Tiểu nha hoàn ăn mứt hoa quả bị đau bụng chết đi sống lại, vốn tưởng là bị đau bụng, nhưng đi vệ sinh cũng chẳng ích gì, nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.
Mạnh Trăn Trăn sợ hãi, ở trong phòng trông nha hoàn ấy, lại không dám gọi đại phu đến, vì sợ nếu đúng là mứt hoa quả có vấn đề thì tội danh của Lưu Ký thật sự không thể chối cãi.
“Ta sẽ sai người lấy thuốc cho ngươi trước, ngươi ráng chịu đựng một lát.” Mạnh thị nói xong liền sai người đến dược phòng lấy bừa một ít thuốc giảm đau, đưa hết cho tiểu nha hoàn uống.
"Chủ tử... Người mời đại phu cho nô tỳ đi." Nha hoàn nhìn nàng ta nước mắt chảy dài: "Nô tỳ đau quá, chỗ thuốc này không có tác dụng..."
Mạnh Trăn Trăn cắn răng, ngồi ở bên giường nhìn nha hoàn: “Không phải chủ tử ta độc ác, mà là bên ngoài hiện đang có rất nhiều tin đồn, nếu chỗ chúng ta lại xảy ra chuyện thì tình hình sẽ không ổn đâu."
“Nhưng…” Nha hoàn khóc lóc thảm thiết: “Nô tỳ đau sắp chết rồi…”
"Tại mới uống thuốc xong, không chừng một lát sẽ có tác dụng thôi. Ngươi cố chịu một chút."
“…” Tiểu nha hoàn ráng nhịn, nhưng sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, lông mày cũng ngày càng nhíu chặt.
Sáng hôm sau, trong Nhuyễn Ngọc Các truyền ra một tiếng hét lớn.
Có nha hoàn loạng choạng chạy ra, vừa chạy vừa hét: "Có người chết! Trong Nhuyễn Ngọc Các có người chết!"
Thẩm Tại Dã vừa thức dậy, đang thay y phục thì nghe thấy động tĩnh ồn ào bên ngoài, không khỏi liếc nhìn Trạm Lư ở bên cạnh.
Trạm Lư cau mày: “Không dùng đòn chí mạng, không đến mức sẽ chết người.”
Chút thuốc đó, tìm đại một đại phu là có thể cứu sống, sao có thể chết được?
Thẩm Tại Dã khẽ mím môi, chuẩn bị xong xuôi, mở cửa bước ra ngoài.
Trạm Lư đi theo bên cạnh, vừa đi vừa nói nhỏ: “Những chuyện còn lại đã thu xếp thỏa đáng, cũng đã thông báo cho phía đại phu biết, mứt trái cây và mận ở bên đó đều được trộn với sung úy tử, có hại cho người gan thiếu máu và thai phụ."
Thẩm Tại Dã gật đầu. Vừa bước vào Nhuyễn Ngọc Các liền thấy Mạnh Trăn Trăn đang lao tới.
"Gia!" Nàng ta rưng rưng nước mắt: "Có người muốn hại Nhuyễn Ngọc Các của ta! Ngài nhất định phải làm chủ cho thiếp thân!"
Tiến về trước hai bước, Thẩm Tại Dã chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn nàng ta: “Là có người muốn hại nàng, hay là nàng muốn tự làm khó mình? Sung úy tử cũng không phải là độc dược gì, nha hoàn của nàng bị gan thiếu máu không được ăn, nhưng nếu chữa trị kịp thời thì sao lại mất mạng được?”
Mạnh thị mở to mắt, lắc đầu như trống bỏi: "Gia, ngài đừng nghe người ta nói bậy. Thứ Tiểu Tinh ăn không phải là sung úy tử! Sung úy tử sao có thể độc chết người được!"
Thẩm Tại Dã nhướng mày, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh.
Đại phu đứng một bên, trong tay vẫn đang cầm nửa gói mứt hoa quả, thấy y nhìn sang thì vội hành lễ: “Lão phu đã kiểm tra rồi, trong chỗ mứt hoa quả này không có thứ gì khác, chỉ là có thể vô tình trộn lẫn không ít sung úy tử trong lúc ngâm… Trong mận của Cố nương tử cũng có thứ này.”
“Bỏ vào trong lúc ngâm?” Thẩm Tại Dã khẽ hít vào một hơi: “Ngươi chắc chắn không phải chỉ rắc lên bề mặt thôi?”
“Không phải.” Đại phu lắc đầu: “Nếu là rắc lên bề mặt thì bên trong mứt và mận chắc chắn sẽ không có, nhưng lão phu đã kiểm tra rồi, dù cắt mứt ra thì thịt quả bên trong vẫn có mùi sung úy tử nên chỉ có thể là cho vào trong lúc ngâm.”
"Sung úy tử hẳn là có vị hơi đắng." Thẩm Tại Dã quay đầu nhìn Mạnh Trăn Trăn: "Lúc các ngươi ăn không nhận ra sao?"
Mạnh thị đờ đẫn lắc đầu, nàng ta không hề ăn, làm sao biết những nha hoàn khác cũng không nhận ra?
“Xem ra ta đổ oan cho Đào Hoa thật rồi.” Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm, đứng dậy khẽ quát: “Trạm Lư!”
"Có nô tài."
"Đến kinh đô nha môn báo án, bắt cả ông chủ và chưởng quỹ của tiệm hoa quả khô Lưu Ký!”
"Vâng!"
Mạnh thị sợ đến độ chân mềm nhũn, suýt thì không quỳ vững, vội kéo vạt áo của Thẩm Tại Dã: “Gia! Cửa tiệm lớn như Lưu Ký sao lại cho thứ như vậy vào trong lúc ngâm chua? Có rất nhiều người mang thai đến mua mứt mua mận, sao chỉ có mỗi tướng phủ chúng ta là xảy ra chuyện?
"Sao nàng biết chỉ có tướng phủ xảy ra chuyện?" Thẩm Tại Dã hừ lạnh: "Có thể ngoài kia còn có người vô tội gặp tai ương, có điều những chuyện đó không quan trọng, quan trọng là phủ của ta đã mất đi hai mạng người, một trong số đó là trưởng tử tương lai của ta!”
Nói xong, mày hơi nhíu lại, cúi đầu nhìn nàng ta: “Lưu Ký có quan hệ gì với nàng sao?”
Mạnh Trăn Trăn há miệng, không biết nên nói hay nên giấu, lo lắng đến mức bật khóc.
Thấy nàng ta không lên tiếng, Thẩm Tại Dã dường như cũng không đủ kiên nhẫn để hỏi nữa, trực tiếp xoay người đi ra ngoài, chuẩn bị thượng triều.
Tướng gia vừa đi, trong phủ bỗng chốc biến thành một nồi cháo, Mạnh thị bất chấp xông đến Lăng Hàn Viện, nắm đầu Tần Giải Ngữ đòi đánh nhau.
"Đồ tiện nhân này! Hại một mình ta vẫn chưa đủ, còn muốn hại cả nhà ta?!"
Mới sáng sớm đã ầm ĩ hết cả lên, khiến Mai Chiếu Tuyết đang ngồi uống trà bên cạnh sợ hãi, ngơ ngác nhìn hai người họ, nhất thời quên bảo nha hoàn tiến lên kéo người về.
Tần Giải Ngữ đâu có dễ chọc vào? Tự dưng bị người ta túm tóc, lập tức đá vào bụng Mạnh thị khiến nàng ta lùi lại mấy bước rồi ngã xuống đất.
"Đồ chua ngoa này, sao không tiếp tục giả vờ yếu đuối bệnh tật nữa đi? Dùng sức mạnh quá vậy!” Tần Giải Ngữ tức đỏ cả mắt, vừa chửi vừa tiến tới, tóm lấy Mạnh Trăn Trăn tát cho hai cái.
Hai người tiếp tục giằng co, kéo đồ giật tóc, chửi thề, không ai chịu nhường ai, lực tay cũng gọi là ngang sức ngang tài.
Chủ tử các viện đều chạy đến xem náo nhiệt. Liễu thị xem mà không khỏi bật cười: “Đây là đang làm gì vậy?”
Mai Chiếu Tuyết mím môi, thấy đã hòm hòm rồi, liền sai người tiến lên tách hai người ra, sa sầm mặt: “Còn chút phép tắc gì không hả?”
“Thấy cả nhà sắp phải gặp họa, ta còn cần phép tắc gì nữa chứ?!” Mạnh Trăn Trăn hai mắt đỏ hoe, hung hăng nhìn Tần Giải Ngữ: “Bình thường chỉ ở quy mô nhỏ, cùng lắm là khiến ta chịu khổ một chút. Nhưng ta thật sự không ngờ lòng dạ ngươi lại độc ác như vậy, rốt cuộc người nhà ta đã đắc tội gì với ngươi?”
Tần Giải Ngữ chỉnh lại xiêm y: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Nghe không hiểu?” Mạnh thị cười khẩy: “Lần trước ngươi còn cười nhạo cha ta vì cưới một cô vợ lẽ trạc tuổi ta, lần này lại nhắm đến tiệm hoa quả khô Lưu Ký do ca ca nàng ta mở, vậy là quá rõ ràng rồi. Làm ăn chính đáng, tự dưng ai lại đi trộn sung úy tử vào mứt hoa quả làm gì? Từng nước cờ của ngươi đi rất hay, còn kéo cả Khương thị xuống nước!”
Tần Giải Ngữ cười khẽ, trong mắt có chút đắc ý, ngó Mạnh thị: “Người nhà mình làm ăn đen tối lại đi đổ lỗi cho ta? Sao hả? Không lẽ ta còn thần thông quảng đại, đến nơi nhà ngươi ngâm trái cây để cho thuốc vào? Đừng đùa nữa.”
"Ngươi.." Mạnh thị tức đến phát khóc, nhưng lại không thể làm gì được nữ nhân trước mặt.
"Cãi đủ chưa?" Mai Chiếu Tuyết sa sầm mặt, ấn chén trà xuống bàn.
Căn phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chân Mạnh thị nhũn xuống, quỳ gối trước phu nhân, nghẹn ngào nức nở: "Xin phu nhân cứu mạng!"
Mai Chiếu Tuyết xoa xoa ấn đường: "Chuyện đã đến nước này, ngươi muốn ta cứu mạng kiểu g? Trước đó gia đã nói rồi, nếu tìm ra hung thủ, bất kể là ai cũng đều sẽ phạt nặng, tuyệt đối không tha. Bây giờ cửa tiệm của nhà ngươi có vấn đề, còn không chỉ là một mạng người, ngươi bảo gia phải làm sao?”
“Ta…” Mạnh thị cảm thấy vô cùng oan uổng: “Làm sao ta biết nha hoàn đó ăn vào lại chết được?”
"Sung úy tử cấm dùng cho thai phụ và người bị gan thiếu máu. Nha hoàn đó của ngươi vì vẫn là cô nương nên chắc chắn bị gan thiếu máu. Ăn một chút cũng không đến mức mất mạng, lẽ nào ngươi không mời đại phu cho nó sao? "
"..." Mạnh thị mím môi, chột dạ cúi đầu.
Liễu Hương Quân ngó thấy, che miệng lẩm bẩm: "Thật là tàn nhẫn, người ta vốn dĩ không cần phải chết, vậy mà lại bị chủ tử của mình hại chết."
“Gieo gió gặt bão.” Mai Chiếu Tuyết lắc đầu: “Tốt nhất ngươi nên về đi, đợi gia hạ triều đến xử lý.”
"Phu nhân…"
Nước mắt tuôn trào, Mạnh thị òa khóc: “Lùi một bước mà nói, cho dù thật sự là lỗi của Lưu Ký thì cũng không liên quan gì đến ta, đó là đồ của Lưu Ký, cùng lắm là cha ta bỏ người đàn bà đó..."
"Những lời này ngươi giữ lại để nói với gia đi." Mai Chiếu Tuyết lắc đầu, nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại: "Ta không giúp gì được cho ngươi đâu."
Trong lòng Mạnh thị cũng biết dù có giúp được thì phu nhân cũng sẽ không giúp. Nhưng nàng ta thật sự cùng đường rồi, chỉ có thể ngồi đây khóc mà thôi.
Thẩm Tại Dã đã đứng trên triều đường, sau khi bẩm rõ một loạt chuyện quan trọng với bệ hạ, sắc mắt không tốt lắm đứng sang một bên.
Hoàng đế quan tâm nhìn y: "Nghe nói Thẩm ái khanh mất một đứa con, cũng thật đau lòng, hãy nén bi thương."
“Đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Thẩm Tại Dã thở dài: “Vi thần vẫn muốn đòi lại công bằng cho đứa trẻ vô tội đó.”
“Đó là điều đương nhiên.” Hoàng đế gật đầu: “Nếu thật sự có người lòng dạ độc ác như vậy, đừng nói là khanh, trẫm cũng không chịu nổi.”
Hiện tại trong triều đình cũng chỉ có một mình Thẩm Tại Dã có thể kinh động hoàng thượng chỉ về chuyện gia đình. Trong lòng văn võ bá quan đều có tính toán, những người có liên hôn với Thẩm phủ đứng gần đó cũng không tránh khỏi bất an.
Sau khi hạ triều, Thẩm Tại Dã bị ba lớp người vây quanh, mọi người đều quan tâm hỏi chuyện đứa trẻ đã mất là như thế nào.
Thẩm Tại Dã chỉ hờ hững nói một câu: “Tại hạ đã sai người đi bắt hung thủ rồi, nhất định sẽ tìm ra chân tướng. Về phần những người có liên quan đến hung thủ, Thẩm mỗ cũng chắc chắn sẽ không tiếp tục giữ lại trong phủ.”
Tất cả đều kinh ngạc, ngoài miệng thì đồng ý nhưng trong lòng vẫn cầu nguyện xin đừng là con gái nhà mình.
"Mạnh đại nhân." Thẩm Tại Dã nghiêng đầu nhìn người đàn ông béo ụ đứng bên cạnh, trên mặt không có lấy một nụ cười: "Lần này sợ là ngài phải nói chuyện tử tế với ta rồi.”
Mạnh thái bộc sửng sốt, sau khi hiểu được ánh mắt của y, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Những người còn lại đều thở phào nhẹ nhõm, lần lượt cáo từ đi trước, để lại một mình Mạnh thái bộc nơm nớp lo sợ nhìn Thẩm Tại Dã.
"Thừa tướng?"
“Tiệm trái cây sấy khô Lưu Ký, hại ta mất đi trưởng tử đã đành, đêm hôm qua lại chết thêm một nha hoàn.” Y cúi đầu, quay mặt về phía ánh nắng, trông vô cùng u ám: “Món nợ này, ta sẽ tính rõ ràng.”
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo