Nghe xong lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại sững sờ, cô từng nghĩ anh sẽ có ngàn vạn lý do, ví như yêu hay không yêu gì đó, nhưng mà, cô lại không nghĩ tới câu trả lời của anh đơn giản như vậy, đơn giản tới mức cô căn bản không biết nên đáp lại thế nào, cô cũng không nghĩ tới anh sẽ cố chấp muốn lấy mình như thế, lúc Diệp Lăng Thiên lại lần nữa nói ra câu muốn lấy mình, trong lòng Lý Vũ Hân thoáng chốc lại có sự vui vẻ và hưng phấn, nhưng loại vui vẻ này lập tức bị lý trí đánh bay.
“Anh dựa vào cái gì lấy tôi? Anh lại dựa vào cái gì muốn tôi gả cho anh? Anh nói lấy tôi thì lấy tôi sao? Anh nói lấy tôi thì tôi phải gả cho anh sao? Anh nhìn hai chúng ta xem, anh cảm thấy tôi sẽ gả cho anh sao? Ba tôi là chủ tịch tập đoàn Tam Nguyên, gia sản tới cả chục ngàn tỷ, anh có bao nhiêu tài sản? Ba trăm triệu? Sáu trăm triệu? Tính cả cửa hàng và cả căn nhà còn đang trả góp của anh cũng không tới ba tỷ đi. Tôi tốt nghiệp đại học, du học nước ngoài về, còn anh thì sao? Cấp hai còn chưa tốt nghiệp, Anh nói cho tôi xem, anh dựa vào cái gì lấy tôi? Anh lấy đâu ra tự tin muốn lấy tôi?”
“Cả đống người theo đuổi tôi, có con em quan lớn, người kế thừa tập đoàn tài phiệt, tệ nhất cũng đều là cao phú soái, lãnh đạo cấp cao trẻ tuổi của tập đoàn, tôi dựa vào cái gì mù mắt không chọn những người này mà chọn một người bán thịt nướng như anh, anh cho tôi một lý do.” Lửa giận của cô rất lớn, cảm xúc cũng cực kỳ không ổn định, cô bây giờ chỉ muốn khiến Diệp Lăng Thiên quay về cạnh Hứa Hiểu Tinh, lấy cô ấy, sống vui vẻ hạnh phúc cùng cô ấy. Như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng cô đối với cô ấy mới có thể ít đi một chút, mới dám đối mặt với cô ấy, thậm chí cảm thấy đây xem như là bồi thường bản thân dành cho cô ấy.
Diệp Lăng Thiên không tức giận với lời nói cực kỳ đả thương người khác của cô, thậm chí ngay cả mày cũng không nhíu một chút, nhàn nhạt nói: “Không dựa vào gì cả, chỉ dựa vào em là người phụ nữ của tôi, đã là người phụ nữ của tôi rồi. Thứ thuộc về tôi, bất kỳ ai cũng không thể cướp đi.”
Lời của anh rất ngắn, cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng Lý Vũ Hân lại không chút hoài nghi sức mạnh trong câu này của anh. Lý Vũ Hân cũng là lần đầu tiên gặp phải một người có thể nói ra lý do cầu hôn đơn giản và thẳng thắn như vậy, đồng thời cũng là lần đầu tiên phát hiện, thì ra Diệp Lăng Thiên là người đàn ông bá đạo không nói lý như thế, mà trong sự bá đạo của anh lại có một loại tự kiêu, một loại tự kiêu từ trên nhìn xuống người khác. Lý Vũ Hân vào giờ phút này lại có cảm giác bị anh làm tín phục.
“Lý Vũ Hân, em nói tôi không xứng với em có phải không? Em muốn điều kiện gì? Gia sản mấy chục ngàn tỷ và trình độ cao sao? Cho tôi năm năm, năm năm sau, tôi lấy gia sản mấy chục ngàn tỷ và trình độ nghiên cứu sinh tới lấy em. Trong năm năm, em không thể gả cho người khác, ai lấy em, tôi sẽ giết người đó.” Diệp Lăng Thiên lại nói, lần này giọng rất nặng, ánh mắt cực kỳ sắc bén.
“Anh nói thật oai, tôi dựa vào cái gì đợi anh năm năm? Anh dựa vào cái gì muốn hạn chế tự do cuộc đời tôi, tại sao anh nhất định phải lấy tôi? Hiểu Tinh kém tôi điểm nào? Luận trình độ, luận tướng mạo cô ấy không chút thua kém tôi, hơn nữa không có bệnh tiểu thư như tôi, biết chiều người hơn tôi, cũng dịu dàng hơn tôi, tại sao anh không lấy cô ấy.” Lý Vũ Hân có chút tức giận với lời của anh.
“Bởi vì, tôi có trách nhiệm với em, tôi đã làm chuyện này với em, tôi phải chịu trách nhiệm với em, nếu không, tôi sẽ áy náy cả đời, cả đời tôi cũng sẽ không tha thứ cho mình. Hơn nữa, tôi cũng muốn lấy em. Tôi đã từng chưa bao giờ suy nghĩ tới việc giữa nam và nữ, tôi cũng không hiểu cái gì là yêu, nhưng mà qua tối nay, tôi muốn có em, tôi không hi vọng em gả cho người khác. Đồng thời, trước đó tôi cũng từng nói, em là người phụ nữ của tôi. Diệp Lăng Thiên tôi cả đời này có nguyên tắc của mình, thứ thuộc về tôi tôi tuyệt đối sẽ không cho chép bất kỳ ai cướp đi, từ nhỏ đã là như vậy. Em ngủ đi, tôi ra ngoài hóng gió, tạnh mưa rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong, châm điếu thuốc, đứng dậy đi thẳng ra khỏi sơn động, cứ ngồi trước sơn động hút thuốc, nhìn cây không biết tên bên cạnh, ngắt một lá đặt vào miệng, dùng tay điều khiển, không bao lâu sau liền truyền ra ca khúc thanh thúy du dương.
Mặc dù Diệp Lăng Thiên nói rất đơn giản, nhưng trong lòng anh lại không đơn giản như anh nói, thực ra, trong lòng anh còn hỗn loạn hơn Lý Vũ Hân. Giống như anh nói, trước đây anh chưa từng suy nghĩ tới chuyện tình cảm, ngay cả nghĩ cũng chưa từng, cả trái tim anh đều đặt trên người em gái Diệp Sương của mình, đặt trên việc làm sao khiến cái nhà này tốt đẹp hơn. Đối với chuyện tình cảm anh rất đầu gỗ, trước giờ cũng chưa từng yêu đương, cho nên không biết thích là gì, yêu là gì. Trong lúc tiếp xúc lâu dài với Hứa Hiểu Tinh, anh ngày càng quen thuộc với cô ấy, cũng ngày càng quen với sự tồn tại của cô ấy ở cạnh mình, cũng quen có chuyện gì đều nói với cô ấy, anh từng cho rằng, có thể đây chính là thích, nhưng mà, trong lòng anh lại không có cảm giác quá mãnh liệt. Tuy nhiên, sau khi tối nay xảy ra chuyện này, anh bắt đầu nhìn thẳng vào mối quan hệ giữa mình và Lý Vũ Hân, anh bỗng phát hiện, mình đối với Lý Vũ Hân lại có tình cảm mãnh liệt, dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, giống như anh nói, anh muốn lấy người phụ nữ trước mắt này, anh không thể chịu được người đàn ông nào khác có cô. Cảm giác này không giống với cảm giác bình thản với Hứa Hiểu Tinh, cảm giác này tới rất mãnh liệt, mãnh liệt tới mức Diệp Lăng Thiên cảm thấy mình có chút không thở nỗi. Diệp Lăng Thiên lúc này mới phát hiện, có lẽ, đây mới gọi là yêu, đây mới gọi là thích. Về phần anh đã yêu Lý Vũ Hân từ lúc nào, anh không biết, có thể là lúc cùng trải qua lãng mạn ở nước D, cũng có thể là đồng tình với cô khi ở nước B, cũng có thể sớm hơn. Thậm chí anh bắt đầu hoài nghi, mình có thể không màng tính mạng đi cứu Lý Vũ Hân chính là vì mình đã yêu cô, cũng có thể là vì đã yêu cô cho nên không muốn làm cấp dưới của cô, không muốn tiếp nhận sự bố thí của cô mới rời đi tập đoàn Tam Nguyên, rời đi cô, tất cả những điều này Diệp Lăng Thiên đều không biết, anh trước giờ chưa từng nghĩ tới, cũng không có đáp án. Nhưng vào tối nay, anh biết mình yêu người phụ nữ này, hơn nữa, mình đã xảy ra quan hệ với cô, lần đầu tiên của cô dành cho mình, mình phải chịu trách nhiệm với cô, phải lấy cô, đây là nguyên tắc của Diệp Lăng Thiên.
Ngoài ra, giống như anh nói, anh là người không quan tâm tới hầu hết mọi việc, nhưng anh cũng có kiên trì của mình, anh có ranh giới của mình, một trong số đó chính là thứ anh cho rằng cực kỳ quan trọng với mình, thì ai cũng không thể đụng vào, không thể cướp đoạt.
Ranh giới trước đây là an toàn quốc gia, sau đó là Diệp Sương, mà bây giờ, lại thêm Lý Vũ Hân. Vì an toàn quốc qia, anh có thể đầu rơi máu chảy, vì Diệp Sương, anh cũng có thể từ bỏ tất cả mình có quay về thành phố này làm một người bình thường, cũng vậy, vì Lý Vũ Hân, anh cũng có thể làm tất cả mọi việc. Giống như anh nói, anh đã cho rằng như vậy rồi, Lý Vũ Hân là người phụ nữ của Diệp Lăng Thiên anh, ai cũng không thể cướp đi, ai muốn cướp, anh tuyệt đối sẽ liều mạng, logic của anh chính là đơn giản như vậy.
Danh Sách Chương: