Đào Hoa giật mình, vội vàng dập đầu kêu oan: "Làm sao mà thiếp thân biết được? Thiếp thân chưa bao giờ đến Ôn Thanh Các, chính là để tránh tai vạ. Không ngờ thế nào vẫn bị đổ lên đầu thiếp thân!"
Giọng điệu kiểu muốn tủi thân bao nhiêu cũng có.
Thẩm Tại Dã huơ tay đập vỡ chén trà đặt bên cạnh, tức giận quát: "Nàng còn dám ngụy biện!"
Một tiếng "choảng" vang lên, mảnh sứ bay khắp nơi, nước trà văng tung tóe. Mọi người đều bị cơn giận này làm cho sợ chết khiếp mà im bặt, Mạnh thị thậm chí còn ngưng cả khóc giả, ngơ ngác nhìn y.
Trước đó lúc có thai không thấy gia coi trọng đến vậy, không ngờ đến nay đứa bé không còn nữa, y lại tức giận như thế? Mọi người đều cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng rồi nghĩ lại, gia là người thâm trầm, có thể chỉ là không biết thể hiện ra thôi, nhưng vẫn rất coi trọng đứa bé đó.
Nếu đã coi trọng thì lần này Khương thị nhất định sẽ khó sống rồi đây.
Mai Chiếu Tuyết liếc nhìn Đào Hoa đang quỳ, khẽ cất giọng: "Gia cũng phải cho Khương nương tử cơ hội giải thích rõ chứ."
Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Hoài Nhu ăn mận nàng ấy tặng, bây giờ đứa bé không còn, nàng ấy còn gì để giải thích chứ?”
“Mận?” Đào Hoa nghe vậy vội nói: “Đúng là thiếp thân đã gửi mận đến Ôn Thanh Các, nhưng đó là do phu nhân dặn mà!”
Mai Chiếu Tuyết nghe vậy, vội vàng bước ra quỳ xuống: “Thiếp thân cũng có điều muốn nói về tiền căn hậu quả của chuyện này. Cách đây không lâu, Cố thị đã đến viện của thiếp thân nói rằng Khương thị quá ngạo mạn, không hỏi han gì đến việc muội ấy mang thai, ngay cả quà mừng cũng không có. Thiếp thân cũng cảm thấy như vậy không thỏa đáng nên mới gọi Khương nương tử đến, bảo muội ấy chuẩn bị một ít mận tặng cho Cố thị để bày tỏ tấm lòng. Về việc mận đến từ đâu và được tặng như thế nào thì thiếp thân hoàn toàn không biết.”
Coi nàng ta trốn tránh trách nhiệm kìa, còn sạch hơn cả bát đĩa mới rửa trong bếp nữa!
Đào Hoa chớp mắt, nói tiếp: "Lời phu nhân nói là sự thật. Thiếp thân cũng là làm theo lời dặn ra ngoài mua mận, hoàn toàn không mở ra mà để nguyên hình dáng được gói ở tiệm hoa quả sấy khô gửi đến Ôn Thanh Các."
"Ý hai nàng là mận đó không có vấn đề gì, là vấn đề của chính Cố thị?" Thẩm Tại Dã nhướn mày.
Vừa nói xong, Cố Hoài Nhu đang ở trong phòng liền khoác áo xông ra ngoài, nước mắt giàn giụa: "Xin gia hãy làm chủ cho thiếp thân!"
Mọi người đều bị giật mình, Việt Đào bên cạnh nhanh chóng đưa tay đỡ nàng ta, để nàng ta quỳ xuống cạnh ghế của tướng gia.
"Khó khăn lắm thiếp thân mới có được đứa con mà!" Cố Hoài Nhu khóc lóc điên cuồng, kéo vạt áo của Thẩm Tại Dã nhìn y: "Vậy mà mất rồi, chỉ ăn có hai miếng mận là mất luôn! Làm sao thiếp thân cam tâm, làm sao an tâm được chứ!"
“Nàng đừng sốt ruột.” Thẩm Tại Dã cau mày, đưa tay đỡ nàng ta dậy: “Người vẫn còn yếu, mau vào nằm đi.”
"Ngài bảo thiếp thân yên tâm nằm nghỉ kiểu gì đây?" Cố Hoài Nhu bật khóc: "Ngài vẫn luôn thích Khương thị hơn, nàng ta lại là người miệng trơn như bôi mỡ, nếu nói dăm ba câu liền khiến ngài tha cho nàng ta thì thiếp thân còn mặt mũi nào mà đối diện với đứa bé đã chết trong bụng mình?!"
Tiếng gào thét của người mẹ mất con thật sự khiến người nghe đau lòng đến rơi nước mắt. Sắc mặt Thẩm Tại Dã càng thêm khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Đào Hoa càng thêm sắc bén.
"Yên tâm đi, nếu thật sự tìm ra hung thủ, bất kể là ai cũng sẽ chỉ có kết cục bị đuổi khỏi phủ." Y nói: "Cho dù là Khương thị cũng sẽ như vậy!"
Đào Hoa run run, miệng mếu máo: "Nhưng thiếp thân thật sự bị oan, mận đó là mua từ tiệm hoa quả khô Lưu Ký, Thanh Đài vẫn luôn cầm trong tay chưa bao giờ mở ra, thiếp thân có thể động tay vào kiểu gì?"
Vừa nghe thấy mấy chữ "tiệm hoa quả khô Lưu Ký", lông mày của Mạnh Trăn Trăn liền dựng lên, kinh ngạc liếc nhìn Đào Hoa.
Thẩm Tại Dã cau mày: “Có ai có thể chứng minh nàng chưa từng mở ra không?”
“Có.” Đào Hoa chỉ sang bên cạnh: “Thanh Đài.”
“Nó là nha hoàn của nàng, không thể làm nhân chứng.” Thẩm Tại Dã cười lạnh: “Không còn ai khác sao?”
Đào Hoa cau mày, ngã ngồi xuống, sắc mặt hơi tái nhợt: "Đúng là không còn ai khác, nhưng..."
“Được rồi, nàng không cần nói nhiều.” Thẩm Tại Dã đứng dậy, liếc nhìn nữ nhân trong phòng một lượt, trầm giọng nói: “Chuyện này liên quan đến đứa con nối dõi đầu tiên của ta, nhất định phải điều tra rõ ngọn ngành. Sẽ không vu oan cho ai, cũng sẽ không dễ dàng tha cho ai. Nếu đại phu vẫn còn đang kiểm tra xem trong mận có gì, vậy thì tạm thời sẽ nhốt Khương thị vào Tĩnh Dạ Đường trước.”
Mai thị sửng sốt: “Trực tiếp nhốt vào đấy luôn sao?”
“Ừm.” Thẩm Tại Dã nói: “Rồi phái người đến tiệm hoa quả khô điều tra, đồng thời bắt cả nha hoàn của Ôn Thanh Các để thẩm vấn. Đợi có tiến triển rồi nói tiếp.”
Nói xong, y nhìn Cố Hoài Nhu: "Nàng nghỉ ngơi đi."
Tĩnh Dạ Đường nói là phật đường nhưng cũng là nơi thường xuyên giam giữ những thê thiếp phạm lỗi, ban đêm lạnh lẽo đáng sợ, ngay cả gia nô cũng không muốn đi ngang qua. Trước khi chân tướng được sáng tỏ, gia cho Khương thị đến đó vậy thật sự là chí công vô tư rồi.
Cố thị nghe xong cũng hài lòng, hành lễ với y rồi nghiêng đầu nhìn Khương Đào Hoa bị gia nô dẫn đi.
"Gia!" Đào Hoa vẫn ra vẻ giãy dụa một hồi, vẻ mặt thống khổ: "Vậy mà ngài lại không tin thiếp thân, tình cảm giữa thiếp thân và ngài thời gian qua lẽ nào cũng không có ý nghĩa gì sao?"
Sao... sao... sao... âm thanh vang vọng khắp đình viện.
Thẩm Tại Dã quay mặt đi không nhìn nàng, thần sắc vô cùng nghiêm nghị.
Mọi người chứng kiến điều này cũng lập tức hiểu rằng Thẩm tướng gia không hề quan tâm đến ai cả. Khi không có gì thì hết mực sủng ái, một khi có chuyện thì sẽ vứt bỏ không thương tiếc.
Nam nhân như vậy thật quá tàn nhẫn.
Mai Chiếu Tuyết đứng dậy ra hiệu cho Việt Đào dìu Cố thị vào phòng, sau đó nhìn Thẩm Tại Dã nói: "Gia cũng không cần quá đau lòng, rồi sẽ có con nối dõi thôi."
“Nàng bảo ta không đau lòng kiểu gì?” Thẩm Tại Dã cau mày, trong mắt hiện lên vẻ bi thương, vung tay áo bước ra ngoài.
Tần thị nhìn thấy, lắc đầu tấm tắc: "Trong viện của chúng ta vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy, chẳng trách gia tức giận. Nếu hung thủ thật sự là Khương thị, không biết nước Triệu đứng sau có thể cứu được nàng ta hay không."
Mai Chiếu Tuyết thở dài, khẽ giọng: "Làm sao mà cứu được? Cùng lắm là nể mặt liên hôn giữa hai nước mà không tính toán thôi. Nếu là người khác, chắc chắn sẽ liên lụy đến gia tộc."
Mạnh Trăn Trăn vốn đã hồn vía lên mây, nghe thấy lời này thì mặt tái nhợt, vô thức siết chặt chiếc khăn trong tay.
"Mạnh nương tử làm sao vậy?" Tần Giải Ngữ nhìn sang, tò mò nhìn nàng ta: "Hôm nay sắc mặt nương tử hình như không được tốt? Đổ mồ hôi ướt hết rồi kìa."
"... Trời hơi nóng." Mạnh thị cúi đầu, vội nói: "Ở đây cũng không còn chuyện gì, thiếp thân xin phép cáo lui trước, ở nhà còn có đồ chưa thêu xong."
Mai thị gật đầu, nhìn nàng ta rời đi, thản nhiên nói: “Sao giống như đang chột dạ vậy?”
Đám người ở bên cạnh ngó xem, hình như đúng là như vậy. Trước đó vẻ mặt Mạnh thị vẫn còn đang xem náo nhiệt, nhưng giờ sao lại có chút hoảng hốt?
Khương Đào Hoa bị gia nô dẫn đi một lèo đến Tĩnh Dạ Đường.
Lúc cửa đóng lại, Thanh Đài bình tĩnh bắt đầu dọn dẹp phòng ốc để chủ tử nghỉ ngơi đêm nay.
"Sao hôm nay không hỏi ta tại sao nữa?" Đào Hoa có nhìn nha hoàn này với vẻ đầy hứng thú.
Thanh Đài đáp: "Dù sao mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của chủ tử, nô tỳ có hỏi cũng bằng thừa, chi bằng làm tốt bổn phận của mình cho rồi."
"Cuối cùng cũng thông minh hơn rồi đấy." Đào Hoa hài lòng gật đầu: "Chúng ta ở đây hai ngày, hai ngày nữa sẽ có thể về rồi."
Đến chuyện này cũng có thể dự liệu? Thanh Đài khựng lại, nhưng vẫn không nhịn được quay đầu hỏi: "Tại sao?"
Đào Hoa cười lớn, cầm chiếc đệm hương bồ bên cạnh ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Bởi vì sau lưng chủ tử nhà ngươi không có gì, nhưng người khác thì chưa chắc. Tướng gia muốn thứ gì thì chỉ có thể lấy từ chỗ của người khác, chứ không lấy được từ đầu chủ tử nhà ngươi.”
Thanh Đài: “…” Vẫn là hỏi cũng như không.
Trong sảnh phụ của Tĩnh Dạ Đường chỉ có một chiếc giường, Thanh Đài vẫn có chút u sầu không biết đêm nay nên ngủ ở đâu.
Tuy nhiên, chủ tử nhà nàng đã nhanh chóng mang tất cả những chiếc đệm bồ hương trong sảnh chính đến và ghép chúng lại thành một chiếc giường, nhét giẻ rách vào giữa rồi trải một chiếc chăn bông lên trên, thế là xong.
"Chủ tử." Thanh Đài vô cùng cảm động: "Người nghĩ cho nô tỳ như vậy..."
“Đừng nghĩ nhiều nữa, đây là giường của ta.” Đào Hoa chớp chớp mắt: “Chiếc giường gỗ kia cứng quá, ta không quen, ngươi đến đó ngủ đi.”
Cái gì? Thanh Đài sửng sốt, nhìn chiếc giường thượng hạng bên cạnh: "Chắc không cứng đâu?"
“Không cứng, nhưng chủ tử nhà ngươi thích mềm hơn.” Đào Hoa lăn lộn trên đệm bồ hương, búng nhảy mấy cái, nheo mắt nói: “Quyết định vậy đi.”
Thanh Đài:"……"
Đúng là thói quen kỳ lạ.
Thẩm Tại Dã đang ngồi trong Lâm Vũ viện, nghe Trạm Lư kể lại tình hình Tĩnh Dạ Đường, không khỏi bật cười: “Mang cho nàng ấy thêm hai cái chăn bông, ban đêm trời vẫn hơi lạnh.”
“Nô tài hiểu rồi.” Trạm Lư gật đầu: “Nhưng ngài định nhốt Khương nương tử bao lâu?”
“Hai ngày là đủ rồi.” Thẩm Tại Dã nói: “Ngươi đi làm chút chuyện, hai ngày sau, tội danh này sẽ có người khác gánh.”
Trạm Lư nhận lệnh lui xuống, trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái.
Chủ tử nhà mình và Khương nương tử trước đó hình như cũng không thương lượng nhiều như vậy, sao lúc hành động lại như thể biết rõ suy nghĩ của đối phương mà hiểu ý nhau đến thế?
Một ngày sau, Mạnh Trăn Trăn vẫn đứng ngồi không yên trong phòng, vẫy tay gọi nha hoàn đến hỏi: "Có phải cách đây mấy ngày bên Lưu Ký có gửi mứt hoa quả đến không?"
Nha hoàn gật đầu: “Vâng, không phải người bảo nô tỳ cất đi sao?”
"Các ngươi lấy ăn đi." Mạnh thị buồn bực: "Ta cứ cảm thấy bên đó sắp xảy ra chuyện, sớm ăn hết sớm yên ổn."
“Nô tỳ hiểu rồi.” Nha hoàn đáp lời, vui vẻ đi xuống lấy mứt hoa quả phân phát khắp nơi như ban ân huệ.
Kết quả là ân huệ này đã phát đến đầu Trạm Lư.
"Ở đâu ra vậy?" Trạm Lư hỏi.
Tiểu nha hoàn cười tít mắt: "Chủ tử nhà ta thưởng đó, huynh ăn thử mấy miếng đi, ngon lắm luôn."
Trạm Lư nhón lấy miếng mứt, mỉm cười vân vê một hồi mới đưa tay nhét vào miệng tiểu nha hoàn đó: “Ta còn có việc, không thể ăn mấy thứ này, các người ăn đi nhé.”
Nói xong, quay người đi ra ngoài.
Tiểu nha hoàn đỏ mặt, nhìn bóng lưng của Trạm Lư một lúc rồi quay về phòng mình.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo