Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi…” Cố Hoài Nhu rất muốn phản bác, Khương thị mới vào phủ được bao lâu? Lấy đâu ra tự tin mà kết luận như vậy?

Tuy nhiên, sau khi bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ, hình như Khương thị nói không sai, kể từ lần trước khi phụ thân cãi lại tướng gia thì y đã bắt đầu ít đến viện của nàng ta hơn.

Hậu viện tướng phủ này muôn tía nghìn hồng, muốn tranh sủng thì rõ ràng không chỉ dựa vào bản thân mà còn dựa vào gia thế địa vị phía sau. Tướng gia tuy không phải là người coi trọng quyền thế nhưng chắc chắn cũng sẽ không thích có người chống lại mình. Phụ thân đã đắc tội với y thì sao còn có thể mong tướng gia tin yêu nàng ta?

Cố Hoài Nhu chán nản quay lại ngồi xuống bên cạnh Đào Hoa: "Ta hiểu rồi, sự thật là gì đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là gia không muốn tiếp tục giữ ta lại."

“Phải.” Đào Hoa gật đầu, nhìn nàng ta: “Vậy nương tử có muốn ở lại đây không?”

“Đương nhiên là có.” Cố Hoài Nhu nhìn nàng, mím môi: “Một khi thật sự rời phủ thì ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

"Vậy ta sẽ nghĩ cách cho nương tử, có lẽ nương tử và Cố gia vẫn còn cơ hội sống sót." Đào Hoa mỉm cười nhìn nàng ta: "Lần này có muốn tin ta không?"

Cố Hoài Nhu nhìn nàng đầy nghi ngờ, mím môi: "Không phải là ta không muốn tin, nhưng nương tử có lý do gì để giúp ta như vậy?"

“Hôm nay Tần nương tử đã đến gặp ta.” Đào Hoa nói: “Ý của nàng ấy là muốn ta nương nhờ phu nhân, để có thể có chỗ đứng trong phủ này.”

Cố Hoài Nhu cau mày lắc đầu: "Không thể tin được lời của nàng ta đâu, ta đã bị nàng ta lừa đấy!"

"Ồ?" Đào Hoa hỏi: "Lừa như thế nào?"

“Nàng ta lừa ta rằng Mạnh thị đã tự tử vì bị bỏ, làm ta phải chịu trách nhiệm một mạng sống.” Cố Hoài Nhu mím môi tức giận: “Cũng không biết nàng ta biết được việc ta mang thai giả từ đâu mà dùng nó để uy hiếp, lừa ta đi dụ nương tử ra khỏi phủ. Bảo là không muốn để nương tử cùng gia đi săn mùa xuân. Ta… ta đã làm theo, nhưng ai ngờ nàng ta lại muốn trực tiếp giết nương tử, sau đó giá họa cho ta. "

Lợi hại vậy sao? Khương Đào Hoa kinh ngạc: “Trông nàng ta không giống người thông minh như thế.”

"Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong!" Cố Hoài Nhu nghiêm túc nhìn nàng: "Dù thế nào đi nữa, nương tử cũng tuyệt đối đừng tin lời nàng ta nói, không chừng lại đang đào hố đợi nương tử đấy!"

"Ta biết, cho nên mới tới đây lúc nửa đêm, tính giúp nương tử một tay." Đào Hoa mỉm cười, ánh mắt cực kỳ trong trẻo: "Một thân một mình không phải là chuyện tốt, bây giờ Mạnh thị đã không thể quay trở về, nếu nương tử cũng rời phủ thì Tần nương tử sẽ là người thống trị trong phủ này. Trong tình huống này, nếu ta không quy thuận nàng ta và phu nhân thì chắc chắn sẽ không được sống yên ổn. Nhưng dù đã quy thuận rồi thì cũng chưa chắc họ sẽ để ta sống yên ổn. Đây chính là lý do ta giúp nương tử.”

Cố Hoài Nhu sững người, kinh ngạc liếc nhìn nàng: "Nương tử rất thông minh."

Vào phủ chưa đầy hai tháng mà đã nhìn thấu tất cả những chuyện này.

“Ta chỉ giỏi bảo vệ tính mạng thôi.” Đào Hoa nhìn nàng ta: “Nương tử ở lại sẽ có ích cho ta. Cho nên nương tử có muốn nghe cách của ta không?”

Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Cố Hoài Nhu nhìn nữ tử trước mặt thật sâu. Trên người nàng không hề có tính công kích, nhẹ nhàng mềm mại như một con thỏ, nhưng đầu óc thì lại vô cùng thông minh và rất đáng tin cậy. Gia động lòng với nàng không phải là không có lý do.

“Nương tử nói đi.” Nàng ta nói: “Nếu được, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Đào Hoa thở phào nhẹ nhõm, ngoắc tay ra hiệu cho nàng ta đến gần, sau đó lẩm bẩm một hồi.

Thẩm Tại Dã đang ở ngự thư phòng, yên lặng theo dõi cuộc cãi vã giữa Cảnh vương và hoàng đế.

"Phụ hoàng, lần trước người xét xử công khai ở kinh đô nha môn đã khiến bách tính thiên hạ cho rằng người chí công vô tư, là một minh quân. Nhưng bây giờ Du vương đệ phạm lỗi, sao người còn muốn thiên vị?"

Hoàng đế sa sầm mặt: “Trẫm cấm cửa nó ba tháng, tương đương với giam lỏng, vẫn tính là thiên vị ư?”

"Nhưng... vụ án tham ô lần trước, người phán là..."

“Trẫm phán xử trảm cả nhà!” Hoàng đế đập tay lên bàn, tức giận đứng dậy trừng mắt với hắn: “Sao hả? Ý con là Vô Ngấn phạm tội thì trẫm cũng phải đi theo lên đoạn đầu đài?!"

Cảnh vương giật thót, vội vàng quỳ xuống, cau mày nói: “Nhi thần không có ý đó, nhưng định tội quan lại nặng như vậy mà Du vương đệ vẫn còn sống sót, lại còn được giam trong phủ ăn sung mặc sướng, khó tránh khiến văn võ bá quan thất vọng!”

Hoàng đế nheo mắt lại, trong lòng chấn động: "Con không lấy mạng hoàng đệ con thì không cam tâm ư? Vô Ngần, tâm địa con trở nên tàn nhẫn như vậy từ khi nào thế? Nó là đệ đệ ruột của con đó!"

Du vương quỳ gối không nói gì, trong lòng chỉ cảm thấy Mục Vô Ngần lần này chỉ lo lợi ích trước mắt, quá không khôn ngoan. Vốn dĩ phụ hoàng vẫn còn tức giận vì hắn phạm lỗi, nhưng giờ thì đã hoàn toàn biến thành tức Cảnh vương tàn hại thủ túc.

Thẩm Tại Dã đứng bên cạnh cũng không muốn ngăn cản hắn.

Trong ngự thư phòng không ngừng vang lên tiếng la hét. Sau khi xem kịch đã đời, Thẩm Tại Dã bước lên hòa giải đôi câu và quyết định được cách xử trí Du vương - vẫn là giam lỏng trong phủ ba tháng.

Cảnh vương rất bất mãn, nhưng cũng thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng hết sức từng bước làm tan rã thế lực trong triều của Du vương trong vòng ba tháng này.

Thẩm Tại Dã thong thả ngồi xe chuẩn bị hồi phủ, song trên đường đi lại có người chặn đường.

"Tướng gia!" Một người dáng vẻ giống đầy tớ khom người đến cạnh xe, cung kính nói: "Lang trung lệnh đại nhân đang ở quán trà bên cạnh, mời thừa tướng ngài đến đó.”

Lang trung lệnh? Cố Thế An? Thẩm Tại Dã bật cười: “Ta đang vội hồi phủ, không muốn uống trà gì hết.”

“Đại nhân!” Tên đầy tớ vội kéo dây ngựa, đưa vào trong xe một lá thư: “Cố đại nhân thành tâm mời ngài, mong thừa tướng hãy đọc thật kỹ!”

Thẩm Tại Dã liếc nhìn thứ đó, thoáng sửng sốt, đưa tay cầm lấy xem kỹ hơn.

Trên phong thư chỉ có ba chữ - Thư thỉnh tội.

Chuyện này là sao đây? Thẩm Tại Dã cau mày, kéo rèm xuống xe, đi đến quán trà bên cạnh.

"Thẩm thừa tướng!" Cố Thế An thay đổi vẻ ngạo mạn vốn có, tiến lên hành đại lễ với y, vẻ mặt đầy ý sám hối: "Hạ quan có tội, đặc biệt thỉnh tội với thừa tướng, sẵn sàng tự giáng chức Lang trung lệnh, xuống làm tiểu quan nội sử!”

Quay đầu nhìn mặt trời ở bên ngoài, Thẩm Tại Dã cười nói: “Hôm nay đại nhân làm sao thế?”

Trong quán trà không có ai, Cố Thế An cũng không cần giữ chút tôn nghiêm nào, quỳ xuống nói: “Trước đây hạ quan không hiểu chuyện, nhưng giờ tai họa ập đến, mới biết thừa tướng mới là một vị lương thần trung tướng hết lòng vì đất nước, không mong có thể bảo vệ quan vị, nhưng mong thừa tướng hãy cứu mạng hạ quan!”

Thẩm Tại Dã cúi đầu nhìn ông ta, băn khoăn không biết liệu có phải người này đã bị kích động gì không. Cố Thế An ngày xưa sao có thể khúm núm sám hối với y như vậy? Chuyện làm giả ngân phiếu vẫn chưa điều tra đến ông ta, sao lại hoảng loạn như thế?

Tuy nhiên, ý tưởng này của ông ta rất hay, tình nguyện làm một vị quan nhỏ để nhường chức Lang trung lệnh cho người khác. Cũng có nghĩa là ông ta sẵn sàng giao lại mọi mối quan hệ trong tay mình cho người mới sắp nhậm chức.

Giao dịch này không hề lỗ, còn giúp ông ta bớt được rất nhiều rắc rối.

“Đại nhân có chuyện gì thì ngồi xuống nói đi.” Sắc mặt Thẩm Tại Dã dịu lại, đưa tay đỡ ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Trước đây không thể giao tâm với đại nhân là điều tiếc nuối của Thẩm mỗ. Nếu bây giờ đại nhân đã tỉnh ngộ, Thẩm mỗ đương nhiên cũng sẵn lòng giúp đỡ.

Cố Thế An lau mồ hôi trên đầu, gật đầu, thầm nghĩ Hoài Nhu thật sự không lừa mình, chiêu này có tác dụng!

Nếu là bình thường thì ông ta sẽ không nghe lời Hoài Nhu đâu, nhưng gần đây rất nhiều nơi xảy ra rắc rối, hoàng thượng lại vừa định Mạnh thái bộc tội tham nhũng. Nếu lửa còn cháy đến người ông ta thì cũng sẽ gặp kết cục cả nhà gặp họa. Tình cờ Hoài Nhu bị bỏ lúc này, dù có ngốc đến mấy, ông ta cũng biết Thẩm thừa tướng muốn cắt đứt quan hệ, để ông ta tự sinh tự diệt.

Lúc này không cần lo giữ thể diện gì nữa, có cách thì nhất định phải thử xem. Theo tin tức, thừa tướng đã có bằng chứng cho thấy ông ta tham ô làm giả ngân phiếu. Đã vậy thì quy hàng Thẩm Tại Dã là cách duy nhất để giữ mạng!

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy đứa con gái đã lấy chồng của mình cũng rất có ích!

Hai người nói chuyện rất lâu trong quán trà, ý cười trong mắt Thẩm Tại Dã càng ngày càng đậm, cuối cùng đứng dậy nói: “Vậy thì đa tạ đại nhân nhé.”

"Thừa tướng vất vả, hạ quan nào dám nhận hai chữ đa tạ?" Cố Thế An chắp tay hành lễ, cung kính tiễn Thẩm Tại Dã xuống lầu.

Sau khi lên xe ngựa, nụ cười trên mặt Thẩm Tại Dã tắt hẳn, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm một nơi, hơi nheo mắt lại.

Nếu hôm nay Cố Thế An không quy hàng thì ít nhất nửa tháng nữa ông ta sẽ dính vào một vụ án tham ô lớn mới. Nhưng người này lại ngoan ngoãn đến tìm y như thể đã được ai chỉ điểm. Hơn nữa còn nói ra những điều kiện đều phù hợp với mong muốn của y, y vốn có ý định giúp người của mình lên tiếp quản vị trí của Lang trung lệnh sau khi nó bị bỏ trống, nên mối quan hệ đương nhiên rất quan trọng. Cố Thế An sẵn sàng giúp đỡ để đổi lấy sự tin tưởng của y, điều này hoàn toàn có lợi cho y.

Ai mà biết rõ về y như vậy?

Xuống xe vào phủ, còn chưa đi được hai bước đã thấy Việt Đào của Ôn Thanh Các đi tới, quỳ xuống trước mặt y: "Tướng gia! Chủ tử nhà nô tỳ thật sự bị oan, đã tìm được chứng cứ rồi!"

Lông mày giật giật, Thẩm Tại Dã nhìn nàng ta: “Chứng cứ gì?”

"Ghi chép ra vào trong phủ có thể chứng minh chủ tử nhà nô tỳ không có cơ hội mua chuộc hung thủ giết người. Và cũng đã tìm ra đại phu ban đầu nói chủ tử nhà nô tỳ có thai, hắn khai nhận rằng đã nhận tiền và cố ý lừa chủ tử nhà nô tỳ. Xin tướng gia hãy đến Ôn Thanh Các xem thử!”

Chưa đầy hai ngày mà Cố Hoài Nhu đã tìm được đường sống? Thẩm Tại Dã nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định qua đó xem thử.

Mai Chiếu Tuyết và Tần Giải Ngữ đã đến Ôn Thanh Các từ sáng sớm, thấy y đi vào, Tần Giải Ngữ bước tới nói: "Gia! Không phải ngài nói sẽ không gặp lại Cố thị nữa sao?"

“Dù sao thì cũng từng chung chăn gối.” Thẩm Tại Dã nghiêm mặt nói: “Nghe nói có chứng cứ chứng minh nàng ấy bị oan, đương nhiên ta phải tới xem thử.”

"Lấy đâu ra chứng cứ gì, nàng ta chỉ bịa đặt thôi!" Tần Giải Ngữ tức giận chỉ vào một đại phu đang đứng trong phòng: "Đây căn bản không phải là đại phu chẩn đoán cho nàng ta lúc đầu, Cố thị chỉ tùy tiện mua chuộc người khác đến, là muốn lừa ngài thôi."

Thẩm Tại Dã tò mò liếc nhìn đại phu hỏi: “Làm sao nàng biết đây không phải là đại phu chẩn đoán cho Cố thị lúc đầu? Ta nghe nói chỉ có Cố thị mới gặp đại phu đầu tiên đó, ông ta còn bỏ đi mà không lấy tiền, sao nàng lại nhận ra được?"

Tần Giải Ngữ sửng sốt, vội vàng cúi đầu: "Thiếp thân thấy hắn không giống..."

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK