Địch Kỳ Dã ngồi ở ngoài nhà, chán đến chết mà xem Vô Song bám lấy ngựa nâu mơi không ngừng nghỉ.
Buổi sáng Cố Liệt tỉnh lại ngửi hương tìm khăn, sắc mặt kia lập tức đen như đít nồi, Địch Kỳ Dã khăng khăng đó là do chiều ngày hôm qua lúc dọn dẹp trúc ốc mệt sống mệt chết bị dằm trúc đâm vào tay, chứ không phải cố ý lấy máu.
“Đã nói ngài nên dẫn theo cận vệ”, vì tránh cho lần sau lại phải làm lụng vất vả, tuy rằng thực ra là nhóc ăn mày làm gần hết các loại công việc, nhưng Địch Kỳ Dã vẫn nương vào lời nói dối đúng tình hợp lý này để khuyên nhủ.
“Ngươi đi ra ngoài cho ta!”
Cố Liệt nắm chặt chiếc khăn lụa, trong lòng ngoại trừ cơn giận bị Địch Kỳ Dã nghẹn lại, mơ hồ còn có nỗi lòng phức tạp nào đó chẳng thể nói rõ, quấy đến hắn đau đầu, nên hắn đuổi Địch Kỳ Dã ra ngoài, đi nói chuyện với nhóc ăn mày đi.
Nhóc ăn mày thức dậy rất sớm, đã đi tới mộ của ăn mày già để tế bái, còn thay ra bộ quần áo trẻ em rất tốt mà hôm qua Địch Kỳ Dã tìm thấy trong sơn cốc, đổi về chiếc áo cà sa do tự tay ăn mày già vá thành.
Nó là ăn mày, mặc đẹp sẽ không xin được cơm, trái lại còn bị hoài nghi là đứa trộm cắp quần áo.
Hiện giờ nó cũng chỉ là một đứa ăn mày, không có năng lực cũng không có tư cách báo đáp ân đức của Sở Vương và Địch tướng quân, nếu may mắn có thể trưởng thành, nó nhất định sẽ cố gắng gia nhập Sở quân, cống hiến cho hoả phượng sát thần mà ăn mày già tâm tâm niệm niệm.
Nhưng hiện tại, điều nó có thể làm, cũng chỉ là cảm tạ Sở Vương và Địch tướng quân thật nhiều, cảm tạ hết thảy những gì bọn họ làm cho nó.
Nhóc ăn mày phi thường nghiêm túc mang theo ý nghĩ ấy đi vào nhà trúc, tầm mắt không hề trốn tránh, thay ăn mày già nhìn thật kỹ thiên mệnh minh chủ của Đại Sở, ghi tạc hình dáng của Cố Liệt vào lòng, chờ sau này khi xuống suối vàng nó sẽ kể cho ăn mày già nghe, ăn mày già nhất định rất vui.
Nó nghĩ ăn mày già không được nhìn thấy ngày Sở Vương nhất thống thiên hạ, không khỏi có chút khổ sở, nhưng nó vẫn trấn định nỗi lòng, quỳ xuống đất ra dáng ra hình, hành đại lễ với Sở Vương.
“Sở Vương và Địch tướng quân cứu tính mạng của ăn mày, báo thù thay cho ăn mày già, ăn mày không có gì để báo đáp,” nó hít hít cái mũi, dập đầu ba cái thật sâu thật thành kính, “Nguyện Sở Vương và Địch tướng quân sống lâu trăm tuổi, kiếp sau ăn mày làm trâu làm ngựa báo đáp ân công.”
Nhưng lời nói kế tiếp của Sở Vương, lại khiến nhóc ăn mày hoài nghi có phải mình đang mơ mộng hão huyền rồi không.
Sở Vương nói muốn thu dưỡng nó.
Còn muốn cho nó một thân phận hoàng tử danh chính ngôn thuận.
Nhóc ăn mày bị ngọc quan từ trên trời rơi xuống đập đầu choáng váng, lòng tràn đầy hoảng sợ, sau đó lại nghe Sở Vương nói hành động này là để dùng nó làm lá chắn, trấn an quần thần, diệt trừ tôn thất có dị tâm.
Không biết vì sao nhóc ăn mày lại thấy yên tâm hơn một ít, nếu cần nó làm lá chắn, chứng minh nó hữu dụng cho Sở Vương, mà không phải chỉ là chiếm lời không.
Mạng của nó còn do Sở Vương và Địch tướng quân cứu, chỉ cần nó hữu dụng, dù muốn nó chịu chết vì bọn họ, cũng là chuyện nó nên làm để báo đáp.
Nó ngẩng đầu, phát hiện trong ánh mắt Sở Vương vậy mà lại mang theo một chút không đành lòng, hỏi nó: “Ngay cả như vậy, ngươi có bằng lòng làm hoàng tử này không?”
Nhóc ăn mày không rõ vì sao Sở Vương lại có vẻ mặt như thế, từ ăn mày thành vương tử, với nó mà nói có thể coi là một bước lên trời.
Thậm chí, nhóc ăn mày nhớ tới những vở kịch trên sân khấu về ly miêu tráo thái tử mà ăn mày già từng kể, nghĩ thế nào đều thấy, nó đang đoạt đi thứ thuộc về con nối dõi thân sinh của Sở Vương.
Lúc này, nó sẽ không bị coi là kẻ cắp ăn trộm quần áo nữa, mà là thật sự phải làm một kẻ cắp trộm đi thân phận của người khác.
Nhưng ở uy nghiêm vô thượng, trong ánh mắt Sở Vương nhìn về phía hắn, lại ẩn dấu không đành lòng, thậm chí là áy náy.
Nhóc ăn mày nhận hết mắt lạnh của thiên hạ, ngoại trừ ăn mày già, chưa từng có ai dùng ánh mắt như vậy để nhìn nó.
Nó bỗng nhiên cảm thấy, Sở Vương là một người thật nhân ái và ôn nhu.
Ăn mày già nói không sai, Sở Vương là thiên mệnh minh chủ, nhất định có thể dẫn dắt Sở quân nhất thống thiên hạ.
Từ đáy lòng, nó không nhịn được sinh ra ích kỷ khiến nó phải xấu hổ.
Cho dù là làm một kẻ cắp, nó cũng muốn trở thành nhi tử của người này.
Nó có thể thề với tất cả đấng thần phật trên bầu trời, bảo đảm rằng nó sẽ không tham luyến địa vị tài phú vốn không thuộc về nó, bảo đảm rằng sẽ trả lại hết thảy cho thân tử của Sở Vương, người vốn nên có được những thứ ấy —— ngoại trừ tình thân cha con mà nó được nhận trong quãng thời gian Sở Vương yêu cầu nó làm lá chắn này.
Vậy mà Sở Vương còn hỏi nó có nguyện ý hay không.
“Ăn mày nguyện ý.”
Nó đương nhiên nguyện ý rồi, nó vội vã biểu đạt bổn phận của mình, sợ Sở Vương cho rằng nó quá tham lam, ngay cả tự xưng cũng đã quên, không lưu loát lắm mà nói: “Ta sẽ nhớ ký thân phận của mình.
Mạng của ta do Sở Vương và tướng quân cứu, mạng này chính là của ngài.
Ta sẽ làm điều nên làm, sẽ không làm điều không nên làm.
Ta sẽ không tham lam.”
Cố Liệt có chút kinh ngạc.
Đứa nhỏ này vậy mà có thể nghĩ đến mức ấy.
“Ngươi nên sửa miệng, gọi ta là ‘phụ vương’.”
Nhóc ăn mày nhìn Cố Liệt ngẩn ngơ một lúc lâu, mới thử thăm dò, nhỏ giọng kêu một tiếng.
“…..
Phụ vương?”
Cố Liệt nhìn nó, chỉ mỉm cười, không đáp.
Lòng nhóc ăn mày sinh ra dũng khí, đoan đoan chính chính gọi: “Phụ vương.”
“Ừ,” Cố Liệt đứng dậy, đưa tay cho nhóc ăn mày dắt lấy, “Chúng ta làm Địch tướng quân tìm cho ngươi một bộ quần áo mới nào.”
Nhóc ăn mày định nói đừng phiền toái tướng quân, có thể mặc tiếp bộ tối hôm qua, tự nó đi tìm là được.
Nhưng khi nó nắm lấy bàn tay to rộng ấm áp, với những khớp xương rõ ràng của Cố Liệt, ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng mà nó không biết tên từ ống tay áo của Cố Liệt, nó chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, đã quên mất muốn nói gì.
Lúc tỉnh hồn, liền nghe thấy Địch tướng quân nổi giận đùng đùng, bất mãn nói với Sở Vương: “Đã nói ngươi dẫn theo cận vệ đi mà.
Ta đường đường là một tướng quân, có phải”
“Một tướng quân muốn bị cấm túc đâu?”
Trong lòng nhóc ăn mày băn khoăn, vừa định mở miệng, đã bị Cố Liệt siết chặt tay, không dám lên tiếng nữa.
Địch Kỳ Dã lục tung, bới ra một bộ quần áo trẻ em rất quý giá, vải dệt trắng muốt như mới, không biết là Vi Bích Thần hay Mục Liêm từng mặc khi còn nhỏ.
Cố Liệt bảo nhóc ăn mày tự mình đi vào đổi áo trong, sau đó ra để hắn mặc giúp nó áo ngoài, đeo thắt lưng phức tạp.
“Năm nay ngươi bao lớn?” Địch Kỳ Dã giờ mới nhớ hỏi.
“Khoảng chín tuổi ạ.” Nhóc ăn mày câu nệ mà đáp, cũng không rõ năm nay mình bao nhiêu tuổi.
Nó hơi gầy yếu, nhưng chiều cao lại vượt trội so với trẻ chín tuổi, bởi vậy có vẻ càng gầy hơn.
Địch Kỳ Dã đánh giá tiểu hài tử, muốn nuôi lớn một đứa bé xíu xíu thế này, nghĩ thôi đã thấy phải làm rất nhiều việc rồi, may mà hắn độc thân một mình, đi tới đi lui đều tự tại tiêu sái, không có mấy cái phiền não này.
“Chúng ta rời cốc,” Cố Liệt thu hồi tầm mắt trông về phía thiên hạ Tàng Thư Các ở phía xa, hạ lệnh nói: “Ngươi dẫn vương tử đi.”
Làm người không thể vui sướng khi người khác gặp hoạ, sẽ bị nghiệp quật.
Địch Kỳ Dã nghiêm trang nói: “Chủ Công, phụ tử các ngài vừa mới nhận nhau, nên ở bên nhau nhiều, để chia sẻ cảm tình chứ.”
Cố Liệt cũng dùng lời nói thấm thía: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của Địch tướng quân tinh vi, bổn vương hổ thẹn chẳng bằng, nên giao vương tử cho ngươi, là tín nhiệm của bổn vương đối với ngươi đó.”
Địch Kỳ Dã hoài nghi mà nhìn Cố Liệt.
Cố Liệt quả thật có chút “cận hương tình khiếp”, dù sao kiếp trước hắn cũng không có quá nhiều kinh nghiệm sống chung với trẻ con, hồi tưởng lại mỗi lần ôm tiểu thái tử, nghe thấy tiếng khóc nháo tê tâm liệt phế đó, tâm trạng hắn ngổn ngang.
Tuy đứa nhỏ này ngoan hơn tiểu thái tử kiếp trước rất nhiều.
Địch Kỳ Dã cuối cùng vẫn chăm sóc nhỏ yếu, xách tiểu hài tử đang có chút vô thố lên lưng Vô Song, rồi xoay người lên ngựa.
*
Sở Vương và Địch tướng quân vào sơn cốc suốt một đêm, khi rời cốc, trên lưng ngựa của Địch tướng quân có thêm một đứa trẻ mặc quần áo cũ nhưng đẹp đẽ quý giá.
Nhìn dáng vẻ, là một đứa trẻ tuấn tú, thông minh, khí chất trầm ổn, như vậy hẳn là xuất thân bất phàm.
Quân cận vệ không dám hỏi cũng không dám xem nhiều, để lại một nửa nhân mã phong toả núi Thanh Thành, còn lại đi theo Sở Vương hồi doanh.
Cưỡi ngựa đi đường dù sao cũng xóc nảy, hơn nữa còn là với một đứa bé chưa có kinh nghiệm cưỡi, Địch Kỳ Dã cúi đầu dò hỏi, tiểu hài tử thật ngoan, lắc đầu nói không sao.
Lúc này, Địch Kỳ Dã mới nghĩ tới một vấn đề quan trọng nhất.
Hắn thả lỏng dây cương, Vô Song lập tức đuổi kịp ngựa nâu, cọ lên nhiệt tình, làm chân Địch Kỳ Dã thiếu chút nữa đụng phải chân Sở Vương.
Gân xanh trên trán Cố Liệt lại nhảy, nghiến răng quát khẽ: “Người làm cái gì!”
“Mạt tướng thỉnh tội,” Địch Kỳ Dã thần thần bí bí thò người qua, dùng tay che miệng, lười biếng thấp giọng nhắc nhở: “Nhưng mà Chủ Công, mạt tướng bỗng nhiên nhớ ra, nhi tử của ngươi còn chưa có tên á.”
Cố Liệt sửng sốt.
Đúng là hắn vẫn chưa đạt tên cho nhóc ăn mày.
Địch Kỳ Dã nhìn phản ứng của hắn là biết mình đã lập công, rất là vừa lòng, tự than thở: “Mạt tướng thật rầu thúi ruột mà.”
Cố Liệt cạn lời với lớp da mặt dày cộm của hắn.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, lúc nghỉ ngơi giữa đường, Cố Liệt cuối cùng quyết định tên của nhóc ăn mày.
Kiếp trước tiểu thái tử tên là Cố Ninh, ý là an bình, Cố Liệt lấy tên đó, là kỳ vọng lớn lên hắn sẽ duy trì thịnh thế của Đại Sở, giữ được sinh hoạt an bình cho dân chúng trong thiên hạ.
Sau này, cái tên Cố Viêm của người kế nhiệm từ Trung Châu Cố, cũng là do Cố Liệt sửa lại cho hắn, lý do trên chiếu thư đương nhiên viết rất đường hoàng, nhưng thật ra là Cố Liệt có tí ghét bỏ cái vẻ giả vờ giả vịt của người này, trào phúng hắn thích bợ đỡ.
Hiện giờ, tên của nhóc ăn mày, Cố Liệt nghĩ trái nghĩ phải, quyết định lấy Cố Chiêu.
Chiêu, là ánh sáng ban ngày, ngụ ý tươi sáng, tốt đẹp.
Nhóc ăn mày tiếp thu rất tốt cái tên này, Cố Chiêu ư, gia đình dân chúng cũng đặt tên như thế, chiêu đệ muội tới, ý để cầu con cái.
Nhưng chờ đến khi Cố Liệt viết ra từng nét bút trên mặt đất bùn, nhóc ăn mày mới biết Chiêu (昭) này không phải Chiêu (招).
Không phải để cầu con cái, mà là ánh sáng trông thấy trong bóng đêm.
Đôi mắt của Cố Chiêu nóng lên, nhóc chớp chớp mắt, nghiêm túc học theo nét bút của Cố Liệt, viết chữ Chiêu ấy vài lần.
Nhóc là Cố Chiêu.
*
Đi đến sườn núi đối diện với bên sườn quân doanh Đại Sở, liền nghe thấy tiếng kêu giết tiếng trống trận vang thành một mảnh.
Địch Kỳ Dã giục ngựa cùng Cố Liệt đến bên vách núi, nhìn thấy binh mã Sở quân và kỵ binh Phong Tộc đang chém giết túi bụi bên ngoài đại doanh Sở quân.
Quả nhiên như Cố Liệt dự đoán, Phong Tộc xé minh ước, tới đánh lén.
Chiến trường phía đông rộng lớn, cờ tướng soái của Lục Dực và Ngao Qua tung bay cao cao, Sở quân hình thành thế áp đảo đối với kỵ binh Phong Tộc.
Mà chiến trường phía tây càng gần ngọn núi mà đội ngũ của Sở Vương đang đứng, địa thế bị núi non ngăn cách, tương đối hẹp hòi, mặt ngoài là Khương Thông suất lĩnh Sở quân chiếm hết thượng phong, nhưng thực tế khi nhìn từ trên xuống, kỵ binh Phong Tộc đã mượn dùng địa thế dần dần vây quanh bộ phận Sở quân này, tình thế của Khương Thông vô cùng nguy hiểm.
“Chủ Công.”
Địch Kỳ Dã ném tiểu vương tử vào lòng Cố Liệt, Thanh Long Đao ra khỏi vỏ, Vô Song nóng lòng muốn thử, đạp vó ngựa nôn nóng.
Đôi mắt hắn vững vàng nhìn chằm chằm quân kỳ của Phong Tộc, ánh mắt sắc bén như đao, môi cong lên như cười như không: “Mạt tướng thỉnh chiến.”
Cố Liệt bất đắc dĩ mà ôm tiểu hài tử.
“Đi đi.”
Còn không quên giễu cợt hắn: “Nhưng đừng để dằm trúc đâm vào tay nữa nhé.”
Địch Kỳ Dã cao giọng cười to, hét lớn “Giáp tam Ất nhị”, hai đội cận vệ bước ra theo tiếng gọi, đi theo Địch Kỳ Dã phóng ngựa lao xuống, giống như một thanh ngân thương, đâm vào bên trong địch quân Phong Tộc.
“Nhìn cho kỹ,” Cố Liệt nói với Cố Chiêu trong lòng ngực, “Đây là binh thần của Đại Sở ta.”
—————————————————————-
Đang rất là hoành tráng, đến giáp tam ất nhị buồn cười quá =)))) nếu mà hiện đại để A3, B2 thì nghe choảnh hơn =))))))).
Danh Sách Chương: