“Yến ra đây, đưa Diệp trở về đi.” Lý Đông Sinh gọi.
“Không cần đâu chú Lý, cháu tự bắt xe về là được rồi.” Diệp Lăng Thiên vội vàng nói.
“Không sao, nó ở nhà cũng không có việc gì, mà vào giờ này cũng không dễ bắt xe lắm.” Dứt lời, Lý Đông Sinh lại vỗ vai Diệp Lăng Thiên. Diệp Lăng Thiên gật đầu, cầm chìa khóa của Lý Yến cùng đi ra cửa.
“Ba tôi lại nói gì với anh thế?” Lý Yến vừa xuống tầng vừa hỏi Diệp Lăng Thiên.
Trước nay, cô ở cùng Diệp Lăng Thiên rất vui vẻ thoải mái, nhưng từ khi ba cô cứ gán ghép linh tinh, khiến Lý Yến và Diệp Lăng Thiên đều thẹn thùng không được tự nhiên, có cảm giác rất lúng túng, nên cô thầm oán trách ba mình.
“Không nói gì, ông chỉ hỏi tôi chút chuyện liên quan đến công việc mà thôi.” Diệp Lăng Thiên nhẹ nhàng nói. Từ lúc đọc xong thư của Nhất Hào, trong lòng anh vô cùng chấn động, trong lòng thấy vô cùng nặng nề.
Với anh, Nhất Hào là lãnh đạo, nhưng lại giống như bậc cha chú nghiêm khắc, như trong thư Nhất Hào đã nói, ông yêu cầu rất nghiêm khắc với Diệp Lăng Thiên, như là vác nặng khi việt dã, nếu người khác huấn luyện chỉ cần vác 15 kg chạy năm mươi cây số, thì Diệp Lăng Thiên phải vác 30 kg chạy năm mươi cây số.
Yêu cầu về động tác chiến thuật, về năng lực đối với Diệp Lăng Thiên đều luôn phải vượt xa người khác. Thật ra, trong lòng Diệp Lăng Thiên hiểu rất rõ, Nhất Hào làm vậy không phải vì muốn tra tấn hay trừng phạt anh mà là vì muốn anh thành tài, sâu xa hơn là hi vọng anh có thể làm tốt hơn, vì làm tốt hơn đồng nghĩa với có thể sống lâu hơn.
Tất cả năng lực quản lý, năng lực lãnh đạo, năng lực phán đoán của anh đều là do Nhất Hào đích thân chỉ dạy, cũng chính Nhất Hào đã đề bạt Diệp Lăng Thiên từ một tên lính quèn trở thành đội trưởng. Có thể nói, tất cả bảnh lĩnh của Diệp Lăng Thiên bây giờ đều là do Nhất Hào dạy bảo, không có Nhất Hào thì chắc chắn không có Diệp Lăng bây giờ.
“Ồ, công việc của anh đâu có gì để nói, chẳng phải anh mở một nhà hàng sao, ông ấy đi bộ đội vài chục năm, lại làm cảnh sát mấy chục năm, ông ấy đâu biết được làm ông chủ như thế nào, đây không phải nói linh tinh sao.” Lý Yến nói, dù sao hôm nay cô rất khó chịu với ba mình.
“Tôi cũng từng đi bộ đội mười năm.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.
“Đúng nhỉ, tôi lại quên khuấy mất chuyện này, chẳng trách ba tôi thân thiết với anh như vậy. Người như ông ấy rất yêu quý bộ đội, chỉ cần gặp bộ đội là y như gặp người thân vậy.” Lý Yến nói với giọng điệu hơi kỳ lạ.
Dứt lời, hai người lên xe, Lý Yến nổ máy rồi hỏi Diệp Lăng Thiên: “Anh về cửa hàng hay là về nhà?”
“Về cửa hàng đi.” Diệp Lăng Thiên khẽ nói.
“Tôi nói này, bây giờ anh đã là ông chủ lớn như thế, nghe anh và bọn họ nói chuyện, tôi cũng hiểu đại khái, một ngày doanh thu của anh cũng là ba trăm triệu, ít nhất một ngày anh cũng có thể kiếm được ba mươi triệu ngon lành, thế mà tại sao anh không mua cho mình chiếc xe chứ? Ngày nào anh cũng cưỡi cái xe điện, chậm không nói, khi trời mưa thì làm thế nào? Trời sắp lạnh rồi, đến mùa đông thì làm thế nào? Nói anh là người keo kiệt, anh còn không tin, anh không chỉ keo kiệt với người nhà, với người khác cũng keo kiệt, anh keo kiệt cả với bản thân và với người khác.” Nghĩ đến Diệp Lăng Thiên đi xe máy điện về nhà, Lý Yến không nhịn được nói.
“Xe điện rất tốt, không lãng phí dầu, không kẹt xe, quan trọng là nó không có tác dụng quá lớn với tôi, nếu đến một ngày thật sự cần, thì mua cũng không muộn.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc nói.
“Thật không hiểu được anh, người khác kiếm tiền đều vì hưởng thụ, vì khoe khoang, anh thì hay rồi, kiếm được tiền vẫn giống như hồi chưa có tiền.” Lý Yến bật cười trêu chọc. Diệp Lăng Thiên không nói gì.
“Chà, tôi nói với anh này, hôm nay ba tôi uống nhiều rượu nên mới nói năng linh tinh, bọn họ thấy tôi năm nay cũng đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa kết hôn nên sốt ruột, cho nên, gặp được ai cũng muốn mang tôi ra chào bán, anh tuyệt đối đừng coi là thật, đừng để trong lòng.” Lý Yến do dự thật lâu, cuối cùng vẫn nói với Diệp Lăng Thiên.
“Ừm, được, không sao.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Ồ, vậy là tốt nhất.” Nghe thấy Diệp Lăng Thiên hời hợt trả lời, Lý Yến bỗng nhiên cảm thấy mất mát khó hiểu.
Diệp Lăng Thiên thì vẫn đang băn khoăn, Lý Yến không biết nói gì nữa nên dọc đường trầm mặc đến tận khi Lý Yến chở Diệp Lăng Thiên đến dưới cửa hàng.
Diệp Lăng Thiên trở lại cửa hàng đã hơn mười giờ tối, lúc này là thời điểm kinh doanh tốt nhất của cửa hàng, khi Diệp Lăng Thiên đi vào, cửa hàng khá đông khách, nhưng lại không thể bằng thứ bảy, thứ sáu. Vào thời điểm này của thứ sáu, thứ bảy, quán đông khách hơn rất nhiều.
Diệp Lăng Thiên đứng ở xa nhìn Vương Lực mặc vest, tay cầm bộ đàm đang sắp xếp công việc, anh cảm thấy giờ đây Vương Lực đã rất ra dáng, ít nhất, bây giờ không hề xảy ra vấn đề lớn gì. Dù Diệp Lăng Thiên không ở trong cửa nhưng anh ta cũng có thể xử lý mọi việc ổn thỏa, nhưng trước mắt cũng chỉ giới hạn trong công việc thường ngày mà thôi.
“Anh Diệp, anh đã về rồi.” Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, Vương Lực vừa cười vừa nói.
“Ừm, buổi tối thế nào, không xảy ra chuyện gì chứ?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Tất cả bình thường, đều rất tốt.” Vương Lực gật đầu nói.
“Cậu thì sao, sau này không cần cả ngày đều đứng bên ngoài quản lý những chuyện này. Những chuyện này hai quản lý bọn họ có thể tự ứng phó, không cần cậu ra mặt. Bắt đầu từ ngày mai, văn phòng này là của cậu, cậu hãy ở chỗ này làm việc đi.” Diệp Lăng Thiên đi vào văn phòng, sau khi ngồi xuống nói với Vương Lực.
“Hả? Không, không, không, anh Diệp, tôi… tôi không được.” Vương Lực lập tức căng thẳng.
“Được hay không phải thử mới biết được. Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ phụ trách mọi chuyện cần thiết của cừa hàng, những việc mà tôi đang làm sau này cũng do cậu đảm nhiệm, sau này tôi sẽ không thường xuyên đến cửa hàng nữa.
Bây giờ cậu hãy tự mình chọn lấy một người ở làm tổ trưởng tổ tạp vụ. Sau này, công việc chính của cậu là phụ trách toàn diện, mà không còn là ở một phương diện cụ thể. Quyển sách kế toán mà tôi đưa cho cậu cậu đã xem được bao nhiêu rồi?” Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi.
“Đã xem một ít rồi, nhưng vẫn chưa xem xong, có chút vấn đề còn chưa hiểu rõ.” Vương Lực trả lời hết sức thành thật.
“Cậu có thể làm sổ ghi chép đơn giản nhất chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi.
“Chắc là làm được.” Vương Lực cảm thấy rất nắm chắc.
“Có thể làm sổ ghi chép đơn giản là được rồi, bây giờ sổ sách cửa hàng này của chúng ta chưa cần thiết phải tỷ mỉ như vậy, chỉ cần số lượng rõ ràng là được rồi, cái này tôi đã ghi chép đầy đủ, sau này cậu hãy cứ làm như tôi, không hiểu không sao, cứ từ từ sẽ làm được, nếu như sau này mở chi nhánh thực hiện quản lý bằng máy móc, tất nhiên sẽ mời người có chuyên môn kế toán tới quản lý phương diện tài vụ.”
“Như vậy đi, đây là chìa khoá tủ sắt, tôi giao cho cậu, về sau, hàng ngày cậu hãy bỏ doanh thu vào trong ngăn tủ khóa lại. Lát nữa tôi sẽ nói cho cậu mật mã, cậu hãy nhớ kỹ, cậu phải giữ chìa khoá tủ sắt trên người 24/24, về mật mã, ngoài cậu thì không ai được biết. Sau này, hàng tuần tôi sẽ đến để bàn giao sổ sách với cậu, còn lại mọi chuyện trong cửa hàng đều do cậu phụ trách. Trước tiên cậu hãy thử một chút, xem mình có làm được hay không, nếu không làm được cũng không sao, từ từ học hỏi, nếu làm được, sau này cậu chính là giám đốc của cửa hàng này.” Diệp Lăng Thiên nói với Vương Lực.
Danh Sách Chương: