Mục lục
Đào Hoa Chiết Giang Sơn - Bạch Lộ Thành Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không phải chứ?” Đào Hoa sửng sốt: "Có người bắn tên lạnh thật ư?"

"Nàng tưởng ta đang đùa với nàng sao?" Thần sắc Thẩm Tại Dã trở nên nghiêm túc, ôm Đào Hoa thúc ngựa phi nước đại xuyên qua núi rừng. Âm thanh xé toạc không khí không ngừng vang lên sau lưng, Đào Hoa nghe mà sống lưng lạnh toát.

Chuyến đi săn mùa xuân của hoàng đế lần này có sự tham dự của tất cả văn võ bá quan và hoàng thân quốc thích. Hơn nữa, trong phạm vi mười dặm quanh ngọn núi phía tây đều là khu vực cấm, người khác căn bản không thể vào được. Nói cách khác, kẻ bắn tên lạnh sẽ chỉ là người mà Thẩm Tại Dã biết.

Ai mà tàn nhẫn như vậy? Muốn bắn Thẩm Tại Dã thì cũng hãy để nàng xuống ngựa trước đã được không?

Đào Hoa thở dài, căng thẳng túm lấy vạt áo của người đằng sau, quay đầu nhìn lại, lẩm bẩm: "Không thấy bóng dáng ai cả."

"Nếu như để nàng nhìn thấy thì ai còn dám tiếp tục giết người?" Thẩm Tại Dã phì cười, chăm chú nhìn con đường phía trước, dự định chạy về lại con đường hoàng đế đi.

Trên đường đi, y khẽ hỏi người trong lòng một câu: “Nếu lát nữa bị sát thủ vây hãm, nàng sẽ chọn chết cùng ta hay sống một mình?”

Đào Hoa ngẩng đầu, nhìn y với vẻ khó tin: "Chuyện này mà còn hỏi hay sao? Sống được người nào hay người đó, tại sao phải chết cùng nhau?"

Thẩm Tại Dã khẽ cau mày, mặt đen đi một nửa.

Y bị ngu mới hỏi nàng câu này, còn mong đợi cái thứ miệng chó không mọc được ngà voi này có thể nói điều gì tốt đẹp về mình hay sao?

Trước mặt là hàng rào săn bắn trong rừng, Đào Hoa ngó thấy, lo lắng hét lên: "Chúng ta nhảy một phát cả người lẫn ngựa qua đó luôn đi. Đừng dừng lại! Phía sau toàn là tên bay loạn xạ thôi!"

Thế nhưng Thẩm Tại Dã lại làm như không nghe thấy gì, ghìm ngựa lại, thấp giọng nói: “Ngựa không qua được.”

Sao lại không qua được?! Đào Hoa lo lắng túm lấy vạt áo y: "Ta nhớ Đại Ngụy các người ai cũng đều cưỡi ngựa rất giỏi mà! Lần trước có người làm xiếc đến nước Triệu biểu diễn, ngựa đều có thể nhảy qua vòng lửa!"

Thẩm Tại Dã liếc nàng, vừa giận vừa buồn cười: "Nàng cho rằng người nước Triệu ai cũng biết làm xiếc sao?"

"..."

Câu tiếp theo chưa kịp nói ra, đồng tử Đào Hoa co lại, nhìn thấy một mũi tên hướng thẳng đến áo may ô của Thẩm Tại Dã, lập tức đặt một cánh tay lên vai y.

Thẩm Tại Dã không chút phòng bị, đột nhiên bị nàng đẩy một cái, nếu không phải vẫn đang cầm dây cương thì có lẽ cả người đã ngã khỏi ngựa, lại còn kiểu đập mặt xuống đất.

"Nàng làm gì vậy?" Y tức giận quát.

Nhưng, to hơn giọng y là tiếng mũi tên ngọt xớt, một âm thanh trầm đục kèm theo tiếng da thịt bị xé toạc, khiến y giật mình ngẩng đầu lên.

Một mũi tên xuyên qua vị trí y vừa đứng, bắn thẳng vào vai Khương Đào Hoa!

Mặt Đào Hoa trắng bệch, khẽ hít vào một hơi, không khỏi nghiêng đầu nhìn Thẩm Tại Dã, cắn răng nói: "Gáy ngài không có mắt sao?!"

Bảo y nhảy không chịu nhảy, giờ thì hay rồi, nàng lại gặp tai bay vạ gió! Đúng là còn oan hơn cả Đậu Nga!

Âm thanh xé không xuyên rừng cứ thế dừng lại, Thẩm Tại Dã ngồi trở lại lưng ngựa, ánh mắt có vẻ phức tạp, vô thức bắt chước nàng tiếp lời: “Gáy nàng có mắt à?”

Khương Đào Hoa: "..."

Nàng đưa tay giữ vai, trên mặt mồ hôi nhễ nhại. Rõ ràng là không còn sức để giận y. Cơ thể bắt đầu run rẩy, giọng nói cũng run run, cả người giống như một chú thỏ con vô tội bị thương, tội nghiệp nhìn y: “Đau quá…”

Thẩm Tại Dã hoàn hồn, vội quay đầu ngựa chạy xuống núi, vừa chạy vừa cau mày: “Không phải lúc nãy nàng nói là sẽ bỏ lại ta, một mình bỏ chạy sao?”

Kết quả vẫn đỡ mũi tên này thay y.

"Hành động trong vô thức thôi, thiếp thân cũng không muốn phải chịu khổ." Đào Hoa mím môi, lòng bàn tay đau nhức ướt đẫm mồ hôi, cố gắng lờ đi vết thương trên vai, cười khẽ: "Gia cũng nợ thiếp thân một ân huệ rồi."

Thẩm Tại Dã im lặng, màu mắt đen như mực, đốt ngón tay cầm dây cương trắng bệch.

Nữ nhân không hành động theo lẽ thường này đúng là biết giết người mà!

Nhanh chóng quay trở lại trường đua ngựa, thật sự có một thái y đang đợi rồi. Đào Hoa nhắm mắt, cảm thấy rất khó chịu, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, nằm trên giường để mặc cho họ rút mũi tên ra để trị thương.

Trạm Lư cảm thấy bất ngờ bước tới nghênh đón, nhìn chủ tử nhà mình với ánh mắt khó hiểu. Thẩm Tại Dã lắc đầu, cả người toát lên vẻ phẫn nộ: “Đi tìm người bẩm báo với thánh thượng.”

"Vâng."

Thái y và y nữ ở trong phòng đều sợ không dám lên tiếng, các đại thần nghe tin cũng đứng ở bên ngoài không dám đi vào.

Hiếm khi Thẩm thừa tướng tức giận như vậy, sắc mặt như người từ địa ngục trở về, ánh mắt lạnh lùng đến mức không ai dám nhìn vào. Trong tay y cầm một mũi tên đẫm máu, bên trên có ký hiệu của một nhà nào đó. Có người cố gắng muốn nhìn rõ nhưng bị Thẩm Tại Dã dùng tay chặn lại.

“Thừa tướng, hoàng thượng và mấy hoàng tử cùng đám người Mạnh thái bộc đều còn đang ở trên núi.” Trạm Lư quay về, chắp tay nói: “Không biết khi nào mới xuống núi.”

“Vậy thì đợi thôi.” Thẩm Tại Dã nói: “Sai người chạy về thành tìm ít thuốc bổ mang đến đây trước.”

"Nô tài tuân mệnh!"

Đưa tay ngăn đám người ồn ào ở ngoài cửa, Thẩm Tại Dã bước đến bên giường, y nữ đã cất đi những miếng gạc thừa.

“Cũng may vết thương không sâu, nhưng do đường đi gập ghềnh nên hơi bị viêm.” Thái y nói: “Bôi thuốc xong, uống thêm hai thang thuốc nữa sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Thẩm Tại Dã nhìn thái y, thấp giọng hỏi: “Biết phải nói như thế nào với hoàng thượng chứ?”

“Hạ quan biết rồi.” Thái y chắp tay hành lễ, dẫn y nữ đi xuống sắc thuốc.

Đào Hoa yên tĩnh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, môi cũng trắng bệch. Thẩm Tại Dã ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ thở dài.

"Nàng đúng là liên tiếp gặp họa."

Đó không phải đều là ngài ban cho sao? Đào Hoa rất muốn mở mắt ra cãi lại y, tuy nhiên, một là nàng thật sự không còn sức lực, vai đau nhức không chịu nổi. Hai là, xét theo giọng điệu của Thẩm Tại Dã, có thể y sẽ nói ra một vài bí mật nhân lúc nàng hôn mê. Nàng không nghe thì uổng quá.

Song, sau khi nói câu đó, Thẩm Tại Dã lại hồi lâu không nói gì nữa. Khi Đào Hoa cảm thấy mình sắp chìm vào giấc ngủ, môi nàng đột nhiên trở nên mềm mại.

Thứ ấm nóng ấy bao phủ lên môi nàng, vuốt ve một lúc rồi rời đi.

Hôn trộm nàng à? Đào Hoa ngơ ngác, thầm nghĩ thừa tướng gia không chê bản thân nói chuyện trước sau mâu thuẫn sao? Trước đó chê nàng bẩn, không chịu hôn nàng mà? Giờ thì tỉnh cũng hôn, hôn mê vẫn hôn? Nghĩ gì thế không biết?

Căn phòng yên tĩnh, nàng không mở mắt cũng biết y đang nhìn mình, mặt nóng bừng.

"Tướng gia!" Nửa canh giờ sau, Trạm Lư ở ngoài cửa nói: "Thánh giá về rồi, đã biết chuyện xảy ra lúc nãy, đang đi về phía này."

“Ta biết rồi.” Thẩm Tại Dã đáp lời, cúi đầu nhìn người trên giường, nhẹ giọng nói: “Dù bây giờ nàng đang hôn mê thật hay giả vờ ngủ, đợi hoàng thượng đến, nhất định không được tỉnh.”

Khương Đào Hoa: "..."

Tên này tinh thế, chuyện gì cũng đoán trúng!

Cửa phòng bị đẩy ra, hoàng đế cùng Lan Quý phi bước vào, theo sau là các hoàng tử và đại thần.

"Ái khanh không sao chứ?" Minh Đức Đế cất giọng hỏi.

Thẩm Tại Dã ũ rũ lắc đầu, chắp tay nói: “Vi thần không sao, có Khương thị cứu giúp. Nhưng Khương thị…”

Không thể nói tiếp được nữa, y quay đầu nhìn lên giường.

Hoàng đế sửng sốt, vội vàng triệu thái y tới hỏi: “Vết thương của Khương thị thế nào?”

Thái y khum tay nói: “Vết thương rất sâu, suýt thì mất mạng, hiện vẫn đang trong cơn nguy kịch, nếu đêm nay không thể tỉnh lại, thì… vi thần cũng đành bó tay."

Những người có mặt đều hít một hơi, Nam vương không khỏi đứng dậy, cau mày hỏi: “Sao lại như vậy?”

Thẩm Tại Dã mím môi, giơ mũi tên đẫm máu ra trước mặt hoàng đế, nửa quỳ xuống: “Vi thần xin hoàng thượng nhất định phải làm chủ cho Khương thị. Nếu không nhờ nàng ấy, có lẽ người chết hôm nay chính là vi thần!”

Hoàng đế cau mày, đưa tay cầm lấy mũi tên trong tay y quan sát.

Mỗi mũi tên săn bắn đều có ký hiệu riêng, trên đuôi mũi tên này có chữ "Mạnh" màu xanh lục.

“Hoàng thượng.” Thái giám bên cạnh nhìn thoáng qua, vội nhỏ giọng nói: “Đây là tên của Mạnh thái bộc.”

"Mạnh thái bộc?!" Hoàng đế tức giận quay đầu liền tìm thấy người, phất tay ra lệnh cho hộ vệ giải ông ta ra ngoài: "Ngươi thật là to gan!"

Mạnh thái bộc sửng sốt, ngơ ngác quỳ dưới đất, nhìn mũi tên hoàng thượng ném trước mặt mình, vội la lớn: "Oan uổng quá, sao vi thần có thể ám sát thừa tướng được chứ?"

Thẩm Tại Dã cười khẩy: "Vậy thì chắc là Thẩm mỗ xui xẻo đụng phải tên của Mạnh đại nhân rồi. Chỉ là kỹ năng bắn tên của Mạnh đại nhân thật sự quá tốt, mấy mũi liền đều nhắm vào Thẩm mỗ, muốn tránh cũng khó."

"Chuyện này... " Mạnh thái bộc hoảng hốt, theo bản năng liếc nhìn Du vương.

Thần sắc Du vương nghiêm túc, không dám nhìn ông ta, chỉ cúi đầu đặt mình ngoài cuộc.

Minh Đức Đế nhìn thấy ánh mắt của ông ta, cũng liếc nhìn Du vương, hơi nheo mắt lại: "Vô Ngấn cũng có liên quan đến chuyện này?"

“Nhi thần bị oan!” Du vương vội quỳ xuống nói: “Nhi thần vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng, cũng mới biết chuyện này thôi, sao có thể liên quan được chứ?”

Nghi hoặc nhìn hắn, ánh mắt hoàng đế rơi xuống người Mạnh thái bộc: “Vật chứng xác thực, thừa tướng không thể vu oan cho ngươi được. Đã vậy sẽ nhốt ngươi lại trước, đợi chuyến đi săn kết thúc, dẫn về kinh thành định tội.”

"Hoàng thượng!" Mạnh thái bộc liên tục dập đầu: "Vi thần bị oan thật mà, chuyện này không phải vi thần làm! Mũi tên này..."

Hoàng đế phất tay, hiển nhiên không muốn nghe thêm nữa. Hộ vệ bên cạnh nhanh chóng đưa ông ta xuống dưới, nhốt vào địa lao hành cung.

“Ái khanh chớ nóng lòng, trẫm nhất định sẽ đòi lại công bằng cho khanh và Khương thị.” Hoàng đế quay đầu lại nhìn: “Để bảo vệ khanh, Khương thị sẵn sàng mạo hiểm mạng sống của mình, ái khanh cũng thật có phúc khí."

Thẩm Tại Dã gật đầu, vẻ lo lắng trên mặt không hề giảm bớt. Lan Quý phi bên cạnh ngó thấy, mím môi, đi đến bên giường xem thử.

Nữ tử trên giường dù mặt mày trắng bệch cũng vẫn xinh đẹp động lòng người. Nữ tử như vậy dù hi sinh mạng sống cũng muốn bảo vệ y, hẳn là Thẩm Tại Dã rất cảm động?

Thật là một mối kỳ duyên.

“Nếu Khương thị đã bị thương, chắc tướng gia cũng không còn tâm tư đi săn nữa nhỉ?” Nàng ta cất giọng, cười nói: “Vậy là chuyến đi săn ngày mai thật sự nhàm chán rồi.”

Thẩm Tại Dã cúi đầu, khum tay với nàng ta: “Bồi giá là chức trách của thần, sẽ không vì Khương thị bị thương mà vứt bỏ. Ngày mai vi thần nhất định sẽ theo bệ hạ lên núi.”

Lan Quý phi khẽ nhướng mày, mỉm cười nhìn y: “Người ta vì ngài nguy hiểm đến tính mạng mà thừa tướng lại không dành thời gian cho, nếu để Khương thị biết được thì sẽ đau lòng biết bao?”

Thư Ngố dịch

Nguồn: Zhenhunxiaoshuo

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK