“Gia.” Chưa để Đoàn Vân Tâm kịp nghĩ xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Mai Chiếu Tuyết.
Mọi người đều giật mình, đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Mai Chiếu Tuyết sắc mặt trắng bệch, vịn tay nha hoàn bước vào: "Thiếp thân đáng chết, hạ nhân che giấu không báo, thiếp thân đến giờ vẫn chưa biết phủ xảy ra chuyện lớn như vậy."
Sắc mặt Thẩm Tại Dã dịu đi, đứng dậy đỡ lấy tay nàng ta, thản nhiên nói: "Nếu thân thể nàng không khỏe thì cứ an tâm dưỡng bệnh, việc trong phủ giao cho Khương thị cũng được."
Mai Chiếu Tuyết ho khan hai tiếng, lắc đầu: "Khương nương tử tuy có năng lực nhưng dù sao cũng chỉ là nương tử, Đoàn nương tử cùng cấp bậc với nàng ấy, xử lý việc này e rằng không ổn. Bệnh của thiếp thân đã khá hơn rồi, đã biết chuyện này thì cũng phải ra mặt chủ trì."
Không sớm không muộn, đợi mọi chuyện sắp xếp ổn thoả mới chịu xuất hiện, còn tiện thể giẫm lên nàng một đạp? Đào Hoa nghe vậy lắc đầu. Gừng càng già càng cay, Mai Chiếu Tuyết nắm bắt thời cơ quá tốt, giống như đã tính toán trước từ đầu vậy.
Ban đầu Đoàn Vân Tâm rất mong đợi Mai Chiếu Tuyết có thể giúp đỡ mình, nhưng khi Mai Chiếu Tuyết thực sự xuất hiện, ánh mắt nàng ta lại tối sầm, nhìn sắc mặt trắng bệch của Mai phu nhân, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
"Nàng đến thật đúng lúc." Thẩm Tại Dã nói: "Đoàn thị nói mấy hôm trước có đưa hương đến viện của nàng, là vào buổi tối, nàng còn nhớ không?"
"Hương?" Mai Chiếu Tuyết tỏ vẻ khó hiểu: "Hương gì?"
Đoàn Vân Tâm hít sâu một hơi, nghiến răng: "Là loại hương đặc biệt mà thiếp thân mang từ nhà mẹ đẻ đến, Tú Bình của Lăng Hàn Viện đã nhận."
"Tú Bình?" Mai Chiếu Tuyết quay đầu nhìn nha hoàn bên cạnh: "Ngươi nhận được sao?"
Tú Bình vẻ mặt vô tội lắc đầu: "Nô tỳ mấy ngày nay đều ở phòng trong chăm sóc phu nhân, chưa từng rời đi, cũng không nhận được hương gì cả."
"Vậy à." Mai Chiếu Tuyết nghiêm mặt nhìn Đoàn Vân Tâm: "Là thứ gì quý giá sao? Có lẽ người của nương tử trên đường đưa đến đã làm mất rồi. Cũng không phải chuyện gì to tát nhỉ?"
Bắt gặp ánh mắt ôn hòa vô hại của nàng ta, Đoàn Vân Tâm nhịn không được run rẩy toàn thân!
Mai phu nhân đúng là cao tay! Quả nhiên là chính thất phu nhân ngồi vững vàng trên vị trí này! Nàng ta còn thật sự cho rằng Mai phu nhân bị bệnh nên muốn tránh đi một thời gian, nào ngờ người ta đã sớm tính kế mình. Ban đầu còn muốn liên thủ đối phó Khương Đào Hoa, ai ngờ nàng ta lại quay đầu đâm sau lưng mình! Hay, hay lắm! Là nàng ta đã đánh giá thấp diễn xuất của Mai Chiếu Tuyết, thua một cách tâm phục khẩu phục!
"Nàng còn gì muốn nói nữa không?" Ánh mắt Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta đã lạnh như băng: "Vân Tâm, làm sai chuyện không sao, nhưng chối cãi chỉ khiến người ta chán ghét."
Trong lòng Đoàn Vân Tâm run lên, ngẩng đầu nhìn người đàn ông mà mình vẫn luôn hầu hạ, đột nhiên hiểu được tâm trạng của Tần thị, Cố thị, thậm chí là Mạnh thị.
Ban đầu khi chứng kiến những người họ bị trừng phạt, trong lòng Đoàn Vân Tâm còn cười nhạo những nữ nhân ngu xuẩn này, nam nhân một khi đã không còn hứng thú với nữ nhân, thì còn tin tưởng gì nữa? Đã thất bại rồi, gào khóc thảm thiết, chỉ càng thêm phần chật vật mà thôi.
Kết quả đến lượt mình, nàng ta mới hiểu được, trong lòng thật sự có muôn vàn oan ức, hận không thể túm lấy vạt áo người đàn ông này mà hỏi cho ra lẽ, rốt cuộc là vì sao? Vì sao không chịu tin tưởng mình? Vì sao bao nhiêu năm ân tình, cũng không thể khiến y tin tưởng mình thêm một chút?
"Gia!" Cuối cùng Đoàn Vân Tâm cũng không nhịn được lên tiếng, siết chặt nắm tay, nhìn y, nước mắt lưng tròng: "Thiếp thân chưa từng tranh giành gì cả, ngài thật sự cho rằng thiếp thân sẽ vì tranh giành sủng ái mà giết người sao?"
Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta bằng ánh mắt thương hại, không nói gì.
Bầu không khí trong phòng có chút nghiêm túc, Mai Chiếu Tuyết khẽ ho khan hai tiếng: "Đoàn nương tử hình như có rất nhiều lời muốn nói với gia, vậy chúng ta giải tán trước đi. Chuyện này có kết quả, sẽ báo cho các viện."
"Vâng." Mọi người đồng thanh đáp, sau đó hành lễ với Thẩm Tại Dã, lần lượt đi ra ngoài.
Đào Hoa đi cuối cùng, khi bước ra khỏi cửa không khỏi quay đầu nhìn Đoàn Vân Tâm một cái.
Nữ nhân này từng khiến nàng cho rằng là người thông minh nhất hậu viện. Hoá ra một khi đã thất thế, cũng chẳng khác gì những người khác. Nói cho cùng, cũng chỉ là những nữ nhân đáng thương bị đàn ông chơi đùa trong lòng bàn tay mà thôi. Vinh quang của gia tộc, ân sủng hời hợt, trong cuộc đời này rốt cuộc có bao nhiêu thời gian là sống vì bản thân?
"Khương nương tử." Mai Chiếu Tuyết đứng đợi nàng ở ngoài cửa, thấy nàng đi ra liền cười nói: "Gần đây nương tử vất vả rồi."
Đúng là rất vất vả, cái nồi mà nàng phải cõng đủ để nấu cơm cho cả phủ ăn. Đào Hoa mỉm cười, đi theo nàng ta: "Phu nhân đã khỏe rồi, sổ sách và chìa khoá..."
"Không vội." Mai Chiếu Tuyết cười nhạt: "Bệnh của ta vẫn chưa khỏi hẳn, hôm nay chỉ gắng gượng ra ngoài xem một chút, không ngờ mới có mấy ngày không gặp, Đoàn nương tử đã gây ra chuyện lớn như vậy."
Liếc nhìn nàng ta một cái, Đào Hoa cười khẽ: "Phu nhân thật sự không ngờ tới sao?"
Mai Chiếu Tuyết che miệng cười, ngẩng đầu nhìn con đường phía trước, thản nhiên nói: "Rất nhiều chuyện chúng ta đều không thể ngờ tới, giống như Tần thị không biết vì sao lại bị nhốt vào đại lao, giống như Liễu thị không biết vì sao lại đột ngột qua đời. Còn có Đoàn thị, cả đời thông minh, có thể đấu lại tất cả nữ nhân trong hậu viện, nhưng chung quy vẫn là chơi không lại gia của chúng ta."
Đào Hoa sửng sốt, nhìn nàng ta một cái thật sâu.
Nếu nàng không nhớ nhầm, ban đầu Mai Chiếu Tuyết và Đoàn Vân Tâm là liên minh với nhau, nhưng bây giờ, người cuối cùng đẩy Đoàn thị xuống vực lại chính là Mai Chiếu Tuyết. Vị phu nhân dịu dàng độ lượng này rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Đột nhiên trong đầu lóe sáng, nàng bỗng nhiên nghĩ đến Tần thị.
Tần Giải Ngữ có thể xem như là bị Đoàn Vân Tâm hãm hại, chỉ là chi tiết cụ thể nàng không rõ lắm. Chẳng lẽ Mai Chiếu Tuyết đã biết thủ đoạn của Đoàn Vân Tâm, lần này là thay Tần thị báo thù sao?
Đào Hoa hơi nhíu mày, vô thức tránh xa nàng ta một chút. Kiểu người âm thầm thậm chí là kết giao với kẻ thù, tính toán tỉ mỉ rồi cuối cùng trả thù rất thông minh, thông minh hơn nàng tưởng tượng rất nhiều, nhưng cũng nguy hiểm hơn rất nhiều.
"Nếu không còn việc gì khác, vậy thiếp thân xin phép cáo lui." Đào Hoa dừng bước, mỉm cười hành lễ với Mai Chiếu Tuyết: "Phu nhân giữ gìn sức khỏe."
Mai Chiếu Tuyết liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì thêm, gật đầu tiếp tục đi về phía trước.
Trong cái viện này không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, nhưng có một chân lý bất biến, đó chính là "một núi không thể có hai hổ”, huống chi còn toàn là hổ cái. Hiện tại Mai Chiếu Tuyết đang ở trong tối, nàng lại gánh vác việc của phu nhân, đứng mũi chịu sào. Tình hình này, dù nhìn thế nào cũng không có lợi cho nàng.
Lâm Vũ Viện.
Đoàn Vân Tâm vẫn quỳ, Thẩm Tại Dã lại nhàn nhã bưng trà lên nhấp một ngụm.
"Gia thực sự muốn bỏ thiếp thân sao?" Đoàn Vân Tâm mím môi: "Sao phải tuyệt tình như vậy? Cho dù giáng cấp bậc, cũng coi như giữ lại tình nghĩa giữa Đoàn gia và phủ thừa tướng."
"Tình nghĩa giữa Đoàn gia và phủ thừa tướng, ta sẽ tìm người giữ." Thẩm Tại Dã thản nhiên nói: "Nhưng nàng không thể tiếp tục ở lại đây."
Toàn thân Đoàn Vân Tâm chấn động, ngẩng đầu nhìn y, ánh mắt có chút phức tạp: "Gia... là bởi vì chuyện của Liễu thị, hay là chuyện khác?"
"Nàng nghĩ sao?" Ánh mắt Thẩm Tại Dã sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng ta, như muốn nhìn thấu nàng ta: "Vân Tâm, nàng biết ‘bổn phận’ là gì không?"
Trái tim Đoàn Vân Tâm bỗng chốc trùng xuống, mặt mày nàng ta trắng bệch, ngơ ngác ngồi phịch xuống đất.
Nếu như là bởi vì chuyện của Liễu thị, có lẽ nàng ta còn có cơ hội chuộc lỗi. Nhưng nghe y nói như vậy, nàng ta nháy mắt đã hiểu ra, gì mà giết người, chỉ là cái cớ mà thôi, hóa ra những chuyện nàng ta làm trong bóng tối, Thẩm Tại Dã đều biết.
"Thiếp thân... có lỗi với gia!" Đoàn Vân Tâm nặng nề dập đầu xuống, trán chạm đất, khàn giọng nói: "Nhưng xin gia hãy tin tưởng, thiếp thân là thật lòng ngưỡng mộ ngài."
Ngưỡng mộ? Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Từ trong miệng nàng nói ra lời này thật sự rất nực cười, ngưỡng mộ một người, lại lén lút làm những chuyện đó sao?"
"Thiếp thân cũng là bất đắc dĩ." Đoàn Vân Tâm nhắm mắt lại, nghiến răng: "Thiếp thân rất hy vọng ngài có thể nghiêng về Du vương một chút, như vậy thiếp thân cũng không cần phải làm nhiều chuyện trái lương tâm như thế, nhưng... ngài lại chọn Cảnh vương."
Cuối cùng cũng chịu tự mình nói ra sao? Thẩm Tại Dã nhướng mày, lấy nắp chén trà che đi ánh mắt: "Ta chọn ai là quyết định của ta, bởi vì ta là thừa tướng, phò tá vị thái tử tương lai là điều nên làm. Nhưng nàng thì khác, nàng chỉ là nương tử trong hậu viện của ta, không nên quản những chuyện này, càng không nên phản bội ta."
"..." Đoàn Vân Tâm thở dài, chậm rãi ngẩng đầu nhìn y nói: "Gia cho rằng thiếp thân có quyền lựa chọn sao? Phụ thân độc đoán, mẫu thân ở nhà mẹ đẻ không có địa vị, nếu thiếp thân không tranh thủ thêm chút gì đó thì phải sống sao đây?"
"Những chuyện đó không liên quan đến ta." Thẩm Tại Dã nói: "Nàng rời khỏi tướng phủ, sẽ bị đưa vào đại lao kinh đô nha môn. Chuyện sau đó là ân oán giữa Đoàn gia và Liễu gia."
Đoàn Vân Tâm cười khổ, gật đầu nói: "Thiếp thân biết, thiếp thân biết ngài sẽ không mềm lòng. Lần này là thiếp thân, lần sau sẽ là ai đây? Một ngày nào đó, có phải sẽ đến lượt Khương nương tử hay không?"
Lòng Thẩm Tại Dã chùng xuống, y nhíu mày: "Chỉ cần Khương thị không phạm sai lầm, sẽ không bao giờ có kết cục như nàng."
"Gia nghĩ quá đơn giản rồi." Đoàn Vân Tâm cười khẩy: "Chính sự sủng ái của gia dành cho nàng ta đã là tội lớn nhất của nàng ta rồi. Từ khi nàng ta đến, nữ nhân trong viện này lần lượt gặp chuyện, gia thật sự cho rằng người ngoài không nhìn ra sao? Đến lúc gia muốn làm chuyện lớn, Khương nương tử nhất định sẽ trở thành vật tế. Nghĩ như vậy, thiếp thân lại thấy nàng ta còn đáng thương hơn."
Vật tế sao? Thẩm Tại Dã cười khẩy, không muốn nghe nàng ta nói nữa, phất tay ra hiệu cho Trạm Lư kéo nàng ta đi.
"Thiếp thân còn một câu hỏi cuối cùng." Khi bị kéo ra cửa, Đoàn Vân Tâm vật lộn quay đầu lại, nhìn y hỏi: "Rốt cuộc phải là nữ nhân như thế nào mới có thể khiến gia toàn tâm toàn ý bảo vệ?"
Khóe môi Thẩm Tại Dã nhếch lên nụ cười, y nói: "Nữ nhân như vậy sẽ không tồn tại trên cõi đời này, nàng yên tâm đi."
Ánh mắt Đoàn Vân Tâm hoàn toàn tuyệt vọng, nàng ta cười trong nước mắt, vừa lắc đầu vừa bị người kéo ra ngoài. Sẽ không ai có thể nhận được sự thương xót thật lòng của Thẩm Tại Dã, như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt. Nữ nhân trong cái viện này sớm muộn gì cũng sẽ có kết cục như nàng ta, không ai có thể cười đến cuối cùng!
Nghĩ như vậy, cũng không phải là nàng ta thua hoàn toàn.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo