Tây Châu, núi Vô Nhai.
Kỵ binh Phong Tộc dàn trận dưới chân núi Vô Nhai, trong tay bọn họ nắm chặt cây đuốc, chiếu sáng trời cao.
Bọn họ trang nghiêm túc mục, trật tự rõ ràng, mỗi một người trong số họ đều là chiến sĩ ưu tú nhất của Phong Tộc, mỗi người đều thân kinh bách chiến vì Phong Tộc, mỗi người đều anh dũng không sợ, nguyện ý dùng tính mạng để hoàn thành việc báo thù Bạo Yến.
Nhưng hôm nay, bóng ma của binh thần Đại Sở Địch Kỳ Dã, bao phủ trong lòng mỗi người bọn họ.
Khác với sự tuỳ ý khi tấn công Yến Triều, bọn họ không có biện pháp đánh lên một khúc khải hoàn trước mặt Sở quân, mỗi một lần chiến dịch bọn họ đều ứng đối toàn lực dưới sự chỉ huy của Ngô Côn, thế nhưng kết quả của mỗi một lần chiến dịch đều là thất bại.
Trước mặt Địch Kỳ Dã, bọn họ như thể một đám người rừng chỉ biết kêu đánh kêu giết, vô luận chiến thuật gì, vô luận cạm bẫy gì, Địch Kỳ Dã đều có thể nhìn thấu, khiến dũng khí của bọn họ biến thành tấm phông nền vô dụng, lỗ mãng.
Một lần lại một lần thất bại mài mòn dũng khí của bọn họ, hư hao niềm tin của bọn họ.
Ngô Côn đứng ở trên đài cao, ánh mắt của hắn vẫn cuồng nhiệt như thế, thiêu đốt ngọn lửa giận nhất định phải giành được, hắn cũng không biết đội kỵ binh của hắn đã sinh ra hoài nghi đối với hắn rồi, mà hắn vẫn đang một mình mơ giấc mộng hoang dại có thể đánh bại Đại Sở.
Trên đài cao, Ngô Côn đang động viên lần cuối trước khi nghênh chiến.
Hắn dõng dạc hùng hồn, hắn nhiệt huyết sôi trào.
“…… Tổ tiên Long Thần của chúng ta, nhất định sẽ phù hộ các dũng sĩ của ngài, chúng ta không thể quên những tội nghiệt Cố Lân Sanh đã phạm với Phong Tộc, món nợ máu này, chúng ta phải làm Sở quân dâng trả toàn bộ!”
Nhưng bọn lính không nhịn được mà nghĩ, nếu Cố Lân Sanh hẳn phải chịu trách nhiệm cho mệnh lệnh xua đuôi Phong Tộc của hoàng đế Yến Triều, như vậy có phải hôm nay dù bọn họ thắng, cũng sẽ phải chịu trách nhiệm cho thương vong của Sở quân hay không?
Vì cái gì không kiên trì tấn công Yến Triều, mà nửa đường ngược lại muốn đi liều mạng với Sở Cố?
Ngô Côn giơ cao lên chiến đao, hô to: “Cố Liệt hắn tính gì anh hùng hảo hán, con của một kẻ tội đồ chiến tranh mà thôi! Ngô Côn ta, mới là thiên mệnh chi nhân!”
Hắn là thật sự ghen ghét Cố Liệt, một câu hô tới nghiến răng nghiến lợi, như hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên người Cố Liệt.
Cùng là Vương, người mang nợ máu, nhưng Cố Liệt nơi chốn đều cao hơn hắn một bậc, điều này sao có thể khiến một kẻ tự cho mình là siêu phàm như Ngô Côn chịu đựng được?
Nhưng lúc này, gió đêm lạnh băng của Tây Châu thổi tới một điệu hát dân gian quen thuộc miền Thục Châu, đó là điệu hát thịnh hành thời mà Phong Tộc vẫn còn thoải mái tụ cư bên bờ sông ở Thục Châu.
Nó hát về một cô nương rửa lưới, trẻ nhỏ dùng đá để đùa vui, nam tử Phong Tộc dũng cảm giăng lưới bắt cá, về sinh hoạt là bình an, là hoà thuận vui vẻ nhường nào, về cảm tạ tổ tiên Long Thần đuổi theo gió đi khắp thiên hạ, lựa chọn dừng lại bước chân ở Thục Châu sinh sôi nảy nở, mới có sinh hoạt tốt đẹp ngày hôm nay.
Nỗi nhớ quê hương khổ nhất, giọng nói quê hương khó quên.
Ngay cả kỵ sĩ anh dũng nhất của Phong Tộc, cũng không nhịn được nước mắt trào dâng, tất cả nguyện vọng mộng tưởng của họ, chẳng qua chỉ là quay về chốn cũ, một lần nữa có lại sinh hoạt an ổn quen thuộc.
Theo sau, gió lạnh còn đưa tới những tiếng ngâm nga cùng vang lên của tướng sĩ Sở quân.
“Bạo Yến vô đạo a loạn mười châu.
Đuổi Phong Tộc a di Sở Cố.
Sở Vương tới a thành thiên mệnh, liên Phong Tộc a Ngư Lương minh.
Ngư Lương minh a khi phá huỷ! Thù tộc khó báo a biết làm sao?*”
Thù tộc khó báo……
Thù tộc khó báo!
Ngô Côn thoáng chốc cuồng nộ, lạnh giọng quát to: “Yêu ngôn hoặc chúng! Đánh trống tấu nhạc!”
Đại phi Phong Tộc nắm chặt tay nhi tử, ngồi nghiêng bên dưới đài, vô thanh vô tức.
Thủ lĩnh tiền nhiệm của Phong Tộc là vương thúc của Ngô Côn, hắn kế thừa vị trí thủ lĩnh từ trên tay của đại ca mình, cũng chính là phụ thân của Ngô Côn.
Phụ thân của Ngô Côn chết bệnh ở thảo nguyên Đả Vân, khi ấy Ngô Côn còn nằm trong tã lót, vì thế huynh chết đệ kế tục, chúng trưởng lão đều không có lời oán trách.
Nhưng hắn vừa chưởng quyền, liền đưa Ngô Côn đi thật xa, không có ý định trả lại vị trí thủ lĩnh cho nhi tử của đại ca.
Sau khi Ngô Côn lớn lên, lập chí đoạt lại vị trí thủ lĩnh, trên đường đi hắn gặp Mục Liêm, dưới sự trợ giúp của Mục Liêm giết trở về, không chỉ cướp lấy vị trí thủ lĩnh, giết vương thúc, còn chiếm thê tử tục huyền của vương thúc cho riêng mình, không bận tâm chút nào vị thẩm thẩm này lớn hơn hắn chín tuổi, hơn nữa còn có một đứa con trai đã biết đi với vương thúc của hắn.
Ngô Côn chiếm đoạt vương thẩm, phong làm đại phi.
Đại phi Phong Tộc vì nhi tử, không có từ bỏ tính mạng, nhẫn nhục sống tạm, chịu đựng Ngô Côn hỉ nộ không chừng, sống sót.
Nàng vẫn luôn muốn báo thù cho phu quân, thu hồi vị trí thủ lĩnh cho nhi tử.
Mãi đến khi Mục Liêm bỏ trốn, đưa ngọc long triền mà hắn trộm giấu đến tay nàng, nàng mới chờ tới cơ hội báo thù.
Phu quân của nàng là thủ lĩnh Phong Tộc đường đường chính chính, đưa Ngô Côn đi, chẳng qua là việc mà mỗi một vị Vương khi tại vị đều sẽ làm.
Cái gọi là báo thù của Ngô Côn, có gì hơn một cái cớ hắn mượn để che đậy quá khứ, nói dối phụ thân hắn bị phu quân nàng giết hại, làm cớ đoạt quyền.
Thế nhưng sử sách có thể sửa, ký ức trong lòng người lại sẽ không phai mờ, giả chung quy vẫn là giả, Ngô Côn hắn chẳng phải vương tử báo thù gì đó, chỉ là một kẻ phàm tục tranh quyền đoạt lợi mà thôi.
Nàng không quên được phu quân bị Ngô Côn nhục nhã tàn hại, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha Ngô Côn.
Nàng gắt gao nắm lấy tay nhi tử, nói cho mình, cơ hội sắp tới rồi, phải nhẫn nãi, nhẫn nại lần cuối cùng……
*
Nắng sớm sáng ngời.
Sở quân xếp hàng chỉnh tề, dàn quân ở một bên sườn khác dưới chân núi Vô Nhai, chuẩn bị nghênh chiến kỵ binh Phong Tộc.
Địch Kỳ Dã cảm thán trong lòng, cổ nhân đúng là giữ quy củ, nếu đổi thành thời đại của hắn, chỉ sợ lúc này hai phía địch ta mỗi bên đã đánh lén xong ba lượt rồi.
Lần chiến dịch này, Địch Kỳ Dã không nói rõ ràng cho toàn quân, nhưng đã sớm báo cho năm đại thiếu biết: “Cầm lông gà đương lệnh tiễn, suốt ngày muốn kêu sự phụ, phiền người.
Nếu các ngươi muốn bái sư như thế, thì đi ra ngoài phát sáng phẩm chất đi, lần chiến dịch này do năm người các ngươi chỉ huy, được bản tướng quân hun đúc lâu như vậy, để cho bản tướng quân nhìn xem các ngươi rốt cuộc có học được mấy thứ không.”
Cho nên hiện tại trạng thái của năm đại thiếu là mỗi người tinh thần phấn chấn, đôi mắt toả sáng, một bộ phải lột da róc xương kỵ binh Phong Tộc.
Địch Kỳ Dã giục Vô Song, đi ngang qua hàng thứ nhất Sở quân, kiểm duyệt tướng sĩ.
Đại hắc mã ngẩng đầu ưỡn ngực, mũi phun ra tiếng thở phì phì, doạ dẫm chiến mã phụ cận chẳng phân biệt địch ta, một bộ ông đây thiên hạ đệ nhất.
Kiểm duyệt xong, Địch Kỳ Dã cất tiếng cười phóng đãng, Thanh Long Đao trong tay chỉ thẳng vào đội quân Phong Tộc, hỏi: “Bản tướng quân bái tướng tới nay, có từng thua trận?”
“Tướng quân bách chiến bách thắng!” Các tướng sĩ Sở quân cùng chung vinh dự mà cao giọng trả lời.
Địch Kỳ Dã kiêu ngạo nói: “Nơi này là núi Vô Nhai! Mộ phần của danh tướng trong truyền thuyết, từ xưa đến nay, vô số tướng quân được xưng là chiến thần bị đánh thua vứt vũ khí giới áo giáp ở nơi này! Nhưng ta, tướng quân của các ngươi, chưa bao giờ tin vào ý trời! Trước hôm nay, bản tướng quân chưa từng chiến bại, sau hôm nay, bản tướng quân vẫn sẽ bách chiến bách thắng! Trong lòng các ngươi có sợ hãi hay không?”
“Không!”
“Trong lòng các ngươi có nghi ngờ hay không?”
“Không!”
Địch Kỳ Dã nhìn những tướng sĩ đang chăm chú nhìn mình, tràn đầy sùng bái và tín nhiệm này, cười ha ha, trường đao vung lên không, trống trận nổi, Vô Song hưng phấn hí dài, giơ lên vó ngựa.
“Đi thôi, bản tướng quân và các ngươi cùng đạp vỡ câu nói “mộ phần danh tướng” vô căn cứ này! Tên họ chúng ta, sẽ cùng được viết lên sử sách Đại Sở!”
“Giết ——!”
Các tướng sĩ Sở quân chiến ý nghiêm nghị, năm đại thiếu từng người suất lĩnh bộ đội tương ứng, đi theo Địch Kỳ Dã tiến về phía trước.
Kỵ binh Phong Tộc và Sở quân giao chiến dưới chân núi Vô Nhai, binh đao va chạm.
*
《 Binh pháp Tôn Tử 》 có nói, “Cho nên có năm nguyên tắc đoán trước thắng bại: Biết có thể chiến hay không thể chiến, có thể thắng, biết dựa binh lực nhiều ít để vận dụng mà đánh, có thể thắng, binh tướng đồng lòng có thể thắng, lấy quân có chuẩn bị đánh quân không chuẩn bị có thể thắng, tướng giỏi mà quân chủ không can thiệp có thể thắng.
Năm điều này, là đạo biết thắng lợi.”
Sở quân chiếm toàn bộ năm nguyên tắc thắng: Địch Kỳ Dã thông hiểu chiến cơ, năm đại thiếu kỳ binh liên tiếp, trên dưới một lòng, chuẩn bị vạn toàn, Cố Liệt buông tay cho Địch Kỳ Dã toàn quyền chỉ huy.
Muốn thua cũng khó.
Năm đại thiếu ỷ vào có Địch Kỳ Dã ở đây, xuất kỳ chiêu dồn dập, phân phân hợp hợp Sở quân dù trên chiến trường cũng vẫn tuân thủ chặt chẽ quân lệnh, bày ra kỳ trận phức tạp, thay đổi ba lần trong một khắc, nhìn như một tiếng trống nâng lên tinh thần, hăng hái xung phong liều chết lao đến, kỳ thật lại không ngừng thay đổi, hợp tác khăng khít, đánh cho kỵ binh dũng mãnh của Phong Tộc vừa mới lên đã ngu đầu, sau đó ép sát từng bước, đánh tới tan rã, không chỉ chiếm trước chiến cơ, còn rất có nghệ thuật binh pháp.
“Giám khảo” Địch Kỳ Dã đục nước béo cò trên chiến trường rất là vừa lòng, hắn không nghĩ tới năm đại thiếu sẽ to gan như thế, cách bày binh bố trận này vừa lúc hợp khẩu vị của hắn.
Mắt thấy Sở quân chiếm hết thượng phong, Ngô Côn bị kích thích đến đỏ ngầu hai mắt, vậy mà chẳng thèm quan tâm gì nữa, giục ngựa lao tới, hướng về phía Địch Kỳ Dã.
“Thằng giặc con kia!” Ngô Côn giận dữ quát chói tai, “Mày sợ sệt nhát cáy, trốn sau lưng cận vệ! Binh thần Đại Sở cái gì, trò cười mà thôi! Có dám đường đường chính chính chiến một trận với bổn vương!”
Địch Kỳ Dã ngạc nhiên nói: “Lời này của thủ lĩnh Phong Tộc sai rồi! Ngươi ta giao ước thời gian chiến tranh, địa điểm chân núi Vô Nhai, giữ quy giữ củ, đánh trống xuất binh, không có giao chiến nào đường đường chính chính hơn thế này nữa.
Tài của ngươi không bằng người, bố cục mưu lược đều bị thuộc hạ của bản tướng quân áp chế vững vàng, ngươi làm ra cái vẻ phẫn nộ bị hại là muốn tranh thủ thương hại của ai?”
“Mày!” Đôi mắt của Ngô Côn đỏ như muốn nhỏ máu, bị Địch Kỳ Dã chọc tức đến thất khiếu bốc khói.
Địch Kỳ Dã không đợi hắn quát mắng, lập tức trách móc nói: “Thủ lĩnh Phong Tộc làm việc lộn xộn như thế, chẳng trách không dám toàn lực tất công Bạo Yến, ngươi không ra sức báo thù rửa hận cho Phong Tộc, lại miệt mài dây dưa Chủ Công của Đại Sở ta, bất chấp làm ra chuyện xé bỏ minh ước mà cả thiên không tán đồng, cũng muốn tranh đấu không dứt với Sở quân.
Ngay cả thù tộc mà ngươi cũng gác bên không báo, có cái thể diện gì chỉ trích ta sợ sệt nhát cáy?”
Nói đến đây, Địch Kỳ Dã lại lần nữa trách móc Ngô Côn đang bạo nộ muốn chửi bới: “Đánh ngươi, không cần đến bản tướng quân ra tay.
Nhưng nếu ngươi một hai muốn nhận giáo huấn, bản tướng quân cũng không phải không thể đại phát thiện tâm.”
Dứt lời, Địch Kỳ Dã rút ra Thanh Long Đao, nhếch môi cười nói: “Ngươi dám chiến một trận?”
Ngô Côn gào một tiếng giận dữ, phát tiết sự không cam lòng với Cố Liệt và phẫn nộ với Địch Kỳ Dã trong một tiếng gào ấy, ngay sau đó kẹp bụng ngựa một cái, vọt thẳng tới chỗ Địch Kỳ Dã.
Địch Kỳ Dã tất nhiên giục ngựa Vô Song nghênh chiến.
Cận vệ hai bên ăn ý mà trông coi trận quyết chiến giữa tướng lãnh ở trung tâm chiến trường này, không để cho quân lính đang triền đấu ở phụ cận của bất kỳ phương nào ảnh hưởng đến họ.
Địch Kỳ Dã trở tay vung đao, đỡ lấy những đòn vung chém vì phẫn nộ mà mất kết cấu của Ngô Côn.
Tục ngữ nói loạn quyền đánh chết sư phụ già, Ngô Côn chém nghiêng bổ dọc, chiêu chiêu không thành kết cấu, nếu Địch Kỳ Dã là tướng lĩnh tập võ bài bản của Đại Sở, nói không chừng đã bị đánh cho luống cuống chân tay, thậm chí bị chém trúng chỗ hiểm.
Nhưng Địch Kỳ Dã cũng không phải người tu tập binh pháp võ học của thời đại này, mà là tự thân mang theo chiến thuật của quân nhân, không câu nệ hình thức chiêu pháp, chỉ chú ý đến tấn công vào chỗ hiểm của địch, mỗi một đao đều nhắm chuẩn mệnh môn trí mạng trên thân thể con người.
Năm chiêu vừa qua, trong lòng Địch Kỳ Dã đã hiểu rõ, thả chậm động tác một nhịp, chờ Ngô Công hoành đao bổ tới, hắn phản đao đón nhận, nhưng chưa dùng lực, ngược lại nương theo xung lượng cong eo về phía sau, sau đó xoay eo, lưỡi đao đổi hướng, mang theo xung lượng và lực eo quét ngang tới.
Lưỡi đao sắc bén của Thanh Long Đao chém vào khe hở giữa hai mảnh khôi giáp được cài vào nhau của Ngô Côn, cắt ra từ bên hông, Ngô Công hô đau nghiêng người, rớt xuống lưng ngựa.
Chiến mã của Ngô Côn bị kinh sợ, hoảng loạn dẫm quanh mặt đất, ngược lại còn đá Ngô Côn mấy cái, chờ khi chiếm mã bỏ chạy, Ngô Côn đã toác đầu xoã tóc.
Sườn bụng bị Thanh Long Đao chém rách đang không ngừng trào máu, còn có huyết nhục đỏ sẫm không rõ là nội tạng hay thịt ruột thuận thế lộ ra, rất thảm thiết.
Sở quân xung quanh hô to: “Ngô Côn đã chết! Phong Tộc mau hàng!”
Tiếng hô tầng tầng quanh quẩn lan đi, đội kỵ binh Phong Tốc vốn lòng người đã không đều, giờ lẫn nhau nhìn quanh, hoang mang mờ mịt.
Ngô Côn dùng đao làm gậy chống, miễn cưỡng đỡ mình đứng thẳng, hắn nhìn vết đao chém ngang qua từ eo trái, trong lòng biết không sống được bao lâu nữa, ngược lại còn cười ha ha.
“Trời muốn vong ta!”
Địch Kỳ Dã nhìn dáng vẻ điên cuồng của Ngô Côn, trên mặt lại vô bi vô hỉ, không cảm xúc.
Tuy hắn hiếu chiến, thiện chiến, nhưng trước nay không phải kẻ cuồng sát máu lạnh.
Đối với đối thủ hắn không có thương hại không cần thiết, huống chi Ngô Côn hung tính mười phần, trong lòng ghi hận Sở Cố, nếu giờ phút này trao đổi lập trường, kết cục của Địch Kỳ Dã chỉ có càng thêm thảm hại.
Không, Địch Kỳ Dã chỉ là có sự tôn trọng cơ bản dành cho sinh mệnh, sẽ không vui cười trên nỗi đau của đối thủ sắp chết.
Ngô Côn trở tay đặt đao trên cổ, gắt gao nhìn chằm chằm Địch Kỳ Dã, hắn cười nói bừa bãi: “Công cẩu, hôm nay ngươi hại ta ở chân núi Vô Nhai, ngày nào đó nghiệp của Cố Liệt đã thành, liệu ngươi có chỗ táng thân?”
“Ha ha ha ha ha, bổn vương ở dưới cửu tuyền, chờ kết cục của ngươi!”
Cười dứt, Ngô Côn cắt cổ, tự sát trước mắt Địch Kỳ Dã.
Động mạch vừa vỡ, máu nóng phụt lên cao, đao rơi xuống đất, ngươi cũng ngã xuống.
Từ giờ khắc này, Phong Tộc cũng đã rời khỏi võ đài tranh bá.
Kỵ binh Phong Tộc chật vật trốn về phía tây, chiến ý của năm đại thiếu đúng lúc sục sôi, đang muốn dồn khí truy kích, tiêu diệt quân địch, Địch Kỳ Dã lại truyền lệnh: “Giặc cùng đường đừng truy.”
Hay nói quân đau thương tất chiến thắng, lúc này Ngô Côn thân vẫn, nếu Sở quân đuổi theo không tha, ngược lại có khả năng sinh ra biến số.
Địch Kỳ Dã nhìn núi Vô Nhai cao ngất lởm chởm đất đá.
Kế tiếp, liền xem an bài của Cố Liệt, sẽ có tác dụng như thế nào.
————————————————————
Ngô Côn: Ta ở suối vàng chờ kết cục của ngươi!
Chờ Kỳ Dã phong hầu, chờ Kỳ Dã làm quan, chờ Kỹ Dã leo lên giường Cố thần
Ngô Côn: Mẹ nó, gay chết tiệt!
Lời của người edit, không phải tác giả nha =))).
Danh Sách Chương: