Giám sát ngự sử Thục Châu lại đã chết một người.
Vì sao muốn nói là lại?.
Truyện Việt Nam
Giám sát ngự sử Thục Châu tiền tiền nhiệm, còn chưa tới nơi để nhậm chức, đã bị lưu dân giết hại.
Giám sát ngự sử Thục Châu tiền nhiệm, thời điểm trước trừ tịch năm Sở Sơ thứ hai, lúc đi trên đường núi nhất thời vô ý, ngã xuống núi tử vong.
Mà Giám sát ngự sử Thục Châu đang nhậm chức, vừa đến phủ dưỡng phụ Cố Liệt khuyên nhủ trực tiếp xong, nghe nói Thủ lĩnh Phong Tộc Phù Nhiễm đã mất, muốn tới xem rốt cuộc là như thế nào, kết quả ngã xuống sông ở ngoài thành Phù Dung, không biết bơi, chết đuối.
Có thể thấy được công việc Giám sát ngự sử mười châu này không dễ làm.
Bọn họ không dễ làm, như vậy Giám sát ngự sử các đạo các phủ bên dưới bọn họ, càng không dễ làm.
Trên thực tế, Thục Châu là châu mà Cố Liệt thi hành các chính sách khuyến khích nông cày, và có lợi cho dân không thuận lợi nhất, cũng là châu có tốc độ tiêu hao Giám sát ngự sử nhanh nhất.
Tri châu Thục Châu tiền nhiệm biện giải như sau: Nơi này của chúng thần núi nghèo nước hiểm, Bệ hạ phái các tài tử nơi khác tới, không quen địa hình, sẽ dễ té núi ngã sông, không bằng bắt đầu dùng hương hiền bản địa, bọn họ hiểu rõ địa hình, đều là người nhân đức mẫu mực, đáng giá để tín nhiệm.
Kẻ này dám dâng sổ con nói loại chuyện hoang đường này với Cố Liệt, văn võ cả triều đều bội phục dũng khí tìm chết của hắn.
Giám sát ngự sử được lập ra chính là để phụ trách giám sát quan viên, hương hiền là thứ gì? Hương hiền là cái mũ cao (1) nhân nghĩa lễ giáo mà địa chủ sĩ thân* đội lên để ức hiếp bần dân, không biết dính bao nhiêu máu oan.
Dùng hương hiền giám sát quan viên, tương đương với phái sài cẩu giám sát sói hoang chăn dê.
*địa chủ sĩ thân: tầng lớp có địa vị xã hội cao, ngay bên dưới quý tộc
Tri châu Thục Châu này, đầu năm dâng sổ con biện bạch, không đến bảy ngày đã bị Cố Liệt hoả tốc xách đến kinh thành, diễu phố chém đầu.
Người tiếp nhận chức vụ là một công thần võ tướng xuất thân Chung gia, tính lên là đường thúc của Chung Thái, tên là Chung Đôn.
Kết quả, trước mắt lại chết thêm một Giám sát ngự sử Thục Châu.
Mà lúc này, còn không chỉ là chết một Giám sát ngự sử Thục Châu, Thủ lĩnh Phong Tộc Phù Nhiễm từ mắc bệnh nặng đến khi qua đời, cũng có nhiều điểm kỳ lạ.
Thủ lĩnh kế nhiệm mà Cố Liệt chọn lựa, tức nhi tử của Phù Nhiễm, chậm chạp không truyền đến tin tức tiếp nhận vị trí Thủ lĩnh Phong Tộc.
Tin tức trong phủ dưỡng phụ vốn được bẩm báo hàng ngày, hiện giờ đã trì trệ hai ngày không thể truyền đi.
Thục Châu, sắp nổi lên mưa gió.
Cố Liệt giơ bút trên thánh chỉ thật lâu, cuối cùng vẫn nhìn về phía Định Quốc Hầu: “Nếu ngươi muốn lãnh binh”
Địch Kỳ Dã buồn cười: “Đừng do dự, hạ chỉ đi.”
Nhan Pháp Cổ bị Cố Liệt đá ra khỏi Khâm Thiên Giám, quỳ gối trên Phụng Thiên Điện, chảy hai hàng nước mắt già nua nhìn thánh chỉ.
Bị lừa rồi.
Hình như bị Định Quốc Hầu lừa rồi.
Cố Liệt thật sự lười để ý đến hắn, uy hiếp chói lọi nói: “Thế nào?”
Nhan Pháp Cổ lau đi giọt lệ khoé mắt, vẫn cười ra vẻ mặt đầy nếp nhăn, phải nói là trung thành tận tuỵ: “Mạt tướng lãnh chỉ, không quét sạch Thục Châu thề không trở về!”
Cố Liệt bị hắn tức cười, lắc lắc đầu, vẫn dặn dò: “Bình an trở về.”
Kiếp trước không thể trở thành quân thần, Cố Liệt cũng không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Lời dặn này của Bệ hạ là tấm lòng quan tâm, làm Nhan Pháp Cổ nghe mà có hai phân ngại ngùng, hơi hơi tự kiểm điểm lại hành vi tìm mọi cách để làm biếng của mình, vung phất trần, một lần nữa trịnh trọng nói: “Mạt tướng ghi nhớ.”
Cứ như vậy, Nhan Pháp Cổ chọn tinh binh, không gióng trống khua chiêng, nhưng cũng không che giấu, mênh mênh mông mông rời khỏi ngoại ô kinh thành, dưới sự tiễn biệt của Địch Kỳ Dã và Khương Dương.
Địch Kỳ Dã mặc y bào trắng mỏng, nhìn kim qua thiết mã* dẫn dần đi xa, đứng dưới ánh tà dương ngày cuối xuân, không biết đang suy nghĩ điều gì.
*kim qua thiết mã: giáo vàng ngựa giáp sắt, ngụ ý là chỉ tư thế hào hùng, mạnh mẽ
Từ ngày đoán ra quan hệ của Bệ hạ và Địch tiểu ca, Khương Dương liền có chút lúng ta lúng túng khi đối mặt với Địch Kỳ Dã, Địch Kỳ Dã chỉ coi như không biết.
Hôm nay Khương Dương tiễn lão hữu xuất chinh, quay đầu nhìn binh thần Đại Sở bị giữ ở trong cung, trong lòng mềm nhũn, chủ động đáp lời: “Địch tiểu ca đang nghĩ gì vậy?”
Địch Kỳ Dã nhướng mày, tuỳ ý cười cười: “Không có gì, chỉ đang sợ Vô Song bướng bỉnh, cho đạo sĩ rởm thêm phiền toái.”
Nhan Pháp Cố lăn lộn ở trong cung đã hơn một năm, giao du rộng rãi, thái giám cung nữ đều đã từng bị hắn bắt tính mệnh, ngay cả Vô Song cũng sinh ra hữu nghị vượt giống loài với hắn.
Lần này xuất chinh, Nhan Pháp Cổ năn nỉ ỉ ôi muốn cưỡi chiến mã Vô Song đi, Địch Kỳ Dã trêu hắn mấy ngày, rồi cũng hào phóng cho mượn ngựa.
Nhưng lúc thật sự cho mượn rồi, Địch Kỳ Dã còn thật có chút lo lắng Vô Song sẽ gây ra rắc rối gì đó cho Nhan Pháp Cổ, rốt cuộc tính tình Vô Song quá hoang dã.
Khương Dương cũng biết đây tất nhiên chỉ là lý do lấy lệ, nhưng nghĩ sâu hơn một chút, Vô Song còn có thể xuất chinh, lại cảm thấy thổn thức, vì thế hắn lộ ra một bộ ghét bỏ Nhan Pháp Cổ, trấn an nói: “Tự thân tên đạo sĩ rởm đó đã chính là một phiền toái rồi, thêm một con ngựa Vô Song cũng không nhiều lắm.”
Địch Kỳ Dã phối hợp cười một tiếng, cùng Khương Dương cười nói trở về cung, sau đó một mình Khương Dương đi Chính Sự Đường nghị sự.
Hôm nay Địch Kỳ Dã không có việc gì, nhàn nhã đi dạo hướng về Vị Ương Cung, gặp được Mục Liêm rời đi từ Thái Y Viện.
“Sư phụ,” Mục Liêm nhỏ giọng gọi.
Sao hôm nay ai thấy hắn cũng dè dặt vậy.
Địch Kỳ Dã cảm thấy buồn cười.
“Ngươi lại làm sao đấy?” Địch Kỳ Dã lười biếng hỏi.
Mục Liêm ngó trái ngó phải, ghé sát vào oán giận: “Sư phụ, Khương Duyên tranh luận với ta.”
Liền rất phiền cái trò khoe ân ái này.
“Ồ, tranh cái gì?” Địch Kỳ Dã dùng ngữ điệu vô cùng cứng ngắc hỏi, sợ Mục Liêm không nghe ra hắn không có hứng thú.
Mục Liêm chỉ lo tự mình nói: “Hôm qua ta nói sư phụ là tức phụ của Bệ hạ, Khương Duyên cũng đồng ý, nói ta cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, nhưng sau đó hắn lại tranh luận, nếu ta đã nghĩ thông rồi, thì hẳn là biết ta là tức phụ của hắn, không phải hắn là tức phụ của ta.”
Nói xong câu cuối, dáng vẻ tức giận của Mục Liêm trông còn rất nghiêm túc.
“Ngươi từ từ,” Địch Kỳ Dã có chút muốn xắn tay áo, “Cái gì gọi là các ngươi đều cảm thấy ta là tức phụ của Cố Liệt?”
Mục Liêm ra vẻ sao mỗi cái này mà ngươi cũng không hiểu là thế nào.
Địch Kỳ Dã rất có xúc động tẩn nghiệt đồ tơi bời.
Mục Liêm giải thích nề nếp: “Sư phụ, nữ tử gả vào nhà nam tử, từ đó trở đi giúp chồng dạy con, nên trở thành tức phụ.
Sư phụ ngươi ở Vị Ương Cung, Khương Duyên ở phủ Định Quốc Hầu.
Nhìn là hiểu mà.”
Nhìn cái gì mà hiểu.
“Toàn mấy thứ nguỵ biện, nếu thế ở rể tính kiểu gì?” Địch Kỳ Dã phản bác theo bản năng, sau đó tỉnh ngộ mình bị Mục Liêm vòng xuống mương rồi, “Hai nam nhân, sao lại phải áp tên tuổi nữ tử lên người mình.”
Mục Liêm rất nghiêm túc: “Bởi vì liên quan đến quyền lực gia chủ.”
Nhóc điên này còn biết tranh giành gió đông gió tây trong nhà cơ đấy (2), Địch Kỳ Dã cười một tiếng, xuôi theo hắn nói: “Vậy ở nhà các ngươi, đồ vật hỏng hóc, chi phí ăn mặc, đều do gia chủ ngươi đây chi tiền?”
Mục Liêm thực kiêu ngạo: “Sư phụ, toàn bộ phủ Định Quốc Hầu đều do ta nuôi, trông nom siêu tốt cho ngươi đó.”
“Đó là Khương Duyên không đúng,” Địch Kỳ Dã xấu tính thêm phiền cho Khương Duyên, vỗ vỗ bả vai Mục Liêm, “Ngươi cứ nói cho hắn, sư phụ bảo, hắn là tức phụ của ngươi.”
Mục Liêm mặt vô cảm cười hệ hệ hệ, vui rạo rực đi rồi.
Địch Kỳ Dã lắc đầu cười cười, thật là người ngốc có ngốc phúc.
*
Chiều hôm vừa rơi xuống, Cố Liệt lần đầu tiên không cần ai thúc giục, đã trở về Vị Ương Cung.
Cảm xúc trên mặt hắn, Địch Kỳ Dã vừa nhìn, đã biết Cố Liệt muốn nói gì, đơn giản là vẫn đang lo lắng hắn thực chất muốn đi đánh giặc, phỏng chừng đã nghĩ đầy một bụng lý do giải thích để nói cho Địch Kỳ Dã nghe.
Cho dù vì Cố Liệt mà Địch Kỳ Dã có cấp dưới và đồng liêu thân quen, nhưng trong nội tâm hắn vẫn không để ý nhiều đến những người khác.
Cho dù Khương Dương khinh thường hắn vì quan hệ của hắn và Cố Liệt, đối với Địch Kỳ Dã mà nói cũng không đau không ngứa.
Trên đời này, người duy nhất Địch Kỳ Dã đặt ở trong lòng, chỉ có Cố Liệt.
Khương Dương dè dặt trước mặt mình thì thôi, Cố Liệt cũng như vậy, Địch Kỳ Dã thật sự mất kiên nhẫn, không đợi Cố Liệt mở miệng, đã giơ bàn tay nói: “Dừng, nếu ngươi định làm một tràng dài về mấy chuyện linh tinh xuất chinh không xuất chinh, thì đừng nói nữa.”
Kỳ thật, từ khoảnh khắc Địch Kỳ Dã phát hiện Cố Liệt quá mức quan tâm đến hắn, Địch Kỳ Dã đã không đi được nữa rồi.
Về phủ một hai ngày, dần dần làm Cố Liệt không mẫn cảm như vậy, Địch Kỳ Dã hoàn toàn có thể nhẫn tâm.
Nhưng rời kinh thành viễn chinh, Địch Kỳ Dã đã không thể làm được nữa.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, nhưng trong lòng Địch Kỳ Dã hiểu, những thương tổn bị thời gian không ngừng khắc dấu, chỉ có thể dùng thời gian làm bạn lâu dài hơn nữa để xoá nhoà.
Địch Kỳ Dã yêu Cố Liệt, đã không có lựa chọn nào khác, cũng không có khả năng làm ra bất kỳ lựa chọn nào khác.
Cố Liệt cũng rất bất đắc dĩ.
Người ta không cho thương, làm sao bây giờ.
Vì thế dùng bữa tối như bình thường xong, Cố Liệt nhớ tới vài ngày trước, phủ Thái Hồ có dâng mấy vò rượu, gọi là Đông Đình Xuân Sắc.
Loại rượu này được ủ từ quýt hồng đặc sản của núi Động Đình thuộc khu vực Thái Hồ, màu sắc trong suốt, vị ngọt nhàn nhạt, tháo niêm phong bằng bùn, mở nắp ra, đã ngửi thấy hương quýt hồng nồng nàn.
Cố Liệt sai người đặt một chiếc án ngoài hành lang, chờ Nguyên Bảo dọn xong, trên án ngoài Động Đình Xuân Sắc, còn có mấy đĩa đồ ăn nhỏ và trái cây tươi mới.
Địch Kỳ Dã bị Khương Dương ép đi luyện tửu lượng sau khi gia nhập Sở quân, hơn nữa vừa bắt đầu đã là rượu nồng độ cao, vậy nên ở phương diện về rượu hắn vẫn luôn cảm thấy bình thường.
Nhưng nếu Động Đình Xuân Sắc này là rượu được thượng cống đặc biệt, tất nhiên sẽ xuất sắc phi thường, Địch Kỳ Dã nếm thử, cong cong môi: “Rượu ngon.”
Sắc mặt Cố Liệt thoải mái hơn một chút.
Loanh quanh vẫn nghĩ đến chuyện Địch Kỳ Dã không yêu cầu xuất chinh.
Nhưng Địch Kỳ Dã không muốn nghe hắn trấn an, Cố Liệt chỉ có thể uống rượu tự nghĩ, dần dần thậm chí giống như đang mượn rượu tưới sầu.
Bỗng nhiên có ấm áp dừng trên tay, lại đột nhiên biến mất, Cố Liệt giương mắt, thấy Địch Kỳ Dã lấy đi ly ngọc trong tay mình, rồi nằm xuống gối đầu lên đùi mình.
“Cố Liệt,” Đầu Địch Kỳ Dã thuần thục tìm được vị trí thích hợp trên đùi Cố Liệt, nghiêm túc nói, “Lấy phu thê bình dân làm ví dụ, không có nhà nào, đối xử với nhau cẩn thận từng li từng tí, lo tới lo đi như vậy hết.
Sinh hoạt như thế có còn sống được không?”
Cố Liệt nghe xong, đôi mày hơi giãn ra, lại buồn cười đến lạ.
Trước nay Địch Kỳ Dã là một người không có bao nhiêu khói lửa nhân gian, cho dù hắn ngày ngày thúc giục mình ăn cơm, cũng vẫn khiến Cố Liệt cảm thấy hắn giống như một con tiên hạc, chẳng thể bắt lấy.
Cố Liệt dám cam đoan, đến bây giờ Địch Kỳ Dã vẫn hoàn toàn không biết bản thân có bao nhiêu gia tài, hắn căn bản không quan tâm đến chuyện này.
Một người như vậy, lại nói với Cố Liệt rằng “Sinh hoạt như thế có còn sống được không”, không hiểu sao làm Cố Liệt cảm thấy buồn cười, nhưng đồng thời trong lòng cũng ấm áp.
Địch tướng quân tuỳ hứng làm bậy, đang sinh hoạt cùng với mình rồi đó.
Cố Liệt cúi đầu đặt một chiếc hôn chuồn chuồn lướt nước lên khoé miệng hắn, phản bác ngược lại: “Ta biết ngươi muốn đi, hiện tại ngươi vì ta, ngay cả nhắc cũng không nhắc tới, còn luận chiến với Nhan Pháp Cổ từ mấy ngày trước, giúp hắn chuẩn bị ứng chiến.
Nếu ta không ghi tạc trong lòng, chẳng phải là bạc tình sao?”
Địch Kỳ Dã thất bại mà gừ rừ nhẹ một tiếng từ cổ họng, trở tay đè Cố Liệt xuống sàn.
Toàn bộ hành lang được làm bằng gỗ, nhưng không lạnh cũng không buốt, ở Vị Ương Cung Cố Liệt không tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt đến vậy, hắn đã tháo ngọc quan búi tóc từ lâu, buộc cao tóc ra sau, lúc này bị Địch Kỳ Dã đè lên người, tóc dài trải trên ván gỗ màu son, ánh trăng chiếu xuống, thật là một dung mạo đế vương anh tuấn.
Địch Kỳ Dã bị sắc đẹp mê hoặc, cũng không còn nóng giận nhiều lắm, nói đến cùng Cố Liệt là vì hắn.
Vì thế hắn chọc chọc cằm Cố Liệt, kiên nhẫn nói: “Nhỡ kỹ, nếu có thể, ta còn không cho phép ngươi quên ấy.
Nhưng giữa chúng ta, nếu cứ so đo với nhau, suốt ngày nghĩ ngươi chắn cái gì thay ta, ta nhịn cái gì vì ngươi, năm rộng tháng dài, sẽ không tránh được trở nên tương kính như tân*.
Về sau ngươi muốn sống cùng ta như vậy sao?”
*Tương kính như tân: tôn trọng nhau như khách, không có tình cảm
Cố Liệt ôm lấy người trên thân, mê mang nói: “Nhưng mà”
“Không có nhưng mà.”
“Có điều”
“Cũng không có có điều.”
Cố Liệt bị chặn đến không nói nên lời, buồn cười vỗ một cái sau eo Địch Kỳ Dã, mới thuận lợi nói ra: “Vậy nếu ta dần quên đi sự nhẫn nại ngươi làm vì ta, chỉ biết đòi hỏi, không biết săn sóc…… Cuộc sống như vậy, còn có thể tiếp tục sao? Cho nên, ta nhớ kỹ, có gì không tốt đâu?”
“Ngươi cho rằng ta là loại người tốt biết nhẫn nhịn hả?” Địch Kỳ Dã ra vẻ ngạc nhiên nói, “Ngươi đối xử không tốt với ta, còn cho rằng ta sẽ đối tốt với ngươi? Bệ hạ, ngươi lại quá ngây thơ rồi.
Ta đã sớm cảnh cáo ngươi, con người ta thù dai, người dám phạm ta, ta dám phạm người.”
Nói xong, Địch Kỳ Dã nhướng mày, mới nghiêm túc nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi làm chi nghĩ bản thân mình thành như vậy, ngươi chẳng có lúc nào có thể coi là chỉ biết đòi hỏi hết ấy.”
Cố Liệt chớp chớp mắt, trước mắt là Địch Kỳ Dã, phía trên Địch Kỳ Dã là màn đêm trăng sáng.
Dáng vẻ dùng mọi cách của hắn, đều vì muốn khuyên Cố Liệt đừng quá lo lắng cho hắn.
Cố Liệt thích đến cả trái tim đều đau nhói, nhưng lại ngập tràn vui sướng.
Chất vải trắng mỏng vuốt ve long bào, phát ra tiếng kêu sàn sạt nho nhỏ xen lẫn hơi thở hoà quyện và tiếng vang quấn quít áp lực, giống như xuân tằm đang ăn từng mẩu lá dâu trong hộp gỗ.
Bất tri bất giác, một mảnh lá dâu chỉ còn lại đường gân rõ ràng, tựa như một trái tim bộc lộ ra kinh lạc. (3)
——————————————————————————
Chú thích:
(1) Mũ cao: ‘Đái cao mạo’ – ‘Đội mũ cao’, là 1 thành ngữ của TQ, dùng để so sánh với lời khen dành cho người khác.
Người thích được người khác a dua nịnh hót gọi là thích đội mũ cao
– Hương hiền: người có phẩm đức, tài học ở địa phương, thôn quê
Ở đây là địa chủ sĩ thân tự gọi mình là người hiền đức, dùng nhân nghĩa lễ giáo làm vỏ bọc ức hiếp dân nghèo
(2) Gió đông gió tây: xuất phát từ Hồng Lâu Mộng, “phàm là việc gia đình, không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì là gió tây thổi bạt gió đông”, chỉ tranh chấp trong gia đình lớn thời phong kiến
(3) Kinh lạc: tên gọi các mạch máu trong cơ thể người (cách gọi của Đông y).
Danh Sách Chương: