"Chủ tử của ngươi làm sao vậy?" Bất đắc dĩ, tiểu vương gia chỉ đành kéo Trạm Lư sang một bên, thấp giọng hỏi.
Trạm Lư im lặng, làm sao hắn dám nói với tiểu vương gia rằng chủ tử nhà mình muốn giết Khương Đào Hoa? Nói ra Nam vương không làm ầm lên mới lạ.
"Ngươi không nói ta cũng đoán được, chắc chắn là ngài ấy đã làm chuyện gì đó quá đáng với Khương tỷ tỷ rồi." Mục Vô Hạ khoanh tay sau lưng, quay đầu lại nhìn Thẩm Tại Dã một cái: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không trách tội chủ tử của ngươi, sự hối hận hiện tại của ngài ấy chính là hình phạt thích đáng nhất rồi."
Từ khi quen biết Thẩm Tại Dã, hắn chưa từng thấy người này lộ ra vẻ mặt như vậy, nhìn cũng thấy mới mẻ. Chỉ đáng thương cho tỷ tỷ, không biết có chịu nổi thủ đoạn của Thẩm Tại Dã hay không.
Trạm Lư thở dài, nhìn tiểu vương gia một cái, thấp giọng nói: "Nếu ngài biết tung tích của Khương nương tử, xin hãy mau chóng nói cho chủ tử, nhìn ngài ấy như vậy... Nô tài cũng rất khó chịu."
"Ta thật sự không biết." Mục Vô Hạ lắc đầu: "Nhìn ngài ấy lo lắng như vậy, ta cũng không thể giấu ngài ấy. Tướng phủ canh phòng nghiêm ngặt là thế, Khương nương tử làm sao chạy ra ngoài được?"
Còn sao được nữa? Trạm Lư cười khổ, trước kia chủ tử quá mức sủng ái Khương nương tử, lần này ra tay lại quá tàn nhẫn. Vừa cho nàng cơ hội trốn thoát, vừa ép nàng phải trốn, hiện tại không thấy người đâu, thật sự cũng chỉ có thể trách chủ tử nhà mình.
"Đừng giày vò nữa!" Từ Yến Quy có chút không đành lòng nhìn, tuy rằng hắn cũng không dễ chịu gì nhưng bộ dạng này của Thẩm Tại Dã càng khiến hắn cảm thấy như trời sắp sập: "Đã qua một canh giờ rồi, Khương nương tử chắc chắn đã chết, tìm một cái xác chết trong kinh thành này có gì khó khăn? Ngồi ngẩn người ở đây làm gì? Mau an táng cho tử tế đi!"
Người Thẩm Tại Dã khẽ động, ngẩng đầu nhìn Từ Yến Quy, ánh mắt sắc bén như mười thanh nhuyễn kiếm.
"Ngài trừng ta cũng vô dụng." Từ Yến Quy nói: "Người là do ngài quyết định giết, độc là do ngài hạ, đồ ăn là do ngài ban thưởng, hiện tại đã thành kết cục này, ngài còn trách ai được? Ngay từ đầu nói không nỡ, đuổi nàng ta ra khỏi phủ là được rồi, nhất định phải đợi đến lúc này mới chịu biểu hiện ra ngoài? Ngài đau lòng cho ai xem? Khương Đào Hoa cũng sẽ không tha thứ cho ngài, sống chết đều như nhau!"
"Từ công tử!" Trạm Lư nhịn không được chắn trước mặt Thẩm Tại Dã, nhíu mày nói: "Xin ngài đừng nói chuyện với chủ tử như vậy."
"Hắn làm ra chuyện như vậy, ta còn không nói được sao?" Từ Yến Quy chỉ tay vào Thẩm Tại Dã: "Từ nhỏ đến lớn đều như vậy, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Hắn không tin, hiện tại thì sao? Tự mình ngã đau, còn muốn người ta dỗ dành sao? Hắn bao nhiêu tuổi rồi?"
Mục Vô Hạ nghe mà kinh ngạc, đi đến bên cạnh Thẩm Tại Dã, nhìn vẻ mặt của y: "Thừa tướng là vì Khương tỷ tỷ chết nên mới như vậy sao?"
Thẩm Tại Dã cúi đầu, rốt cuộc cũng khàn giọng lên tiếng: "Xin điện hạ thứ tội, hôm nay vi thần tâm trạng không tốt, không kiểm soát được, đã thất lễ rồi."
Nam vương nghiêng đầu: "Ta không ngờ Khương tỷ tỷ lại quan trọng với ngài như vậy, đến mức khiến ngài mất kiểm soát. Nếu đã như vậy, tại sao ngài không đối xử tốt với tỷ ấy một chút?"
"Cá và tay gấu không thể nào có cả hai." Thẩm Tại Dã gượng cười, nhìn Mục Vô Hạ: "Tuy rằng vi thần rất đau khổ, nhưng chưa chắc đã làm sai. Điện hạ cũng nên nhớ kỹ, muốn thành đại sự, nữ nhân là thứ không đáng để bận tâm."
"Không đáng để bận tâm." Mục Vô Hạ lặp lại mấy chữ này, lắc đầu: "Thừa tướng làm gì cũng đúng, suy nghĩ cũng rất chu toàn, chỉ có điều đối với nữ nhân, nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi."
Tình cảm giữa người với người đều là tương hỗ, bản thân đối xử tốt với người khác, người khác mới bằng lòng đối xử tốt với mình. Y xem thường nữ nhân như vậy, tự nhiên sẽ không có nữ nhân nào thật lòng với y.
Nhưng trong lòng Thẩm Tại Dã rõ ràng đã có Khương Đào Hoa. Cũng thật đáng thương, khi y nhận ra điều này, cũng là lúc vĩnh viễn mất đi nàng. Cứng miệng không chịu thừa nhận, chỉ càng khiến bản thân thêm đau khổ mà thôi.
"Vi thần xin phép cáo lui trước." Thẩm Tại Dã hoàn hồn quay đầu đi, không nhìn Mục Vô Hạ, đứng dậy nói: "Sắp đến giờ giới nghiêm rồi, vi thần sẽ mau chóng phái người đi tìm Khương nương tử, xin vương gia nghỉ ngơi trước."
"Được." Mục Vô Hạ gật đầu, nhìn y vội vã rời đi, trong lòng không khỏi cũng có chút khó chịu.
Chẳng lẽ Khương nương tử cứ như vậy mà chết sao?
Thành hoàng miếu, quốc đô.
Thanh Đài đặt chủ tử nhà mình lên đống rơm rạ, đỡ vai nàng, vừa khóc vừa vỗ lưng cho nàng: "Chủ tử mau nôn hết máu độc ra, nô tỳ mang theo nước rồi, uống thuốc trước đã."
Khuôn mặt Đào Hoa trắng bệch, nghe theo lời Thanh Đài, nghiêng đầu, ôm ngực, nôn ra một ngụm máu đen. Thở hơi khó khăn một hồi, nàng mới nhận lấy viên thuốc Thanh Đài đưa tới, cố gắng nuốt xuống.
"Phủ rơm rạ lên đi." Giọng Khương Đào Hoa khàn đặc: "Nghỉ ngơi ở đây nửa canh giờ, sau đó chúng ta phải đi."
Thanh Đài lo lắng đến mức nức nở: "Đi đâu? Đã giới nghiêm rồi, bên ngoài chắc chắn có rất nhiều người đang tìm chúng ta."
"Chính vì bọn họ đang tìm kiếm nên chúng ta càng không thể ở lại đây." Đào Hoa nhắm mắt lại, dựa vào người Thanh Đài, thở dốc một hồi lâu mới nói tiếp: "Tìm một nhà dân nào đó, cho bọn họ chút bạc, nhờ bọn họ che giấu cho chúng ta một đêm là được. Thẩm Tại Dã cho dù có bản lĩnh ngập trời, cũng không thể nào lục soát từng nhà được."
"Vâng." Nhắc đến cái tên Thẩm Tại Dã, bàn tay Thanh Đài siết chặt, trong mắt tràn đầy hận ý.
Cũng may là chủ tử đã sớm trúng mị cổ, độc vào trong bụng cũng bị mị cổ nuốt hết, cho nên tướng gia mới không đạt được mục đích. Nhưng nàng thật sự không ngờ tướng gia lại ra tay tàn nhẫn với chủ tử như vậy. Bình thường trúng độc, chủ tử chỉ cần ngủ một giấc là khỏi, nhưng độc dược lần này, chủ tử nôn ra rất nhiều máu độc, sắc mặt cũng ngày càng kém.
Nàng rất lo lắng độc dược này ngay cả mị cổ cũng không áp chế được, như vậy thì thật sự là xong đời.
"Đi thôi." Nghỉ ngơi nửa canh giờ, Đào Hoa vịn Thanh Đài đứng dậy, nhưng đầu óc vẫn choáng váng, suýt chút nữa thì ngã xuống.
"Chủ tử!" Thanh Đài cắn răng: "Người rốt cuộc sao rồi? Nói cho nô tỳ một tiếng có được không?"
"Không sao." Đào Hoa khó khăn nở nụ cười: "Chỉ là cổ của nước Triệu có lẽ còn chưa quen với độc của Đại Ngụy, đang chào hỏi nhau thôi, cho nên ta mới có chút khó chịu. Chờ bọn chúng quen thuộc rồi, buông lỏng cảnh giác, cổ của nước Triệu chúng ta nhất định có thể nuốt chửng độc của Đại Ngụy."
Đã lúc nào rồi mà còn tâm trạng nói đùa? Thanh Đài lo lắng đến mức bật khóc, cõng nàng chạy ra ngoài.
"Ta có nặng lắm không?" Đào Hoa nhắm mắt lại hỏi.
"Nô tỳ cõng được." Giọng Thanh Đài nặng trĩu: "Người kiên trì thêm một chút nữa."
Đào Hoa khẽ cười một tiếng: "Tiểu nha đầu nhà ngươi thật sự là không biết ăn nói, cõng được là cái gì, phải nói là chủ tử rất nhẹ, có thể dễ dàng cõng người chạy khắp kinh thành, như vậy ta mới yên tâm."
"..." Cổ họng Thanh Đài nghẹn ngào, cõng nàng đứng trên đường, suýt chút nữa thì không nhịn được mà khóc lớn.
"Đừng quá đau lòng." Giọng Đào Hoa ngày càng nhỏ: "Nghĩ như vậy đi, chủ tử nhà ngươi đêm nay nhất định có thể ngủ ngon, còn vị kia ở tướng phủ chắc chắn là không ngủ được, chúng ta thắng rồi..."
Thanh Đài nghiến răng: "Nếu người có chuyện gì, nô tỳ nhất định sẽ xông vào tướng phủ, lấy đầu tên cẩu tặc kia!"
Người trên lưng không còn lên tiếng nữa, bàn tay buông thõng trên vai nàng, yếu ớt đung đưa.
"Người không ngăn cản, nô tỳ xem như người đồng ý."
Thanh Đài hít sâu một hơi, đỏ mắt gõ cửa một nhà dân, không còn tâm trí nào mà suy nghĩ tại sao chủ tử không nói chuyện nữa. Sau khi đưa bạc, tìm được phòng, đặt người trên lưng xuống giường, Thanh Đài mới run rẩy đưa tay lên thử hơi thở của nàng.
Vẫn còn thở…
Môi Thanh Đài run rẩy, bật khóc nức nở, giống như đứa trẻ vừa trải qua một kiếp nạn, suýt chút nữa thì mất nhà, gục đầu bên giường Đào Hoa, khóc đến mức ruột gan đứt từng đoạn.
Phủ thừa tướng.
Trạm Lư nhìn Thẩm Tại Dã mấy lần, rốt cuộc cũng nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi: "Ngày mai phải giải thích chuyện của Khương nương tử với mọi người trong phủ như thế nào?"
Thẩm Tại Dã dường như đã bình tĩnh lại, thần sắc bình thản, chỉ là sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nghe vậy liền nói: "Nói với mọi người là Khương nương tử bệnh cũ tái phát, đã được đưa lên chùa trên núi dưỡng bệnh."
Trạm Lư khẽ giật mình, nhíu mày: "Nhưng..." Nhưng Khương nương tử sẽ không bao giờ quay lại nữa.
"Hiện tại không rảnh để gây chuyện với nước Triệu." Thẩm Tại Dã nói: "Ngươi cứ làm theo lời ta nói là được."
"Vâng." Trạm Lư đáp, lui xuống.
Thẩm Tại Dã ngồi ngẩn người một lúc rồi đứng dậy, thay y phục chuẩn bị đi ngủ như thường lệ.
Y đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ là một nữ nhân mà thôi, vốn dĩ cũng định giết, y đã từng có ý định tha cho nàng, là nàng tự mình không nắm bắt được cơ hội, thật sự không trách được y.
Đã không còn thì thôi, y có chìm đắm trong chuyện này cũng không thay đổi được gì, chi bằng nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị nghênh đón yến tiệc của thái tử. Nữ nhân trên đời này nhiều như vậy, y không tin sau này không gặp được người tốt hơn.
Tâm trạng dần dần bình tĩnh lại, Thẩm Tại Dã nằm xuống giường.
Thế nhưng, khi mùi thuốc quen thuộc từ trong gối len lỏi vào khoang mũi, Thẩm Tại Dã biết rằng đêm nay y khó mà chợp mắt được.
Đúng là oan nghiệt.
Sáng sớm hôm sau, lúc Trạm Lư vào thay y phục cho y, nhíu mày nói: "Chủ tử, đã lục soát khắp kinh thành rồi, vẫn không tìm thấy thi thể của Khương nương tử."
Thẩm Tại Dã khẽ giật mình, ánh mắt đột nhiên sáng lên: "Không tìm thấy thi thể?"
"Có lẽ đã được chôn cất rồi." Trạm Lư cúi đầu, dập tắt tia hy vọng vừa lóe lên trong lòng chủ tử: "Ngoài thành có rất nhiều nấm mồ mới, không tiện đào lên kiểm tra. Thanh Đài một mình mang theo thi thể, nhất định sẽ bị người dân báo quan, nhưng hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì, vậy có lẽ nàng ta đã chôn cất Khương nương tử rồi."
Ánh sáng trong mắt Thẩm Tại Dã dần dần lụi tắt, y khẽ cười một tiếng: "Nha hoàn này thật sự rất tàn nhẫn, ngay cả quan tài cũng không cho một cái sao?"
Trạm Lư ngẩng đầu nhìn y một cái.
"Thôi vậy, ngươi cho người chuẩn bị yến tiệc ngày mai đi, những chuyện khác không cần bận tâm, không tìm thấy thì thôi." Thẩm Tại Dã phủi tay áo, chỉnh lại y phục, sải bước ra ngoài: "Chúng ta còn rất nhiều việc phải làm."
"Vâng."
Thái tử vừa mới lên ngôi, chính là lúc cần phải lập uy, vừa hay có vụ án của Đoàn thị và Liễu gia. Mục Vô Ngần không nói hai lời, trực tiếp phán một câu "Giết người phải đền mạng".
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo