“Đây cũng là điều ta không hiểu, nên đã sai người đi điều tra, nhưng vẫn chưa có tin gì. Thẩm Tại Dã mím môi, dựa vào ghế nhìn nàng: “Ta đã tin nàng một lần, nhưng chính bởi lần tin tưởng đó mà đã phải trả giá không nhỏ.”
“Gia nói đùa rồi.” Đào Hoa nheo mắt: “Hai ta đều đề phòng lẫn nhau, biết rõ đối phương tinh ranh hơn cả trộm. Sự tin tưởng mà ngài nói chẳng qua là phán đoán của ngài, cho rằng thiếp thân không có lý do để bán đứng ngài, chứ không phải thật sự tin bản thân thiếp thân. Nếu thực sự tin thiếp thân thì ngài đã không khi xảy ra chuyện liền không hỏi han mà đổ tội lên đầu thiếp thân rồi.”
Lời này không sai, Thẩm Tại Dã cúi đầu.
Giữa hai người họ quả thật là ai cũng không tin tưởng ai hoàn toàn, thậm chí trong lòng y coi nàng là một đối thủ rất lợi hại. Cho nên một khi xảy ra chuyện gì thì nhất định sẽ hỏi tội nàng. Đôi khi y chưa chắc đã nhìn thấu tâm tư và mưu tính của nàng, nên mức độ nghi ngờ càng sâu hơn.
Nhưng lần này, y thật sự đã đổ oan cho nàng sao?
“Gia tin thiếp thân cũng được, không tin cũng được, dù sao phạt cũng đã phạt rồi, sau này ngài đề phòng thiếp thân hơn chút là được.” Đào Hoa cười nhạo, khom người hành lễ: “Ở Tranh Xuân Các tốt hơn Tĩnh
Dạ Đường. Thay vì gia luôn lo lắng thiếp thân làm chuyện gì hại ngài, chi bằng trực tiếp nhốt thiếp thân vào trong đó, có ăn có mặc là được.”
“Khương Đào Hoa.” Thẩm Tại Dã không vui: “Nàng có cần phải giận dỗi ta không?”
“Thiếp thân không có dỗi.” Đào Hoa vô tội nói: “Mạng của thiếp thân nằm trong tay ngài, làm gì có gan đó? Chỉ là cho ngài một chủ ý thôi. Ngài nghe cũng được, không nghe cũng được, hẳn là ngài đã có tính toán của riêng mình. Thiếp thân xin cáo lui.”
Nói xong, cũng không thèm nhìn y, xoay người đi ra ngoài.
Vẻ mặt Thẩm Tại Dã hơi khó coi, cúi đầu tức giận hồi lâu, nhìn căn phòng trống trải, hỏi Trạm Lư một câu: “Người nên giận không phải là ta sao? Nàng ấy đói quá thành ra nóng nảy à? Lúc nãy chưa ăn cơm?”
Trạm Lư cúi đầu đáp: “Nghe nói đã ăn hai bát cháo với hai đĩa rau, chắc là no rồi.”
“Cho thịt không?”
“Có cho.”
Ăn cả thịt rồi mà còn giận dữ đến thế? Thẩm Tại Dã nhíu mày, vô cùng không hiểu nổi.
“Tướng gia.” Bên ngoài có người vào bẩm báo: “Có người đã đưa Phù Cừ về rồi.”
Thẩm Tại Dã giật thót, vội vàng đứng dậy đi đến tiền đường.
Phù Cừ rất cố chạy trốn, từ sau buổi sáng sớm hôm ấy truyền tin cho Du vương phủ liền biết sẽ xảy ra chuyện, nên đã thu dọn tay nải bỏ trốn về quê. Tưởng rằng có chủ tử nhà mình bảo vệ, còn trốn xa như vậy, chắc chắn sẽ không bị tìm thấy.
Kết quả nàng ta vẫn đánh giá quá thấp thế lực của tướng gia, trốn đông trốn tây mấy ngày, cuối cùng vẫn bị bắt lôi về tướng phủ.
Quỳ trước tiền đường, toàn thân Phù Cừ run rẩy, nhìn thấy giày của Thẩm Tại Dã xuất hiện trước mặt mình thì lập tức nằm xoài ra đất: “Tướng gia tha mạng!”
Mắt khẽ động, Thẩm Tại Dã ngồi xuống nhìn Phù Cừ, cười hỏi: “Ngươi đã làm chuyện gì không thể tha thứ mà mới vừa tới lại xin ta tha mạng?”
“Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết!” Phù Cừ liên tục dập đầu, giọng nói cũng run rẩy: “Nô tỳ cũng là bất đắc dĩ thôi, xin tướng gia khoan thứ.”
“Ngươi nói đi.” Thẩm Tại Dã nói: “Nếu cái bất đắc dĩ đó có thể thuyết phục được ta thì ta sẽ không trách ngươi.”
Thật sao? Phù Cừ mừng rơn, vội nói: “Cả nhà nô tỳ lớn bé đều còn ở Đoàn phủ, có một số chuyện một khi nô tỳ biết được thì nhất định phải nói với người của Đoàn phủ, cho nên… tối hôm đó bắt gặp gia xuất phủ, tuy không biết gia đi đâu nhưng cũng đã nói với bọn họ.”
“Bắt gặp?” Đồng tử Thẩm Tại Dã co lại, ánh mắt bỗng dưng hung ác: “Ngươi bắt gặp ở đâu?”
“Ở… cổng Hải Đường Các. Phù Cừ cúi đầu nói: “Ban đầu là nô tỳ theo lệnh của chủ tử mang thuốc đến cho gia, nhưng người của Hải Đường Các không cho vào, nên nô tỳ luôn ẩn nấp trong góc. Không ngờ…”
Ánh mắt Thẩm Tại Dã lạnh băng, nghiêng đầu nhìn Trạm Lư, Trạm Lư vội quỳ xuống đánh thịch một cái: “Nô tài đáng chết!”
Lúc đó ai cũng không nghĩ tới muộn như vậy rồi mà trong góc còn có người ẩn nấp, hắn cũng không quá chú ý, đúng là thất trách rồi.
Thẩm Tại Dã mím môi, hít một hơi thật sâu, trừng mắt nhìn Phù Cừ: “Ngươi nói là bắt gặp, vậy sao Đoàn thị lại bảo là có người nói với ngươi?”
“Là lỗi của nô tỳ… nô tỳ sợ gặp phiền phức, nên bảo với chủ tử là người khác nói. Chủ tử không biết gì cả, còn bảo nô tỳ giữ bí mật… nhưng, nô tỳ thật sự là bất đắc dĩ.”
Trạm Lư nghe mà ấn đường giật giật, không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn chủ tử nhà mình.
Xong đời rồi, đồ oan cho Khương nương tử thật rồi.
Thần sắc Thẩm Tại Dã vẫn gọi là bình tĩnh, chỉ là ánh mắt có hơi đáng sợ, nhìn chằm chằm Phù Cừ một lúc lâu, rồi nói với Trạm Lư: “Đưa nó xuống đi.”
“Vâng.” Trạm Lư đáp lời, đứng lên túm lấy Phù Cừ.
Chỉ nghe thấy hai chữ “đưa xuống”, không nghe thấy hình phạt khác, trong lòng Phù Cừ còn vui sướng như điên, tưởng đâu tướng gia thật sự sẽ tha cho mình, vừa đi còn vừa cúi đầu hành lễ: “Đa tạ tướng gia!”
Thẩm Tại Dã cười lạnh, nhìn nàng ta biến mất ở cổng, chẳng bao lâu sau Trạm Lư đã quay lại, cúi đầu nói: “Đã xử lý ổn thỏa rồi.”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã ngồi bất động, vuốt ve miếng ngọc bội trên thắt lưng, giống như đang nghĩ chuyện gì đó.
Trạm Lư nhìn y hai cái, dè dặt nói: “Gia, nếu chúng ta đã đổ oan cho Khương nương tử, có phải ngài cũng nên qua đó xem thử không?”
“Ta không tính là đổ oan cho nàng ấy.” Thẩm Tại Dã cất giọng u ám: “Nàng ấy cũng thật sự đã làm sai không ít chuyện, đến hoa viên gặp Nam vương không tính là sai sao? Về muộn như vậy không tính là sai sao? Nếu là nhà khác thì phải dìm lồng heo, ta đã rất nhân từ rồi đấy?”
Nhìn y hai cái, Trạm Lư thấp giọng nói: “Nô tài đã hỏi rồi, lúc trước đúng là có nha hoàn đến Tranh Xuân Các chuyển lời, nên Khương nương tử mới tới hoa viên. Còn việc về muộn… gia không đi hỏi xem lý do thật sao?”
Thẩm Tại Dã đen nửa mặt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi rảnh lắm sao mà quan tâm nhiều vậy?”
“Nô tài đáng chết.” Trạm Lư khúm núm, cảm thấy khí chất của chủ tử nhà mình có gì đó không ổn, lập tức bịt miệng đứng sang một bên không nói nữa.
Tiền đường yên tĩnh trở lại, Thẩm Tại Dã cúi đầu suy nghĩ rất lâu, đưa tay sờ sờ trán mình.
Một lúc sau, Tranh Xuân Các.
“Sao cơ? Bệnh ư?” Đào Hoa nhíu mày nhìn Trạm Lư đến chuyển lời: “Bệnh nặng không?”
Trạm Lư lo lắng nói: “Rất nặng, từ hôm kia trong người gia đã khó chịu rồi, nhưng cũng không cho đại phu chẩn trị, bây giờ đã lại sốt cao.”
“Tốt quá rồi!” Đào Hoa kích động vỗ tay!
Thế nào gọi là báo ứng, thế nào gọi là trời đất luân hồi! Lời nguyền của nàng vẫn có hiệu quả, y bệnh chết cũng đáng đời lắm!
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc. Cố Hoài Nhu ở bên cạnh kéo nhẹ tay áo Đào Hoa, cười nói với Trạm Lư: “Đây là Khương nương tử mừng vì có cơ hội đi chăm sóc gia, xem đó, nhất thời quên mất xót xa cho gia bị bệnh rồi.”
Trạm Lư cười khan hai tiếng, nghĩ bụng y cũng đâu có mù, Khương nương tử đây là vui mừng từ tận đáy lòng mà, mắt cũng sáng rỡ lên!
Đào Hoa khẽ ho hai tiếng, chỉnh lại thái độ, mỉm cười nhìn hắn: “Gia bệnh nặng như vậy, nhìn thấy ta chắc chắn sẽ bệnh nặng hơn, vì nghĩ cho tính mạng của gia, hay là mời Cố nương tử qua đó thì hơn.”
Cố Hoài Nhu ngây người, kéo nàng lùi hai bước, trừng mắt nói: “Nương tử ngốc à? Gia phạt nương tử, người trong viện đều đang xem trò cười đấy. Cơ hội trở mình tốt như vậy tìm đến cửa mà nương tử còn không nắm chặt?”
Đào Hoa vô tội chớp mắt: “Ta sợ ta không kiểm soát được biểu cảm, quá vui mừng thì gia sẽ giận. Lúc đó lại bị phạt một trận nữa nên mới không đáng đó!”
Cố Hoài Nhu vừa giận vừa cười: “Gia có lỗi với nương tử, nhưng nương tử cũng không thể như vậy được, dù sao cũng phải sống trong hậu viện mà.”
Về lý là như vậy, nhưng nàng rất giận, giận tới nỗi tạm thời không muốn nhìn thấy y. Chó nhìn thấy chủ liền vẫy đuôi đều là những con chó thông minh, nhưng vẫy đuôi mọi lúc mọi nơi, không biết biểu đạt cảm xúc gì, thì cũng sống mệt mỏi lắm. Huống chi nàng còn là một con người.
“Khương nương tử, người vẫn nên mau qua đó đi.” Trạm Lư bất đắc dĩ nói: “Gia nói bảo người hầu hạ, người khác không thể thay được.”
Đào Hoa mím môi hỏi: “Không đi có hậu quả gì không?”
“Có.” Trạm Lư cúi đầu nói: “Gia nói không đi thì thử thuốc, tất cả thuốc đắng đều phải có hai phần, nương tử ở trong viện này uống trước, xác nhận không có vấn đề thì bên kia mới cho gia uống. Hơn nữa gia ăn gì thì người cũng ăn nấy.”
… Thật độc ác! Người bệnh chỉ có thể ăn cháo loãng với rau, khó khăn lắm nàng mới có thịt để ăn, tại sao phải chịu khổ cùng y chứ?
Đào Hoa nheo mắt cười rạng rỡ: “Được rồi, chúng ta vẫn nên qua đó chăm sóc gia đi, kẻo bệnh nguy kịch thì phải cho cả viện này góa bụa mất.”
Đây là lo lắng hay là trù ẻo vậy? Trạm Lư nghe được mà da đầu tê rần, cũng không dám nói gì, dẫn vị chủ tử này vội vàng quay về Lâm Vũ Viện.
Thẩm Tại Dã nằm trên giường, sắc mặt không được tốt lắm. Đào Hoa đi vào, vốn dĩ tâm trạng còn không thoải mái, nhìn thấy môi y khô nứt thì lập tức cảm thấy tâm lý cân bằng lại.
“Gia~” Nhẹ nhàng gọi một tiếng, Đào Hoa ngồi bên giường, khóe miệng suýt kéo đến tận mang tai: “Ngài không sao chứ?”
Liếc nàng một cái, Thẩm Tại Dã yếu ớt nói: “Nàng nghĩ ta thế này là không sao ư?”
“Vậy thì thiếp thân yên tâm rồi!”
“Nàng nói gì?”
“Không có, thiếp thân nói là, như vậy thì thiếp thân nhất định phải chăm sóc ngài thật tốt.” Đào Hoa mỉm cười, đưa tay chỉnh lại chăn giúp y, nhìn chiếc bát vừa được mang lên: “Cho ngài uống thuốc trước nhé?”
Miễn cưỡng ngồi dậy dựa vào đầu giường, Thẩm Tại Dã liếc nàng hai cái: “Tốt xấu gì nàng cũng hãy thu lại biểu cảm một chút, để lộ vẻ lo lắng dù chỉ là một tí thôi, đừng có cười khoa trương như vậy.”
“Thiếp thân vẫn luôn rất lo cho gia mà.” Đào Hoa mếu máo, chỉ vào đôi mắt ngấn nước của mình: “Ngài nhìn đi, lo sắp khóc rồi đây này.”
Đây là cười ra nước mắt chứ gì?
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo