Thẩm Tại Dã nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm cái tên đó hồi lâu, không nói gì.
Từ Yến Quy cẩn thận quan sát y, thăm dò: “Dù sao hắn cũng là sứ thần, hai nước giao chiến còn không chém sứ giả, ngài…”
“Ngươi lo lắng cái gì?” Thẩm Tại Dã cười khẽ, gấp danh sách lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đã là người của quá khứ, ngươi cho rằng ta nhỏ nhen như vậy, cố ý gây khó dễ cho hắn?”
Từ Yến Quy thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Vậy thì tốt, hiện tại hắn đã đến Tương Uyên thành, ngày mai sẽ đến kinh thành.”
“Ừ.” Thẩm Tại Dã cười ôn hòa: “Ta biết rồi, tối nay ngươi tiếp tục đến Ôn Thanh Các đi.”
Từ Yến Quy ngẩn người, bất mãn nhìn thắt lưng y: “Đã nhận túi thơm của người ta, lại không muốn tự mình đi?”
Trên túi thơm thêu hình trúc cẩm uyên ương, nhìn là biết đã bỏ không ít tâm tư, tiếc là tặng nhầm cho cầm thú!
Thẩm Tại Dã không nhìn hắn, thản nhiên tháo túi thơm xuống, ném cho hắn: “Để chỗ ngươi đi.”
Từ Yến Quy nhận lấy, trợn mắt, xoay người biến mất trong màn đêm.
Hôm sau, Đào Hoa dậy từ sớm, háo hức chờ tin tức ở cổng tướng phủ. Thẩm Tại Dã lúc đi ra ngoài nhìn nàng một cái, mỉm cười: “Sứ thần nước Triệu hôm nay sẽ đến kinh thành rất muộn, hơn nữa cho dù đến, nàng cũng không gặp được, không cần sốt ruột như vậy.”
“Thiếp thân không sốt ruột!” Đào Hoa vội vàng nói: “Thiếp thân đang ngắm cảnh.”
Thẩm Tại Dã cười khẩy hai tiếng, vén áo choàng lên xe ngựa.
Trạm Lư nghiêm mặt đánh xe đến cổng thành, sau khi đi xa một đoạn, hắn mới nói: “Đã dặn dò xong xuôi, người ta đến từ sáng sớm, hiện giờ chắc là vẫn đang bị chặn ở cổng thành.”
Vào kinh thành thường phải kiểm tra, đặc biệt là người ngoại quốc, càng cần phải có giấy thông hành và văn thư của quan phủ. Tất nhiên, những thứ này đối với sứ thần là không cần thiết. Nhưng, thủ vệ canh cổng như bị mù, cho dù Lý Tấn giải thích thế nào, bọn họ cũng không tin hắn là sứ thần, nhất định phải chờ văn thư của quan phủ.
Một đoàn người lặn lội đường xa, lại bị chặn ở cổng thành, còn bị rất nhiều bá tánh vây xem. Lý Tấn rất tức giận, đôi mắt tam giác đầy vẻ khó chịu, nhưng lại có chút kiêng kị, không dám làm càn.
Lý Tấn kỳ thực cũng coi như đẹp trai, lông mày dài, mắt nhỏ, mặt gầy, dáng người cao ráo, lại mặc quan phục, trông rất phong độ. Nhưng, bị chặn ở cổng thành không được vào, xe ngựa phải dừng sang một bên, đám người đi theo sau lưng luống cuống, hắn vẫn không tránh khỏi vẻ chật vật, sốt ruột.
Lúc này, một chiếc xe ngựa có đỉnh đồng hình tiên hạc chạy từ trong thành ra, đám lính canh cổng hung dữ vừa nhìn thấy liền quỳ xuống.
Bá tánh ra vào thành bị chặn lại, Lý Tấn ngẩng đầu, nhìn thấy một hàng cấm vệ xếp hàng bên cạnh xe ngựa, xung quanh vốn ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh.
Rèm xe được vén lên, một nam nhân mặc quan phục gấm đen bước xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Lông mày rậm như kiếm, dáng người thẳng như núi, nam nhân này thật sự rất anh tuấn, cho dù là nam nhân, hắn cũng phải thừa nhận người này tuấn tú phi phàm.
Nhưng, Lý Tấn cau mày, không biết có phải do hắn bị ảo giác hay không, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, sao ánh mắt người này lại có chút không thiện chí?
“Tại hạ là thừa tướng Đại Ngụy Thẩm Tại Dã.” Nam nhân trước mặt đi đến gần, trên mặt nở nụ cười chân thành, chắp tay: “Người canh cổng không hiểu chuyện, có gì đắc tội sứ thần nước Triệu, mong thứ lỗi.”
Là hắn hoa mắt sao? Nhìn thái độ của người ta kìa, tốt biết bao? Lý Tấn mím môi, vội vàng chắp tay đáp lễ: “Thừa tướng khách sáo rồi, chỉ là chờ đợi lâu hơn một chút thôi, lại còn khiến ngài phải tự mình đến nghênh đón.”
“Nên làm vậy.” Thẩm Tại Dã ngẩng đầu, nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm: “Với thân phận của Lý thừa tướng, lại tự mình đến Đại Ngụy, tại hạ tự mình nghênh đón cũng là lễ nghi. Chắc hẳn đã mệt mỏi vì lặn lội đường xa, mời các vị theo tại hạ vào thành.”
“Được.” Lý Tấn không biết gì, cười đi theo y lên xe ngựa, còn cảm thán: “Trước kia có người đồn thừa tướng Đại Ngụy là người khó gần, ta còn tưởng là vị trưởng bối nghiêm khắc, không ngờ lại là người đồng trang lứa.”
Thẩm Tại Dã chỉnh trang y phục, ngồi trong xe ngựa nhìn hắn: “Bây giờ anh hùng xuất thiếu niên, Lý thừa tướng trông còn trẻ hơn tại hạ vài tuổi. Có thể làm thừa tướng Triệu quốc, chắc hẳn có rất nhiều điểm hơn người.”
Nhắc đến chuyện này, Lý Tấn có chút xấu hổ, cúi đầu đáp: “Quá khen, quá khen, làm thừa tướng, chỉ cần có thể phò tá quân vương là được.”
Nếu không có Khương Tố Hoành, hắn cũng không thể làm thừa tướng, lần này nhất quyết đến Đại Ngụy, không biết sau khi trở về sẽ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tại Dã nhướng mày, nhìn hắn từ trên xuống dưới, kinh ngạc nói: “Lý thừa tướng quá khiêm tốn rồi, ta nghe nói, ngài biết cưỡi ngựa bắn cung, còn biết văn chương, thư pháp, kiếm thuật cũng rất giỏi.”
“Chỉ biết chút ít thôi.” Lý Tấn cười.
Đây không phải khiêm tốn, thật sự chỉ là biết sơ sơ mỗi thứ, chỉ đủ để lấy lòng nữ nhân thôi.
Nhưng, Thẩm Tại Dã lại nói: “Vừa hay, ở dịch quán đã chuẩn bị rất nhiều trò chơi, để bày tỏ sự chào đón đối với sứ thần Triệu quốc, bệ hạ đặc biệt sai tại hạ đến so tài với Lý thừa tướng. Chờ mọi người nghỉ ngơi xong, dùng xong bữa trưa, chiều nay chúng ta hãy chơi thử xem.”
Lưng toát mồ hôi lạnh, Lý Tấn gượng cười đồng ý, thầm nghĩ hoàng đế Đại Ngụy chẳng lẽ vừa gặp mặt đã muốn dằn mặt bọn họ, nên phái Thẩm thừa tướng đến thử tài hắn?
Chuyện này hơi nghiêm trọng, hắn phải giữ thể diện cho nước Triệu!
Nên vừa đến dịch quán, mọi người đều ở trong phòng nghỉ ngơi, Lý Tấn lại tìm một cây cung, nghiêm túc luyện tập. Cảm thấy ổn rồi, hắn mới tìm kiếm, vừa luyện vừa thầm nghĩ, Đại Ngụy quả nhiên là quốc gia hùng mạnh nhất trong tam quốc, đến đây cũng thật không dễ dàng.
Thẩm Tại Dã ung dung thong thả dùng bữa trưa cùng bọn họ ở dịch quán, uống trà một lúc, liền dẫn Lý Tấn đến trường đua ngựa gần đó.
“Chúng ta chơi tùy ý, không cần quá nghiêm túc.” Thẩm Tại Dã lên ngựa, cầm cung, ôn hòa an ủi Lý Tấn một câu.
Nghe vậy, Lý Tấn thật sự thả lỏng hơn, cười nói: “Ừ, chơi tùy ý, cũng không phải thi đấu…”
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tại Dã đã thúc ngựa chạy đi!
Lý Tấn: “…”
Hai bên trường đua có mười bia bắn, hắn nhìn một cái, vội vàng thúc ngựa đuổi theo, nhẩm tính trong lòng, liên tục bắn mười mũi tên. Kết quả ba mũi tên trượt, năm mũi tên trúng bia nhưng lệch xa, hai mũi tên trúng hồng tâm.
Đến đích, Lý Tấn vội vàng quay đầu nhìn về phía Thẩm Tại Dã. Mười mũi tên đều trúng bia, trong đó tám mũi tên trúng hồng tâm.
Thẩm thừa tướng ngồi trên ngựa, vẫn mỉm cười ôn hòa: “Thừa tướng nhường rồi, chỉ là hoạt động gân cốt thôi, Lý thừa tướng đừng để tâm.”
“Được.” Trong lòng tuy có chút khó chịu, nhưng kém cỏi hơn người cũng không còn gì để nói, Lý Tấn xuống ngựa, đi theo Thẩm Tại Dã vào trong.
“Người Đại Ngụy thích dùng đao hơn.” Thẩm Tại Dã đến bên giá vũ khí, rút một thanh đao lớn ba vòng, nhìn Lý Tấn: “Nghe nói Lý thừa tướng chỉ giỏi dùng kiếm, vậy chúng ta hãy dùng kiếm so tài?”
Lý Tấn có chút kinh ngạc: “Thẩm Thừa tướng biết võ ư?”
Hắn còn tưởng văn thần đều không biết võ công, nhiều nhất là biết bắn cung, vì thường phải đi săn cùng hoàng đế.
“Biết sơ sơ.” Thẩm Tại Dã đặt đao xuống, rút trường kiếm ra, cười: “Đấu sương sương thôi.”
“Được.” Lý Tấn gật đầu, chọn một thanh kiếm vừa tay, chắp tay hành lễ, sau đó vào thế.
Thẩm Tại Dã nheo mắt, nhìn hắn tấn công, rút kiếm ra đỡ, một đường quét ngang đẩy lui hắn ba bước, một cước đá vào ngực hắn!
“Phụt!” Bữa trưa vừa ăn phun ra một nửa, Lý Tấn kinh ngạc nhìn y.
Nói là sương sương thôi mà?!
“Ngài không sao chứ?” Thẩm Tại Dã cau mày, tự trách đỡ hắn dậy, ném kiếm xuống: “Tại hạ không khống chế được lực đạo, sao có thể đối xử với khách quý như vậy? Có cần mời đại phu không?”
“Không sao, không sao.” Nhìn thấy y chân thành như vậy, Lý Tấn không khỏi cảm thấy là mình đã suy nghĩ nhiều, người ta không phải cố ý, là do công phu của hắn chưa đủ.
“Haiz, những thứ thô lỗ này chúng ta đừng chơi nữa.” Thẩm Tại Dã nghiêm túc nói: “Trở về dịch quán so tài thư pháp thì hơn.”
Lý Tấn gật đầu, ôm ngực đi theo y.
Trong sân dịch quán đã bày sẵn bàn, sứ thần và mấy vị đại thần Đại Ngụy vây quanh, Lý Tấn có chút căng thẳng, cau mày hỏi: “Là muốn so tài sao?”
Thẩm Tại Dã cười ôn hòa: “Chỉ là luận bàn thôi, đẹp hay không cũng không sao.”
Vậy sao? Lý Tấn gật đầu, chọn chữ mẫu, bắt đầu tập viết. Thẩm Tại Dã trực tiếp cầm giấy Tuyên Thành, vung bút, viết bốn chữ “kê khuyển trước y” (gà chó mặc quần áo).
Dương Vạn Thanh bên cạnh là người hiểu biết về thư pháp, nhìn thấy liền kinh ngạc: “Hóa ra thư pháp của Thẩm thừa tướng cũng đạt đến cảnh giới này?”
Nghe vậy, Lý Tấn biết mình không cần viết nữa, xấu hổ đặt bút xuống, nhìn Thẩm Tại Dã, chắp tay: “Thừa tướng Đại Ngụy văn võ song toàn, Lý mỗ bội phục.”
Nếu đây là hoàng đế Đại Ngụy muốn dằn mặt bọn họ, vậy hắn cũng chịu, không còn cách nào khác, chỗ nào hắn cũng không bằng người ta.
Nhưng Trạm Lư đứng xem lại lắc đầu, người khác không biết nhưng hắn biết, chủ tử nhà hắn hôm nay căn bản không nhận được mệnh lệnh nào, hoàn toàn là tự ý làm.
Nhưng, rốt cuộc là vì sao lại gây khó dễ cho Lý thừa tướng? Nhìn bộ dạng thảm hại của Lý thừa tướng, hắn cũng không nhịn được.
Thẩm Tại Dã khiêm tốn chắp tay: “Lý thừa tướng có chỗ hơn người, tại hạ chỉ biết chơi mấy thứ này, không có gì đáng để bội phục. Thời gian không còn sớm, Thẩm mỗ xin cáo từ, ngày mai gặp lại ở trong cung.”
“Thừa tướng đi thong thả.” Lý Tấn cung kính tiễn y ra cửa, xoay người lại, không nhịn được xoa ngực vẫn còn đau.
Dương Vạn Thanh nhìn hắn, hỏi: “Có phải đại nhân đã đắc tội Thẩm thừa tướng?”
“Ta chưa từng gặp ngài ấy.” Lý Tấn cau mày: “Sao ta có thể đắc tội với ngài ấy? Hôm nay chắc chỉ là ngoài ý muốn.”
Kites dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo