Diệp Lăng Thiên nghe đến đây thì trầm tư một chút, sau đó lại hỏi: "Không còn điều kiện gì sao?"
"Còn, điều kiện được bổ sung thêm Lục Oánh đã nói trong lúc đàm phán rồi, trên cơ bản những điều kiện này đều là bàn với anh, đương nhiên, em gần như cũng đã đồng ý thay anh rồi.
Lục Oánh nhấn mạnh một điều kiện chính là anh nhất định phải đồng ý tiếp tục đảm nhiệm tổng giám đốc của công ty bảo vệ từ năm năm trở lên.
Còn về tiền lương và đãi ngộ khi làm tổng giám đốc, chị ấy sẽ tìm cơ hội bàn với anh.
Còn lại đều là mấy chuyện nhỏ mà thôi, đều viết trong bản thảo này.
Khoảng tuần tới hai bên sẽ tổ chức nghi thức ký kết ở khách sạn quốc tế Hâm Đô, Lục Oánh sẽ đích thân ký hợp đồng thu mua với anh, mặt khác, dựa theo lời Lục Oánh nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều truyền thông đến, tất cả công tác chuẩn bị hội trường đều do tập đoàn Đại Đường phụ trách, tất nhiên, tập đoàn Đại Đường cần mượn chuyện này để tuyên truyền tạo thế, chuyện này đương nhiên chúng ta phải phối hợp, nói sớm cho anh là để anh có thể chuẩn bị một chút, nói không chừng sẽ có truyền thông chú ý đến anh, hỏi anh một vài vấn đề đấy."
"Chắc là không đâu, truyền thông đều hướng tới tập đoàn Đại Đường và Lục Oánh chứ, chúng ta có là cái gì đâu? Chỉ là một con tôm nhỏ mà thôi, chưa chắc người ta sẽ chú ý tới chúng ta." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
"Mặt khác, còn có một chuyện phải nói một chút, dựa theo thỏa thuận của tập đoàn Đại Đường bên kia thì hẳn là bọn họ không cần chỗ làm việc bây giờ của chúng ta, cho nên, hiện tại bây giờ chỗ làm việc của công ty bảo vệ này cũng bị lãng phí, vậy thì chỗ này anh tính cho thuê hay là cứ để yên đó? Dù sao, tiền thuê chỗ này chúng ta đã trả trước một năm rồi."
Diệp Lăng Thiên đốt một điếu thuốc, nghĩ một hồi rồi nói: "Để công ty thực phẩm chuyển xuống đi, thay đổi văn phòng của tầng này một chút, làm tầng làm việc của lãnh đạo.
Sau này, nếu như thành lập công ty tập đoàn, tầng này xem như chỗ làm việc của tổng bộ đi.
Nếu cho thuê thì cũng không kiếm được bao nhiêu, mà cứ thuê đến thuê đi cũng khá phiền phức, thôi thì để chỗ làm việc của mọi người rộng rãi hơn một chút cũng là chuyện tốt."
"Vậy được, cái bản thảo này em để ở chỗ anh nhé, anh xem kỹ một chút đi, xem thử có chỗ nào không ổn không." Lý Vũ Hân đặt tài liệu lên bàn làm việc của Diệp Lăng Thiên.
"Không được, chẳng đẹp gì cả, chuyện này em làm chủ là được, anh không nhúng tay vào đâu." Diệp Lăng Thiên lắc đầu.
"Sao thế? Không vui à?"
"Không có."
"Là bởi vì bán công ty bảo vệ này đi sao?" Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, hỏi.
Diệp Lăng Thiên cũng không phủ nhận, một lúc sau mới nói: "Mục đích ban đầu thành lập công ty bảo vệ cũng rất đơn giản, bởi vì Lục Oánh nói với anh rằng tập đoàn Đại Đường ở thành phố A bên này có rất nhiều cư xá thuê dịch vụ bảo vệ, đối với anh mà nói thì đây là một cơ hội buôn bán rất tốt, đúng lúc anh có chút liên lạc với bên quân đội, có thể chiêu mộ một nhóm quân nhân đã xuất ngũ chất lượng tốt, mặt khác, ba của em cũng để lại cho anh một trăm năm mươi tỷ, nói thật, một trăm năm mươi tỷ này ông ấy để lại để cho anh lập nghiệp, để anh tìm cơ hội giúp em đoạt lại tập đoàn Tam Nguyên.
Hiển nhiên, một trăm năm mươi tỷ này không thể nào hoàn thành cái hứa hẹn này, vậy nên anh nhất định phải dùng một trăm năm mươi tỷ này tiến hành đầu tư, thế là anh cứ thế thành lập công ty bảo vệ này.
Kỳ thật thành lập công ty thực phẩm anh cũng không quá dụng tâm, bên kia có Vương Lực, bên này có em.
Mà thứ thật sự khiến anh hao tâm tổn trí chính là công ty bảo vệ này, nói như này đi, mỗi một viên gạch, mỗi một miếng ngói của công ty bảo vệ này đều do anh tự mình đích thân can dự, đích thân xây nên, anh đã bỏ rất nhiều tâm huyết vào công ty bảo vệ này, cũng chờ mong rất nhiều, nó tựa như là con của anh, anh đích thân sinh nó ra, sau đó từng giờ từng phút nuôi nấng nó, nhìn nó lớn lên từng ngày, mà bây giờ, đột nhiên anh tự tay bán đứng nó, bán nó cho người khác, loại cảm giác này không thể nói đau khổ, nhưng mà ít nhiều cũng có chút phiền muộn, tóm lại chắc là có chút không nỡ, trong lòng cũng không quá vui."
Nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Lý Vũ Hân cũng rơi vào im lặng, sau đó mới nói: "Đây là chuyện bất đắc dĩ, cả đời này anh chắc chắn sẽ phải vướng mắc trong mâu thuẫn giữa cảm tính và lý trí, có một số việc chúng cần phải lý trí, có một số việc chúng ta cần cảm tính.
Nhưng mà, bất kể như thế nào, ở trong thương trường này, nếu như muốn tiếp tục sống sót thì cũng chỉ có thể lựa chọn lý trí.
Trong lòng em cũng rất khó chịu, chẳng có ai muốn bán công ty bảo vệ này đi cả, nhưng mà anh chỉ cần biết, lựa chọn bây giờ của chúng ta là chính xác, trên thực tế, tình huống mà chúng ta phải đối mặt lúc này không cho chúng ta bất kỳ lựa chọn nào khác, không phải sao?"
Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Được rồi, không cần an ủi anh đâu, anh cũng không yếu ớt đến mức đó, chỉ là anh có chút không nỡ nên tâm trạng không được tốt lắm mà thôi.
Nên làm như thế nào thì trong lòng anh vẫn biết rõ, em cũng biết tính cách của anh, nếu như anh không đồng ý làm như thế thì không ai có thể bán công ty bảo vệ này từ trong tay của anh.
Được rồi, chuyện này đã qua rồi, sau này đừng nhắc lại nữa những chuyện này nữa.
Như vậy đi, lát nữa anh sẽ đích thân viết thông báo cho mấy cái tổ nhỏ ở phía dưới, nói cho tất cả mọi người, tầng trên của công ty có chút điều chỉnh, vì sự phát triển của công ty phát triển, chúng ta không thể không tiến hành bán cổ phần ra, nhưng mà, nói cho mọi người biết rằng tổng giám đốc của công ty vẫn là Diệp Lăng Thiên anh, bây giờ mọi người như thế nào thì sau này vẫn như vậy, cần phải sớm cho mọi người phòng bị trước để tiếp tục duy trì công việc, đừng để đến chút nữa tin tức công ty bị thu mua truyền đi khiến cho lòng người bàng hoàng."
"Ừm, những chuyện này cũng rất quan trọng."
"Được rồi, để anh đưa cho em nhiệm vụ kế tiếp, em nhất định phải chấp hành." Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân nói.
"Cái gì?" Lý Vũ Hân hơi kinh ngạc, bởi vì, từ khi cô vào công ty làm việc thì chưa từng nghe thấy Diệp Lăng Thiên dùng giọng điệu ra lệnh với cô, đây là lần đầu tiên, cho nên cô hơi kinh ngạc.
"Đặt những tài liệu này lên bàn đi, sau đó anh đưa em về nhà, sau khi về nhà em hãy ngủ một giấc, sáng hôm sau lại đến công ty đi làm." Diệp Lăng Thiên nói thẳng.
"Đây là mệnh lệnh kiểu gì vậy? Em còn đang tốt sao lại muốn em về nhà ngủ chứ?" Lý Vũ Hân nhịn không được mà cười.
"Anh nói em phải trở về nghỉ ngơi thì em phải trở về nghỉ ngơi, khuôn mặt đỏ như trái cà chua này mà còn bảo là không sao cả à? Còn nữa, gần đây anh nghe thư ký nói, anh thường xuyên tăng ca, có khi sẽ ở lại văn phòng làm việc đến hơn mười giờ tối mới về, đã thế giữa trưa cũng không nghỉ ngơi.
Được rồi, bây giờ dự án thu mua đã đàm phán xong, bên công ty thực phẩm cũng không còn lỗ hổng về tài chính nữa, có thể trực tiếp tiến hành phương án đầu tiên, em có thể nghỉ ngơi rồi.
Tóm lại, đó là mệnh lệnh của anh, tốt xấu gì anh cũng là một tổng giám đốc, có thế nào thì phó giám đốc như em cũng phải nể mặt anh một chút, nghe lệnh của anh chứ? Bây giờ trông em không ổn, trở về ngủ một giấc đi, đi thôi, anh đưa em về." Diệp Lăng Thiên đứng lên, nói.
"Được rồi, em đồng ý đi về là được rồi chứ? Anh không cần đưa em về đâu, dù em không thể lái xe nhưng có thể gọi cho công ty lái xe đưa em về được mà, hoặc là bắt xe về cũng được." Lý Vũ Hân đứng lên nói.
"Người khác đưa anh không yên lòng, để anh đưa em về." Diệp Lăng Thiên nói xong liền đứng lên, cầm lấy chìa khóa xe của mình đi ra khỏi phòng làm việc..
Danh Sách Chương: