Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa tính là nam nhân?

Tiểu vương gia nghe vậy liền không vui, tuy mặt vẫn còn bị véo nhưng cũng rất nghiêm túc: “Không thể dựa vào tuổi tác để đánh giá một người có phải là nam nhân hay không. Có những người dù đã ba mươi nhưng lại gọi dạ bảo vâng, yếu đuối bất tài, không có trách nhiệm, cũng không được tính là nam nhân. Còn bổn vương dù vẫn chưa hai mươi nhưng ngay thẳng chính trực, không thẹn với trời đấy, dám làm dám nhận, sao lại không được tính là nam nhân?”

Ngó bộ nói rất có lý. Đào Hoa nghe vậy gật đầu liên tục, nhìn khuôn mặt non nớt của hắn, ánh mắt càng thêm hiền từ.

Trên người Nam vương mang theo hơi thở thiếu niên mà đã lâu rồi nàng không gặp. Chỉ có đứa trẻ nhiệt huyết như vậy mới nhất quyết muốn người khác gọi mình là nam nhân.

Nghĩ cũng thật đáng yêu.

Đào Hoa buông tay ra, cưỡng lại ý muốn sờ đầu hắn, thầm niệm trong đầu “Đây là tội phạm thượng” hai mươi lần, sau đó cười nói:

"Là thiếp thân hẹp hòi, không nên dựa vào tuổi tác đánh giá người khác. Vương gia là người có phong độ nam nhân nhất mà thiếp thân từng gặp!”

Trên mặt vẫn còn có chút tức giận, nghe nàng nói như vậy, Mục Vô Hạ bỗng cảm thấy xấu hổ, quay đầu nhìn ra ngoài. Đổi sang đề tài khác: “Xe không lên được núi Nghênh Tiên, lát nữa chúng ta phải tự leo lên.”

Ánh mắt này là xấu hổ đúng không? Đào Hoa nhìn mà kinh ngạc, lại càng mềm lòng hơn.

Sau một thời gian dài đối phó với một kẻ nham hiểm và tinh vi như Thẩm Tại Dã, người có tính tình chân thật như Nam vương lại đặc biệt quý giá.

“Được.” Nàng đáp: “Lát nữa chúng ta sẽ từ từ leo lên.”

Nói ra thì cũng thật kỳ lạ, hai người họ thân phận khác biệt, cũng không phải rất thân thiết, nhưng khi ở bên nhau lại không hề khó xử mà ngược lại cảm thấy rất thoải mái.

Dọc đường đi Đào Hoa luôn phân tích nguyên nhân, cuối cùng đi đến kết luận, có lẽ nàng và vị tiểu vương gia này có duyên với nhau.

“Đây là ngọn núi phụ hoàng thích nhất, thỉnh thoảng sẽ vi phục lên núi chơi.”

Xuống xe ngựa, Mục Vô Hạ vừa đi vừa giới thiệu với Đào Hoa: “Nơi cao nhất trên núi là một ngôi chùa, mùa xuân sẽ tổ chức lễ hội hoa đào, phần lớn quý nhân trong kinh thành sẽ lên tham quan, rất là náo nhiệt."

Đào Hoa gật đầu. Hít một hơi thật sâu, cảm thấy không khí bên ngoài còn trong lành hơn cả trong phủ thừa tướng.

"Bên kia là gì?" Đi ngang qua một khu rừng tươi tốt, Đào Hoa tò mò hỏi: "Những chỗ khác trên đường có rất nhiều người, đằng kia trông rất thoải mái, nhưng sao không có người đến nghỉ ngơi?"

Mục Vô Hạ quay đầu lại nhìn: “Bên kia là Rừng Rắn, là nơi đích thân phụ hoàng khoanh lại, không phải hoàng thân không được phép vào. Trong đó có đủ các loại rắn độc mà phụ hoàng thích.”

Cái gì? Khương Đào Hoa kinh ngạc: “Đương kim thánh thượng thích rắn độc?”

“Đúng vậy.” Mục Vô Hạ hơi mím môi: “Ta cũng không hiểu vì sao phụ hoàng lại thích những thứ hiểm độc đáng sợ như vậy, nhưng nếu nàng cũng muốn xem thì chúng ta có thể đi vào từ con đường nhỏ bên cạnh, ở đó không có ai canh."

"Không cần không cần, thiếp thân sợ rắn!" Khóe miệng Đào Hoa giật giật, liếc nhìn Rừng Rắn, hỏi bằng giọng điệu kỳ lạ: “Hoàng thượng cũng rất thích Thẩm tướng phải không?”

“Tất nhiên.” Mục Vô Hạ nói: “Phụ hoàng coi trọng Thẩm thừa tướng nhất, có khi còn đối xử với ngài ấy tốt hơn cả Cảnh vương huynh.”

Chẳng trách bản thân Thẩm Tại Dã cũng là một con rắn độc. Đúng là lấy lòng thánh thượng mà! Đào Hoa bĩu môi, tiếp tục cùng tiểu vương gia đi lên núi.

Càng đến gần chùa càng đông, xung quanh có rất nhiều người nhận ra Mục Vô Hạ, khẽ cúi đầu tỏ ý.

“Vòng ra phía trước là tới.” Tiểu vương gia vừa chào lại người ta vừa nói: “Rừng đào phía sau chùa chỉ dành cho hoàng thân, ở đó ít người hơn.”

"Ừm." Đào Hoa cố gắng cúi đầu, đi theo Nam vương với tư thế đoan lễ của nha hoàn, để tránh bị người ta chú ý.

Khó khăn lắm mới vượt qua được ngôi chùa đông đúc phía trước, nàng đang định thở phào thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc:

"Vô Hạ cũng đến à?"

Nam vương quay lại, nhìn người đang đi về phía mình ở đằng kia, mỉm cười gật đầu: “Cảnh vương huynh.”

Hôm nay Mục Vô Ngần cũng nhân dịp đẹp trời ra ngoài đi chơi, không ngờ lại gặp Nam vương. Hắn đối với Du vương tràn đầy tính toán, đối với Hằng vương thì ra sức chèn ép, nhưng đối với Nam vương nhỏ tuổi và không gây nguy hiểm này thì thỉnh thoảng hắn cũng có sự trìu mến của một huynh trưởng.

Lông tơ toàn thân Khương Đào Hoa dựng đứng, không kịp giải thích gì với Nam vương, liền quay đầu bỏ chạy trước khi Cảnh vương nhìn rõ mặt nàng!

Nếu gặp phải là toi! Vốn tưởng nàng sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại Mục Vô Ngần, kết quả lại xui xẻo đến mức này, ra khỏi cửa quên xem hoàng lịch hay gì?

"Kẻ nào!"

Vừa thấy có người bỏ chạy, Cảnh vương liền quát: “Đứng lại!”

Nam vương giật mình, quay đầu ngơ ngác nhìn bóng lưng Đào Hoa điên cuồng bỏ chạy, nhất thời không hiểu sao nàng lại bỏ chạy.

“Vãn Phong, bắt nó về cho ta!” Cảnh vương trầm giọng: “Lén la lén lút, nhất định không phải là người tốt!”

"Vâng!" Hộ vệ bên cạnh đáp lời, nhanh chóng đuổi theo.

Mục Vô Hạ đứng im bất động, suy nghĩ một lúc rồi cười hỏi: “Hoàng huynh sao vậy? Căng thẳng thế. Hội chùa này người đến người đi, có người bỏ chạy chẳng phải là chuyện rất bình thường sao? Đừng làm cô nương người ta sợ."

Nhìn chằm chằm bóng người đã đi xa đó một lúc, Mục Vô Ngần mới đảo mắt nhìn hắn nói: "Bổn vương cảm thấy người kia hơi quen, đệ có quen không?"

Mục Vô Hạ khẽ mím môi, lắc đầu: "Không quen, chắc là đi theo đệ vào nhầm đình viện của hoàng thân, tưởng mình phạm tội nặng nên mới bỏ chạy."

Vậy à, Mục Vô Ngần gật đầu, vỗ vai hắn nói: "Đệ chơi trước đi, hoàng huynh đi xem thử, nói không chừng ả chính là người ta luôn tìm kiếm.”

Mục Vô Hạ gật đầu, nhìn Cảnh vương đuổi theo ra ngoài, mới ra lệnh cho người bên cạnh: “Đi nghĩ cách ngăn họ lại.”

"Vâng."

Vốn dĩ là Đào Hoa kéo Thanh Đài bỏ chạy, nhưng vì người phía sau chạy nhanh quá nên Thanh Đài trực tiếp vác chủ tử lên, bay qua mái hiên, trèo tường ra khỏi chùa.

Những người phía sau đã đuổi kịp, nhưng đám người bên ngoài quá náo nhiệt nên nhất thời không tìm thấy người đâu.

"Trời ạ!" Đào Hoa hồi hộp: "Đây là đang liều mạng đó, bị bắt được sẽ chết! Thanh Đài chạy mau!"

Thanh Đài thở dốc, từ từ đặt nàng xuống: "Có phải dạo này người mập lên không? Nô tỳ hết sức rồi."

Khương Đào Hoa: "..."

Dạo này liên tục bồi bổ, hình như đúng là có mập lên, không còn mảnh mai như trước nữa.

“Người đi trước, nô tỳ sẽ nghĩ cách chặn họ từ phía sau.” Cởi áo khoác vứt đi, Thanh Đài mặc váy bên trong nói: “Bọn chúng cũng chưa nhìn thấy mặt nô tỳ, chắc chỉ nhận biết y phục thôi, nô tỳ sẽ không sao đâu.”

"Được." Đào Hoa ngẫm nghĩ rồi xách váy lên, tiếp tục chạy băng băng về phía trước.

Ngọn núi này rất lớn, nàng cũng không biết đường nên chỉ có thể rẽ đông rẽ tây theo cảm tính. Điều tệ hơn là những kẻ truy đuổi nàng dường như rất cố chấp, như thể không bắt được nàng thì không dừng lại, bắt đầu tản ra bốn phía từ đỉnh núi, lục soát từng chút một.

Phải tàn nhẫn như vậy sao! Đào Hoa muốn khóc nhưng không có nước mắt, cố gắng tìm đường xuống núi.

"Đằng kia!” Bên trên đột nhiên có tiếng hét lớn, Khương Đào Hoa ngẩng đầu lên thì thấy một người có đôi mắt sắc bén đang đứng trên cao, nhìn thấy nàng rồi.

Sắp mất mạng rồi! Nàng cắn răng, xách váy chạy vào trong rừng.

Rừng cây càng lúc càng rậm rạp, tiếng truy đuổi phía sau không ngừng nghỉ, Đào Hoa cũng không dám dừng lại. Một lúc sau, phía trước xuất hiện một bức tường, nhìn trái nhìn phải, nhất thời không phân biệt được bên trong bức tường này là nhà hay là thứ gì, dứt khoát leo lên.

Trốn vào trong tường, lắng nghe âm thanh bên ngoài càng ngày càng gần, Khương Đào Hoa không dám thở mạnh, nhắm chặt mắt lại.

"Đi đâu rồi?"

"Không có ở đây."

"Tiếp tục đuổi theo xuống dưới."

Ồn ào một lúc, tiếng bước chân dần xa dần, cuối cùng trái tim nàng mới có thể quay trở lại vào bụng, từ từ mở mắt ra.

“Vèo—” Trước mặt là một con rắn có hoa văn đen trắng đang mở to đôi mắt đen tròn phun nọc độc về phía nàng.

Đồng tử co lại, Đào Hoa trợn to hai mắt, miệng từ từ há ra, tiếng hét bị kẹt ngay trong họng!

Rắn!

Đúng lúc nàng định hét lên thì bên cạnh có người nhún mình nhảy xuống bế nàng lên, vung kiếm chém đứt ngay tim con rắn!

Trước mắt trở nên xám xịt, Khương Đào Hoa sợ tới mức toàn thân run rẩy, tóm lấy áo của người này, nuốt nước bọt một lúc lâu mới tìm được giọng nói: "Rắn... Rừng Rắn?"

Mục Vô Hạ cau mày, để mặc cho nàng ôm mình, thở dài: “Nàng chạy cũng giỏi thật, chạy thẳng vào bãi rắn luôn.”

Rắn ở đây vô cùng quý giá, thỉnh thoảng hoàng đế sẽ chọn một vài con đưa vào cung chơi mấy ngày. Thông thường khi hoàng thân tới thì cũng chỉ ngắm nhìn ở đài xem rắn, ai ngờ nàng lại hoảng sợ đến mức không chọn đường như vậy.

Nhưng may mắn thay, nàng đã chọn con đường không có người canh gác, nếu không tự ý xông vào rừng rắn sẽ mang tội danh rất lớn.

"Bên... bên kia lại đến nữa!" Đầu óc Đào Hoa trống rỗng, chỉ thấy dưới đất toàn là rắn, co rúm người sau lưng Nam vương.

Lúc này cũng không thể gọi người, Mục Vô Hạ trầm giọng: "Bổn vương bảo vệ nàng, nàng mau leo ra ngoài đi."

Đào Hoa gật đầu, cố gắng quay người định trèo tường, nhưng...

“Thiếp thân chân yếu… không trèo lên được…”

Cảm nhận được tính công kích của họ, những con rắn độc khác trong sân chậm rãi di chuyển về hướng này, một con rắn có hoa văn cực đẹp đột nhiên dựng đứng người, bổ nhào về phía Mục Vô Hạ.

Mục Vô Hạ mím môi, không hề hoảng sợ, ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhắm ngay tim con rắn, vung kiếm về phía nó.

Máu rắn bắn tung tóe, vẻ mặt Mục Vô Hạ cũng thoáng nặng nề: “Nàng bình tĩnh lại, ra ngoài nhanh lên, nếu không hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn bị rắn cắn.”

"Được!" Đào Hoa hít sâu một hơi, cố gắng không nghĩ đến cảnh tượng sau lưng, mượn hòn đá dưới chân trèo lên tường.

Vừa vung trường kiếm, lắng nghe động tĩnh phía sau đã đi xa, Mục Vô Hạ cũng quay người lại trèo lên tường.

Song, ngọc bội trên thắt lưng bị mắc vào mái hiên tường và rơi xuống bãi cỏ trong góc sân rắn.

Hai người đều căng thẳng tột độ, cũng không phát hiện ra đánh rơi thứ gì, vừa ra khỏi sân rắn, Mục Vô Hạ liền kéo Đào Hoa chạy điên cuồng.

Loạng choạng tìm được nơi đỗ xe ngựa, Thanh Đài cùng đám hộ vệ đi theo Nam vương đều đã chờ sẵn ở đây, hàng người không dừng lại dù chỉ nửa khắc, vội vàng rời đi.

"Nàng quen Cảnh vương huynh à?" Nam vương thở dốc, hỏi nhỏ.

Sắc mặt Đào Hoa tái nhợt, thở dài: "Chuyện nói ra dài dòng lắm. Nếu ngài thật sự muốn biết thì có thể về hỏi tướng gia."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK