý phi thì chưa chắc hiểu được tâm tư của Thẩm Tại Dã. Con rắn độc này rõ ràng đã khiến Cảnh vương đắc tội hoàng đế, lại cắn chết Du vương, nhưng bản thân lại đứng giữa làm người tốt, lấy được cảm tình của hoàng đế, lại được Du vương cảm kích, thậm chí Cảnh vương cũng phải cảm tạ y vì đã giúp đỡ.
Một mũi tên trúng ba đích đã đành, đằng này Thẩm Tại Dã còn không tốn sức bắn tên! Cuối cùng sẽ không có gì thay đổi, Du vương vẫn sẽ bị hoàng đế trách phạt, Cảnh vương cũng sẽ đạt được mục đích của mình. Về phần hoàng đế, tuy trách phạt Du vương nhưng có lẽ cũng không có thiện cảm với Cảnh vương.
Thẩm Tại Dã một mình đứng cạnh vũng bùn nhưng vẫn tỏa ngát hương hoa.
Thật là trơ trẽn!
“Ngươi đang nghĩ gì thế?” Lan Quý phi nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút không vui: “Bổn cung thấy ánh mắt của ngươi có vài phần giống thừa tướng.”
Nhìn mà khiến người ta phát ghét.
Đào Hoa cười xòa: "Thiếp thân chỉ đang nghĩ xem khi nào thì được hồi phủ, vết thương trên vai vẫn còn đau."
Liếc nhìn vai nàng, Lan Quý phi cau mày: “Tính tình của ngươi cũng tốt thật, bị thương nặng như vậy, còn phải theo ra ngoài không được nghỉ ngơi mà ngươi không tức giận sao?”
“Có gì mà tức giận?” Đào Hoa cười cười: “Gia là thừa tướng đương triều, hoàng đế còn chưa hồi cung, sao ngài ấy có thể vội vàng về phủ?”
“Đừng nói là hồi phủ, hắn còn không quan tâm hỏi han ngươi mà ngươi cũng không để ý sao?” Lan Quý phi rất khó hiểu: “Tối qua thừa tướng nói, hôm nay sẽ để ngươi ở lại hành cung trại ngựa, sau đó cùng hoàng thượng lên núi săn bắn."
Đào Hoa chớp mắt, khó hiểu nhìn nàng ta: "Chuyện này có gì không ổn sao?"
Lan Quý phi giật mình, nhướng mày: "Vẫn ổn ư? Dù sao thì ngươi vì bảo vệ hắn nên mới bị thương, nhưng hắn lại không xem vết thương của ngươi là chuyện quan trọng nhất!"
Đào Hoa nhún vai: "Chồng làm mẫu mực cho vợ, vua làm mẫu mực cho bề tôi. Thiếp thân nên nghe lời tướng gia, còn tướng gia nên nghe lời hoàng thượng. Quyết định như vậy chẳng phải rất bình thường sao?"
Lan Quý phi: "..."
Nữ nhân này bị bệnh đúng không? Sao cách nói chuyện cũng giống Thẩm Tại Dã đến thế? Nếu không phải là công chúa nước Triệu thì nàng ta thật sự sẽ cho rằng Khương Đào Hoa có thể là muội muội ruột thất lạc nhiều năm của Thẩm Tại Dã!
Lan Quý phi tức tối quay đầu đi, phất khăn tay nói: "Ngươi thấy bình thường thì coi như bình thường vậy, cũng không phải việc của bổn cung, bổn cung tội gì phải lo lắng?"
Đào Hoa khựng lại, lặng lẽ đánh giá biểu cảm của vị quý phi nương nương này, chỉ cảm thấy vừa kỳ quặc vừa có chút trẻ con.
Nếu nàng ta và Thẩm Tại Dã thật sự từng yêu nhau thì cũng có thể dễ dàng đoán được lý do vì sao cuối cùng hai người này không đến được với nhau - một con rắn độc như Thẩm Tại Dã sao có thể chung sống với một con thỏ trắng thuần chủng? Muốn sống thì cũng phải tìm một người chỉ có ngoại hình giống thỏ trắng như nàng!
Hoàng đế nhanh chóng hạ thánh chỉ, Mạnh thái bộc tham ô nhận hối lộ, coi mạng người như cỏ rác, bôi nhọ danh dự của triều đình Đại Ngụy, xử trảm cả nhà.
Khi kinh đường mộc rơi xuống, bách tính bên ngoài reo hò vỗ tay, vui mừng khôn xiết, bỗng chốc không còn ai nhớ đến chuyện Du vương tham ô nữa.
Thấy Cảnh vương vẫn còn muốn nói, Minh Đức đế đứng phắt dậy, nhanh chóng vịn tay thái giám khởi giá hồi cung.
Lan Quý phi mở cửa, lúc bước ra ngoài còn quay đầu nhìn Đào Hoa, ánh mắt phức tạp khiến người khác không hiểu được.
Đào Hoa mỉm cười ngây thơ, khom lưng hành lễ: "Cung tiễn nương nương."
Lan Quý phi khẽ hừ một tiếng, quay trở lại bên cạnh đế vương. Thẩm Tại Dã bình tĩnh đi về phía này, hỏi Đào Hoa: “Còn đau không?”
"Đau!" Đào Hoa lập tức nhăn mặt, đáng thương dang tay với y: "Muốn ôm!"
“…” Thẩm Tại Dã dở khóc dở cười, đang định nói nàng không có quy củ thì lại nghe thấy phía sau có người gọi: “Thừa tướng.”
Cơ thể cứng đờ, Thẩm Tại Dã lập tức quay đầu, chặn Đào Hoa lại ở phía sau.
Cảnh vương cau mày đi tới, nhìn y thấp giọng nói: "Sao ngài lại tha cho Du vương? Vừa rồi rõ ràng có thể nhân cơ hội tiêu diệt triệt để hắn mà!"
Thẩm Tại Dã khẽ lắc đầu: “Vương gia nhìn mà không hiểu sao? Vừa rồi quả thật có thể quy chụp cho Du vương tội chết, nhưng rõ ràng là hoàng thượng không muốn. Ngài muốn trừ khử Du vương thì cũng không thể mạo hiểm bản thân được."
“Nhưng mà…” Cảnh vương cau mày: “Nếu lần này không trừ khử thì sau này khó có cơ hội nữa.”
"Cơ hội còn rất nhiều, lần này có bằng chứng không thể chối cãi, cho dù Du vương có bị xét xử trong hoàng cung thì cũng chưa chắc bệ hạ có thể nhẹ tay với hắn. Chỉ cần bây giờ vương gia quay về nói thêm vào, bắt tay với các đại thần có uy vọng trong triều đình thể hiện mức độ nghiêm trọng của việc hoàng tử tham ô. Cho dù hoàng thượng không giết Du vương thì cũng sẽ đuổi khỏi kinh thành. Một khi đuổi khỏi kinh thành, làm sao có khả năng quay trở lại?”
Cúi đầu suy nghĩ, hình như cũng có lý. Lông mày của Cảnh vương giãn ra, nhanh chóng hiểu được Thẩm Tại Dã thật sự đang nghĩ cho mình, thế là cúi đầu thật sâu: “Đa tạ thừa tướng!”
"Vương gia nặng lời rồi." Thẩm Tại Dã cười nói: "Những chuyện tiếp theo tùy thuộc vào ngài. Khương thị bị thương, vi thần xin hồi phủ trước. Phía hoàng thượng cũng mong vương gia cáo tội thay Thẩm mỗ.”
“Được.” Cảnh vương mỉm cười, thò đầu muốn nhìn người phía sau y: “Nói ra thì bổn vương mãi vẫn chưa có duyên được diện kiến dung nhan thật của công chúa nước Triệu, có thể khiến thừa tướng để tâm đến vậy, hẳn là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.”
“Vương gia quá khen.” Thẩm Tại Dã nghiêng người, chặn Đào Hoa càng kỹ hơn: “Tư sắc bình thường, chỉ là ngây thơ đáng yêu, nên khiến Thẩm mỗ có chút thiên vị.”
Đào Hoa ở phía sau trợn mắt.
Bốn từ “ngây thơ đáng yêu” nếu như đối với người khác thì có thể là lời khen ngợi, nhưng chính miệng y nói ra và dùng cho nàng thì lại nghe có vẻ kỳ cục.
Cảnh vương ngây người, nhìn động tác của Thẩm Tại Dã, cười ra vẻ đã hiểu.
Nhìn cũng không cho nhìn, hẳn là thật sự rất quan tâm đến vị công chúa này. May mà sau lưng nàng ta không có thế lực Đại Ngụy gì lớn, nên mặc cho Thẩm Tại Dã sủng ái thế nào cũng không ai có ý kiến gì.
"Đã vậy thì bổn vương xin cáo từ trước."
"Vương gia đi thong thả."
Cảnh vương chắp tay hành lễ, xoay người rời đi. Thẩm Tại Dã thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn người phía sau nói: “Mau về phủ thôi.”
Đào Hoa tò mò nhìn y: "Ngài không phải đi theo thánh giá vào cung sao? Còn phải xử trí Du vương nữa kìa."
“Vết rách đã được tạo ra, phần máu thịt còn lại, họ thích tranh thế nào thì tranh.” Thẩm Tại Dã nhếch môi cười tà ác:
“Gia không dính mùi tanh.”
... Mùi kiêu ngạo hống hách này khiến hai mắt Đào Hoa phát sáng, vỗ tay cảm thán: "Gia đúng là một bông sen trắng gần bùn mà vẫn không tanh mùi bùn!"
Nghe như một lời khen nhưng không hiểu sao y lại có vẻ không vui. Sau khi nheo mắt nhìn nàng, Thẩm Tại Dã bế người đi ra ngoài.
Kế hoạch ban đầu là đi hai ngày, bây giờ về sớm, không biết tình hình trong phủ sẽ như thế nào.
Phủ thừa tướng.
Mới sáng đã có gia nô quay về báo tin nhưng trong phủ vẫn loạn cào cào. Mai Chiếu Tuyết dẫn người đến Ôn Thanh Các không ngừng an ủi Cố thị, người ở bên ngoài tụm năm tụm bảy thì thầm bàn luận gì đấy.
Trước cửa Tranh Xuân Các cũng có người đứng, bên trong rất hỗn loạn. Vài nha hoàn đều đang quỳ trong viện, vẻ mặt lo lắng.
Đào Hoa vừa vào phủ liền ngửi thấy có mùi không ổn, đến viện của mình nhìn thì lập tức che mặt ngã vào lòng Thẩm Tại Dã: “Gia, thiếp thân thật sự rất mệt, không còn sức lực hầu họ nữa đâu. Dù có chuyện gì xảy ra, ngài cũng hãy giải quyết cho thiếp thân được không?”
Thẩm Tại Dã cau mày, sắc mặt không vui, bước tới tóm lấy gia nô ở trước cửa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo