Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Tại Dã bực mình ngẩng đầu liếc nhìn nàng, nhưng lại té ngửa.

Trước giờ ở trong phủ Khương Đào Hoa luôn trang điểm, khiến nàng trông rất tươi sáng. Nhưng hôm nay thì khác, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, mặc chiếc váy cũng màu trắng tinh tế, rất giống cô bé nhà bên.

Khương Đào Hoa trông rất dịu dàng và sạch sẽ, khiến người nhìn cảm thấy thoải mái và muốn đến gần, nhưng nàng lại luôn thích trang điểm đậm. Tuy cũng đẹp nhưng trang điểm đậm chẳng khác nào đeo một chiếc mặt nạ, luôn giữ khoảng cách với người khác.

Nhìn nàng một lúc, y không nhịn được hỏi: “Sao bình thường nàng không mặc như thế này khi ở nhà?”

"Gia thích?" Đào Hoa rất bất ngờ: "Không phải nam nhân đều thích nữ nhân trang điểm sao? Câu "hôn nhẹ cắn son môi, cọ má nàng thêm thơm" đều là do các người viết sao."

Khóe mắt khẽ giật, ánh mắt Thẩm Tại Dã tối sầm: “Nàng còn đọc thể loại dâm từ diễm thi này nữa à?”

"..." Đào Hoa cười khan hai tiếng, giả ngu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay thời tiết vừa sáng sủa vừa ấm áp, rất thích hợp để đi chơi!"

Còn chưa kịp lùi lại hai bước thì đã bị túm lấy cổ áo, sau đó bị Thẩm Tại Dã xách lên nhuyễn tháp, đặt vào lòng y.

"Đừng có gặp chuyện là muốn trốn."

Nói chuyện như thể đang phun nọc độc vậy. Thẩm rắn độc ôm nàng, tay còn khẽ vuốt tóc nàng: “Gia mở lời hỏi thì nàng phải trả lời, hiểu chưa?”

Đào Hoa run rẩy, đưa tay ôm lấy y, vùi đầu vào ngực y: "Thiếp thân hiểu rồi."

“Nói thật thì trước đây khi sư phụ dạy mị thuật có cho ta xem nữ nhân xinh đẹp trông như thế nào trong mắt nam nhân, nên ta mới biết đọc những câu thơ này. Đọc nhiều rồi tự nhiên sẽ thốt ra thôi."

Thì ra là vậy. Thẩm Tại Dã gật đầu, cảm thấy đó là chuyện bình thường. Tuy nhiên, khi y hoàn hồn lại thì cơ thể đã gần như bị tê liệt vì cái ôm của nàng.

"Sao nàng ôm ta chặt thế?"

Đào Hoa vùi đầu nói: "Sư phụ nói đây là động tác phòng ngự, ngài sẽ không thể đánh vào đầu ta."

Thẩm Tại Dã: “…”

Nữ nhân ngu ngốc này suốt ngày nghĩ cái quái gì vậy? Không lẽ y đường đường là một thừa tướng mà lại đi động thủ với một nữ nhân?!

Giận quá hóa cười, y xách nàng đặt xuống dưới đất đứng thẳng người trước nhuyễn tháp: “Đừng nhây nữa, Nam vương sắp đến rồi, ra trước cổng phủ đợi đi.”

"Được thôi!" Đào Hoa gật đầu rồi co cẳng chạy ngay!

Y đáng sợ đến vậy sao? Khẽ chậc lưỡi, Thẩm Tại Dã không vui đứng dậy, chỉnh lại áo choàng đi ra ngoài.

Thời tiết hôm nay quả thật rất đẹp, ánh nắng chiếu lên người khiến người ta có cảm giác muốn đi chơi.

"Chúng ta đi chơi đi!"

Đứng ở cổng tướng phủ, Mục Vô Hạ thật sự đã nói câu này. Một đôi mắt trong veo nhìn Đào Hoa, vô cùng dịu dàng.

Khương Đào Hoa ngây người, chớp mắt nhìn hắn, rồi lại nhìn Thẩm Tại Dã ở phía sau.

"Đi chơi?" Thẩm Tại Dã khẽ cau mày: "Ngài với Khương thị?"

"Phải." Mục Vô Hạ mỉm cười, hai tay chắp sau lưng. Sống lưng vẫn thẳng tắp: “Hôm nay là lễ hội mùa xuân, trên núi Nghênh Tiên có hoa đào, bổn vương muốn hỏi tướng gia cho mượn Khương thị một ngày đi xem thử rốt cuộc hoa đào đẹp hay là mỹ nhân đẹp."

Trong phủ còn cất công chuẩn bị đồ, kết quả hôm nay Nam vương lại không thèm vào? Vậy nàng ở lại Lâm Vũ Viện nhiều ngày như vậy có ích gì?

Đào Hoa âm thầm thở dài, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười rạng rỡ: "Chỉ một mình thiếp thân đi cùng vương gia thì không thỏa đáng cho lắm, chi bằng dẫn theo tướng gia?"

“Chuyện này nàng không cần lo.” Liếc nhìn Thẩm Tại Dã, Mục Vô Hạ nói: “Bổn vương có mang theo thị vệ, nàng cũng có thể mang theo nha hoàn, vậy là đủ để tránh bị nghi ngờ.”

Nói vậy thì Đào Hoa hết cách, đành phải quay đầu nhìn Thẩm Tại Dã.

Sắc mặt Thẩm thừa tướng không được tốt cho lắm nhưng vẫn phải gượng cười: “Vương gia có chút bất mãn với vi thần phải không?”

"Không có." Mục Vô Hạ rất nghiêm túc: "Thừa tướng làm việc gì cũng đều rất tốt. Bổn vương sẽ không bất mãn chút nào."

"Vậy hôm nay là..."

“Hôm nay bổn vương chỉ muốn trò chuyện với Khương thị, tướng gia đi theo sẽ khó tránh khỏi cảm thấy không thoải mái, chi bằng cho nàng ấy một ngày rảnh rỗi đi chơi cùng bổn vương.”

Nói một hồi, lại nghiêm túc bổ sung: "Yên tâm, có vay có trả, bổn vương tuyệt đối sẽ không cướp bất cứ thứ gì của thừa tướng."

Thẩm Tại Dã im lặng, vê hai tay sau lưng, ánh mắt dịu dàng đậu trên người Nam vương.

Một cơn gió ấm từ cửa thổi vào khiến váy lưu tiên của Khương Đào Hoa khẽ tung bay. Nam vương yên lặng chờ đợi, ánh mắt cố chấp.

Một lúc lâu sau, Thẩm Tại Dã mới cười khẽ cất lời: “Nếu vương gia đã muốn thì cứ việc đi. Khương thị tuy chỉ là nương tử trong phủ nhưng thật ra cũng lớn hơn vương gia mấy tuổi, vương gia không cần phải chăm sóc nàng ấy. Ngược lại, vương gia có tổn thất gì, vi thần sẽ tìm nàng ấy tính sổ.”

Nam vương nhíu mày, nhìn y từ trên xuống dưới, nghiêm túc nói: “Thẩm thừa tướng, ngài như vậy sẽ rất không được lòng nữ nhân.”

"Vương gia yên tâm, tướng gia chỉ là mồm mép chua ngoa thôi, ngài ấy không nỡ phạt thiếp thân đâu." Đào Hoa quay đầu, nhìn Thẩm Tại Dã cười nịnh nọt: "Đa tạ ân điển của gia, thiếp thân đi chơi đây."

Thẩm Tại Dã nheo mắt, rất muốn hỏi nàng lấy đâu ra tự tin để nói rằng y không nỡ phạt nàng. Nhưng vì ngại Nam vương nên y chỉ có thể gật đầu nhìn hai người lên xe.

Nam vương ngày càng thông minh hơn rồi, biết có những chuyện cần phải tránh y mới có thể biết được sự thật. Tuy nhiên, chiêu này nếu là nữ nhân khác thì còn có chút tác dụng chứ người lanh lợi tựa tiểu hồ ly như Khương Đào Hoa, cho dù không ở trước mặt thì cũng sẽ không tự mình tìm đến cái chết.

Xe ngựa đã đi rất xa, Thẩm Tại Dã cũng quay người trở về phủ, tiếp tục xử lý công vụ.

Lần này mới gọi là rời phủ ngắm nhìn phong cảnh Đại Ngụy đúng nghĩa, Đào Hoa ngồi trên xe, tâm tình rất tốt, ánh mắt nhìn Nam vương cũng rất dịu dàng.

Mục Vô Hạ bị nàng nhìn đến mức ngây người, không nhịn được hỏi: “Ở nhà nàng có đệ đệ?”

"Hả?" Khương Đào Hoa kinh ngạc: "Sao ngài biết?"

“Vì trước đây tỷ tỷ của ta cũng thích nhìn ta như vậy.” Mục Vô Hạ khẽ cười: “Chẳng trách cứ cảm thấy nàng rất thân thiết, nàng rất giống tỷ ấy.”

Thế à, Đào Hoa gật đầu, nhớ đến Trường Quyết liền mỉm cười: “Đệ đệ của thiếp thân cũng có vài phần giống vương gia, kiên cường chính trực, quật cường ngang bướng."

“Bổn vương ngang bướng sao?” Mục Vô Hạ ngạc nhiên trước lời nói này: “Người khác nói bổn vương ngu ngốc.”

"Nếu ngài thật sự ngu ngốc thì hôm nay đã không dẫn thiếp thân đi chơi." Đào Hoa mỉm cười, nhìn hắn nói: "Muốn hỏi chuyện gì mà không thể hỏi ở tướng phủ phải không?"

Nam vương thu lại thần sắc, nghiêm túc gật đầu: “Lần này đưa nàng ra ngoài chỉ để hỏi xem thừa tướng có tiếp tục hà khắc với nàng không?”

"Không có." Đào Hoa nói: "Lúc nãy ngài cũng thấy rồi đấy, tướng gia chỉ là mồm mép chua ngoa nhưng lòng dạ mềm yếu, từ sau lần trước trở  về vẫn luôn đối xử rất tốt với thiếp thân. Nói ra thì thiếp thân còn phải đa tạ ngài."

“Không cần phải đa tạ bổn vương.” Tiểu vương gia cụp mắt xuống, bàn tay đặt trên đệm ngồi khẽ khép lại, giống như đang vướng bận chuyện gì.

Đào Hoa kiên nhẫn đợi, nàng biết Nam vương sẽ không chỉ vì chuyện này mà đưa nàng ra ngoài, nhất định còn có vấn đề khác.

"Nàng... vẫn luôn ở Lâm Vũ Viện phải không?"

"Đúng vậy, gần đây gia không được khỏe, thiếp thân luôn ở trong viện chăm sóc."

Mục Vô Hạ gật đầu đằng hắng, trầm giọng hỏi: “Vậy nàng có biết gần đây ngài ấy ở trong phủ đã gặp những ai không?”

Vậy mà lại hỏi chuyện này? Đào Hoa nhướng mày, chớp mắt nhìn hắn: “Sao vương gia lại hỏi chuyện này?”

“Gần đây bổn vương cảm thấy thừa tướng hành xử hơi khác thường nên chỉ muốn hỏi một chút.” Mục Vô Hạ mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn trông rất căng thẳng, trong mắt lại có chút áy náy: “Cũng không nên hỏi nàng, nhưng ngoài nàng ra, những người khác trong tướng phủ cũng sẽ không nói cho bổn vương dù chỉ nửa lời."

Vậy à, Đào Hoa nghĩ ngợi. Giữa Nam vương và Thẩm Tại Dã có một mối liên hệ chặt chẽ bất thường, nhưng trên cơ sở như vậy, Nam vương lại đang đề phòng Thẩm Tại Dã.

Vậy nàng có nên nói hay không? Thẩm Tại Dã chỉ bảo làm cho Nam vương tin y đối tốt với nàng là được, chuyện này vượt quá phạm vi, mà y cũng không đưa ra bất kỳ chỉ thị nào.

Có lẽ y cũng không ngờ Nam vương lại hỏi như vậy.

Ngước mắt nhìn vào đôi mắt của tiểu vương gia, ở đó không có âm mưu tính kế, nhưng cũng không phải ngây thơ vô hại. Nam vương mười sáu tuổi, đã hiểu đời, nhưng lại không có ý định hiểu đời cùng với người khác.

Trong lòng Khương Đào Hoa khẽ động, không khỏi nghiêng cán cân về phía hắn, khẽ cất lời:

"Mấy ngày gần đây, gia chỉ gặp một nam nhân béo trùm kín người lúc nửa đêm, thiếp thân cũng không biết hắn là ai, nhưng... có thể có liên quan đến người của Mạnh gia."

"Nam nhân béo? Mạnh gia?" Mục Vô Hạ sững người, ngẫm nghĩ rồi nói: "Người béo nhất trong triều chính là Mạnh thái bộc.”

Cha ruột của Mạnh Trăn Trăn? Vậy thì chẳng trách ngày hôm sau Mạnh thị liền được gỡ tội hạ độc, cái giá mà Mạnh thái bộc phải trả chắc chắn không nhỏ. Đào Hoa ngẫm nghĩ, không khỏi bĩu môi, nhưng vẫn tò mò nhìn Nam vương hỏi:

“Chuyện này có ảnh hưởng gì tới ngài không?”

“Không có bất cứ ảnh hưởng gì.” Mục Vô Hạ hoàn hồn, mỉm cười nhìn nàng: “Nhưng vẫn phải cảm ơn nàng đã chịu nói cho ta biết.”

“Ơn huệ gì chứ, mạng của thiếp thân là do vương gia cứu mà.” Đào Hoa nghiêm túc nói: “Nếu có thể giúp được gì, thiếp thân nhất định sẽ luôn giúp ngài, ngài cứ việc nói.”

Mục Vô Hạ ngây người, nghiêng đầu cảm khái: "Nàng thật sự rất giống tỷ tỷ của ta, dưới áp lực của Thẩm thừa tướng nhưng vẫn sẵn sàng đứng về phía ta."

Khuôn mặt hắn nhỏ nhắn non nớt, lông mi vừa dài vừa rậm, khi cười còn để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ, Đào Hoa nhịn không được muốn đưa tay xoa hắn. Song, do thân phận khác biệt nên nàng chỉ có thể cung kính gật đầu: “Nếu vương gia không ghét bỏ thì thiếp thân sẵn lòng luôn chăm sóc ngài như một tỷ tỷ.”

“Đừng nghe lời của Thẩm thừa tướng.” Mục Vô Hạ đột nhiên trở nên nghiêm túc, thẳng lưng nhìn nàng: “Lúc nãy ngài ấy nói bảo nàng chăm sóc ta là không đúng. Nam nhân mới nên chăm sóc nữ nhân, dù có lớn hơn ta bao nhiêu tuổi thì nàng cũng nên đứng sau lưng ta, không cần phải chăm sóc ta.”

Đứa trẻ này thật có khí khái nam nhi làm sao! Khương Đào Hoa nghe mà cảm động vô cùng, không khỏi đưa tay véo mặt hắn, ánh mắt yêu thương: “Nhưng vương gia à, ngài mới mười sáu tuổi thôi, chưa đầy hai mươi, chưa tính là nam nhân.”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK