“Chủ tử!”
Nước trà nóng hổi, sắp chảy vào y phục của Mai Chiếu Tuyết, Phong Bình vội vàng đỡ nàng ta dậy, vừa lo lắng vừa sợ hãi: “Người làm sao vậy?”
“Thẩm Tại Dã giỏi lắm.” Mai Chiếu Tuyết cười khổ, ánh mắt vô hồn nhìn chằm chằm một chỗ nào đó: “Ta còn ngốc nghếch cho rằng ngài ấy sẽ kiêng dè thế lực của Mai gia, cho rằng mình còn có thể lật ngược tình thế, không ngờ trong nháy mắt, ngài ấy lại đưa vị trí chính thất cho Khương Đào Hoa.”
“Người đừng quá đau lòng.” Phong Bình vội vàng nói: “Gia vốn đã thiên vị Khương thị, chuyện này cũng là trong dự liệu.”
“Không.” Mai Chiếu Tuyết lắc đầu, lẩm bẩm: “Ngươi không hiểu đâu.”
Vị trí chính thất sao có thể dễ dàng ngồi lên như vậy? Khương Đào Hoa cho dù là công chúa, thế lực ở Đại Ngụy cũng kém xa con gái của Phụng thường là nàng ta. Thẩm Tại Dã quyết định như vậy, chứng tỏ y không cần thế lực của nhà Phụng thường nữa.
Sao có thể như vậy? Y là thừa tướng, dưới thừa tướng đứng đầu Cửu khanh chính là Phụng thường, tại sao lại trở mặt với phụ thân nàng ta?
Ánh mắt đảo qua đảo lại, Mai Chiếu Tuyết như nghĩ đến điều gì đó, vừa lắc đầu vừa lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào như vậy…”
“Chủ tử.” Phong Bình vô cùng lo lắng, vội vàng chạy ra ngoài gọi người đi mời đại phu.
Vậy nên chuyện đầu tiên Đào Hoa làm sau khi trở thành phu nhân, chính là dẫn người đến thăm Mai Chiếu Tuyết.
“Mai nương tử làm sao vậy?”
Phong Bình nghe thấy cách xưng hô này, nhất thời chưa kịp phản ứng, ngẩn người một lúc mới nói: “Chủ tử nhà ta hôm nay thức dậy tinh thần không tốt lắm, hiện tại còn nói nhảm, hành vi mất kiểm soát.”
Điên rồi sao? Đào Hoa rất kinh ngạc, không nhịn được tiến đến bên giường nhìn xem.
Mai Chiếu Tuyết nằm yên lặng, nhưng nhãn cầu dưới mí mắt lại chuyển động nhẹ. Rõ ràng là đang tỉnh.
Khương Đào Hoa cau mày, giật mình, định lùi lại, thì thấy Mai Chiếu Tuyết đột nhiên mở mắt, bóp cổ nàng, đẩy nàng xuống giường.
“Phu nhân!” Nam Cung Cầm và Cổ Thanh Ảnh bên cạnh đều giật nảy mình, Thanh Đài phản ứng nhanh, kéo Mai thị ra, giữ chặt hai tay nàng ta, sau đó cau mày nhìn chủ tử: “Người không sao chứ?”
Đào Hoa ho khan hai tiếng, cười khổ: “Ta không sao, nhưng Mai nương tử làm gì vậy? Thù hận lớn đến mức nào mới muốn tự tay bóp chết ta?”
“Đồ tai họa nhà ngươi!” Mai Chiếu Tuyết đỏ hoe mắt: “Từ khi ngươi bước vào cửa, trong phủ người thì chết, người thì đi, người thì bị thương, không ai được yên ổn! Ngươi nhất định là yêu nghiệt, là yêu nghiệt đến hại tướng phủ!”
Mọi người đều chấn động, Cổ Thanh Ảnh theo bản năng lùi lại một bước.
Tuy rằng Mai Chiếu Tuyết trông giống như thật sự điên rồi, nhưng lời nàng ta nói quả thật không sai, người trong phủ tan tác, chỉ có Khương Đào Hoa là bình an vô sự, còn từ nương tử trở thành phu nhân. Cổ Thanh Ảnh trước kia đã nghi ngờ, cảm thấy Khương thị không đơn giản, bây giờ nghe Mai thị nói vậy, nàng ta càng thêm chắc chắn.
Khương Đào Hoa nhất định là có mục đích khi đến tướng phủ, hiện tại thứ nàng muốn có lẽ đã đạt được, nên Mai Chiếu Tuyết mới phát điên.
“Nếu ta thật sự là yêu nghiệt, ngươi có thể sống đến bây giờ sao?” Đào Hoa cười: “Ngay từ lần đầu tiên ngươi ra tay với ta, ngươi nên biết, tất cả sóng gió trong hậu viện này không phải do ta mà ra, mà là do chính tay ngươi gây nên.”
Mai Chiếu Tuyết ngẩn người, cau mày nhìn nàng: “Ta ra tay với ngươi khi nào?”
“Ngươi không trực tiếp ra tay.” Đào Hoa nhìn nàng ta, cong môi: “Nhưng chẳng phải ngươi luôn sai khiến Tần Giải Ngữ làm việc sao? Vu oan Cố thị, kéo ta và Mạnh thị xuống nước, một mũi tên trúng ba đích. Tần Giải Ngữ chết, ngươi lại kéo Đoàn thị xuống nước, những cô nương tuổi xuân phơi phới đều bị lợi ích sai khiến, trở thành quân cờ trong tay ngươi, vong hồn dưới đao. Ngươi lấy tư cách gì mà đổ lỗi cho ta?”
Mai Chiếu Tuyết kinh hãi, không ngờ nàng lại biết rõ mọi chuyện, ngẩn người một lúc mới cúi đầu: “Ngươi đang nói gì? Ta không hiểu.”
“Không hiểu cũng không sao, đêm đến ngươi cũng sẽ mơ thấy gì đó.” Đào Hoa đứng dậy: “Ngươi xuất thân cao quý, trước kia đã là chính thất, tiếc là bụng dạ quá hẹp hòi, không chịu được người khác, nên giờ mất đi vị trí mà bị giam cầm ở đây, đều là do tự làm tự chịu, không trách được ai.”
“Ngươi…” Mai Chiếu Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Những chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan đến ngươi, Tần Giải Ngữ cũng là do ngươi đưa vào đại lao, ngươi thật sự không áy náy sao?!”
Đào Hoa đứng dậy, phủi y phục, ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Kẻ làm sai mới cần áy náy, tại sao ta phải áy náy vì lỗi lầm của người khác? Tần thị là do ta đưa vào đại lao, nhưng nàng ta là đúng người đúng tội. Chẳng lẽ vì kẻ xấu quá đáng thương, nên người làm đúng cũng phải xin lỗi? Suy nghĩ của ngươi ta không thể nào chấp nhận được.”
Cổ Thanh Ảnh và Nam Cung Cầm lùi sang một bên, cúi đầu không biết đang nghĩ gì. Tần Hoài Ngọc lại hóng hớt từ đầu đến cuối, nghe vậy liền chen lời: “Phu nhân nói rất có lý.”
Mai Chiếu Tuyết ngẩn người, suy nghĩ một lúc mới hiểu được tiếng “phu nhân” này là đang gọi Khương Đào Hoa, cơ thể nàng ta run lên: “Nếu không phải ngươi vào phủ tranh sủng, phá vỡ quy củ, mọi người sẽ không có kết cục như ngày hôm nay, chẳng lẽ ngươi không có lỗi gì sao?”
“Ta chưa từng hại ai, từng bước đều chỉ là tự bảo vệ mình, người không phạm ta, ta cũng không phạm người, sao lại có lỗi?” Đào Hoa nhướng mày, cười quyến rũ: “Chẳng lẽ phải đứng yên bất động, để các ngươi hãm hại mới được sao?”
Nàng không thể chấp nhận định nghĩa về nữ nhân tốt đẹp thời nay, phải tha thứ cho kẻ đã hại mình, vì bọn họ khiến mình mạnh mẽ hơn, còn phải vô điều kiện tha thứ cho kẻ làm sai, vì bọn họ đã biết lỗi. Còn phải luôn tự kiểm điểm bản thân, người khác đã thảm như vậy, mình có phải là quá đáng hay không.
Thật vớ vẩn, mình trở nên mạnh mẽ hơn là do mình tài giỏi, gặp phải nhiều kẻ xấu như vậy nhưng vẫn có thể sống tốt hơn. Kẻ làm sai nên giao cho luật pháp trừng phạt, biết lỗi thì tha thứ, vậy còn cần luật pháp làm gì? Người khác thảm như vậy, chỉ cần không phải do mình hãm hại, thì liên quan gì đến mình?
Chẳng lẽ cây cao phải xin lỗi cỏ dại bị che khuất ánh nắng, nói xin lỗi vì ta mọc quá cao? Tự làm tự chịu, nàng còn thừa lòng thương hại, chi bằng đi bố thí cho người ăn xin.
Mai Chiếu Tuyết im lặng, trông có vẻ đã bình tĩnh lại. Đào Hoa cũng không có thời gian rảnh rỗi để tán gẫu với nàng ta, xoay người: “Đại phu sẽ chữa trị cho ngươi, Mai nương tử cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”
Mấy vị nương tử nối đuôi nhau đi ra ngoài, Đào Hoa phủi áo choàng đỏ rực, oai phong lẫm liệt bước ra ngoài ánh nắng.
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo