Dáng vẻ này của Mục Liêm khiến lòng Khương Duyên đau xót, vội vàng tiến lên một bước, nhưng không dám đến quá gần, đứng tại chỗ giải thích: “Gần đây ta bận quá.”
Ngụ ý, không phải hắn cố ý không tới.
Mục Liêm lắc lắc đầu, nhìn đôi mắt Khương Duyên, nhẹ giọng nói ba chữ.
“Ngươi nói dối.”
Khương Duyên theo bản năng chếch đi tầm mắt.
Đây đã không phải là ánh mắt Mục Liêm trong trí nhớ của hắn.
Trước kia, bởi vì tất cả tình cảm của Mục Liêm đều chỉ có thể biểu đạt thông qua đôi mắt, vậy nên nhìn vào luôn nhiệt liệt mà ngây thơ, giống một đứa trẻ.
Cho dù hắn tức giận cỡ nào, đều là kiểu hung dữ của trẻ con, chưa chắc không tàn nhẫn, dù sao hắn cũng là đứa bé hoang dã bị một kẻ dã tâm dạy hư.
Nhưng hiện tại, đôi mắt Mục Liêm như đã tản đi sương mù mông muội, sáng ngời hơn, nhưng lại bình tĩnh đến như bầu trời xanh lạnh lẽo không gợn mây ngày cuối thu, là sự thắng thắn sau khi được trui rèn, khiến người ta không dám nhìn vào.
Nhìn thấy biểu hiện của Khương Duyên như vậy, ánh mắt Mục Liêm ảm đạm xuống, nhưng Khương Duyên không nhìn hắn, nên chẳng thể phát hiện.
Những ngày tháng Mục Liêm không muốn để ý tới hắn, tất nhiên không phải Khương Duyên không khó chịu, vậy nên, cho dù bị Mục Liêm chọc thủng lời nói dối, Khương Duyên cũng chỉ ra: “Chỉ cho phép ngươi trốn tránh ta, coi ta như không khí, mà không cho ta được suy xét vài ngày sao?”
“Là ta trốn tránh ngươi trước ư?” Mục Liêm lẳng lặng nhìn Khương Duyên, “Khương Duyên, thật sự là ta trốn tránh ngươi trước ư? Không phải ngươi không dám nhìn ta, không dám chạm vào ta, cũng biết nói chuyện với ta như thế nào sao?”
Khương Duyên không lời nào để nói.
“Ngươi dùng ánh mắt như nhìn một con quỷ để đánh giá ta, ta phải nhìn ngươi như thế nào?”
“Mặt ta có thể động! Ta nhìn ngươi như thế nào? Ngươi muốn ta khóc với một người hoàn toàn không muốn nhìn ta sao?”
Mục Liêm nói xong liền hối hận, mở to đôi mắt, sợ mình rơi lệ, hắn cũng không muốn tự khiến mình bất lực trước mặt Khương Duyên, nhưng nước đổ khó hốt, hắn thẳng lưng, cứng còng đứng trước mặt Khương Duyên.
Có lẽ điều kỳ lạ của đời người nằm ngay tại chỗ này, khi hắn gặp được Khương Duyên, nếu không phải hắn hoàn toàn không hiểu cách tự bảo vệ mình trong tình cảm, vì dựa vào trực giác cảm nhận được thiện ý của Khương Duyên, nên cũng không màng cái gọi là tôn nghiêm, chỉ dùng toàn bộ nhiệt tình muốn cùng Khương Duyên bên nhau.
Khi ấy bọn họ sống thật sự vui sướng.
Nhưng hiện tại, hắn biến thành một con người kiện toàn, một người coi trọng tôn nghiêm, hiểu được cảm giác xấu hổ, hơn nữa biết tự vệ.
Vì thế, hắn và Khương Duyên đứng tại đây, lần đầu nổ ra tranh chấp.
Khương Duyên mở miệng nói một chữ “ta”, rồi không nói nổi nữa, hắn không biết nên giải thích như thế nào.
Nhưng kỳ thật trong lòng Mục Liêm hiểu rất rõ.
Sư phụ nói, phải nói chuyện rõ ràng, thẳng thắn mới là cách làm dũng cảm, hắn cần gánh lên trách nhiệm mười ba năm này, hắn nhất định phải làm một người dũng cảm.
Mục Liêm không lựa chọn tiếp tục giằng co, hắn hỏi cực kỳ thẳng thừng: “Tối nay ngươi tới, là bởi ngươi nghĩ kỹ rồi, có thể tiếp thu con người ta hiện tại nên mới tới.
Hay chỉ là bởi ta để lại lời nói, chưa nghĩ kỹ đã tới rồi?”
“Nếu ngươi chưa nghĩ kỹ, thì mời ra về đi.”
Khương Duyên ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Mục Liêm.
Đối mặt với sự ngạc nhiên của hắn, Mục Liệm bình tĩnh hỏi tiếp: “Thế nào? Đứng cả đêm ở nơi này có tác dụng sao?”
Nói xong, Mục Liêm không chần chừ, thậm chí như thể nóng lòng đuổi khách, vội vàng đi tới cửa lớn, đẩy ra từng thanh từng thanh cài cửa vừa dày vừa nặng.
Mục Liêm cắn răng, dùng tay bắt lấy vòng nắm cửa, muốn kéo ra cửa lớn.
“Thực xin lỗi,” Khương Duyên run rẩy vươn tay, ôm lấy hắn từ phía sau, “Ta không phải sắp thành thân, ta tuyệt đối không nghĩ tới chuyện đó.
Cũng không phải, không tiếp thu ngươi.
Ta chỉ cần một chút thời gian.
Cho ta thêm vài ngày, ta sẽ suy nghĩ cẩn thận.”
Nói xong, Khương Duyên lại nói một tiếng thực xin lỗi, tự mình mở cửa, đi ra ngoài.
Mục Liêm khép lại cửa lớn sơn son phủ Định Quốc Hầu, một lần nữa đẩy then cài trở về, một thanh rồi một thanh, đóng kín cửa lại.
Mục Liêm chậm rãi đi đến hiên nhà, đứng ở cửa nhìn thật lâu.
Bên trong không chỉ có dấu vết sinh hoạt của một mình hắn, còn có quần áo đồ vật của Khương Duyên.
Hắn đóng cửa lại.
Mục Liêm lặng lẽ đi tới sân của chủ nhân.
Hắn đảm bảo sáng mai sẽ cho người thay đổi toàn bộ khăn trải giường và đệm chăn, đảm bảo sẽ tự tay giặt sạch khăn tay của sư phụ.
Chỉ đêm nay thôi, cho hắn ngủ tại đây một đêm đi.
Sáng mai, hắn còn phải đi thượng triều.
Mục Liêm đắp chăn của sư phụ, ngủ trên gối đầu của sư phụ, như một con chó hoang chen vào ổ sói, nhắm chặt mắt, ép buộc mình dần dần đi vào giấc ngủ.
*
Địch Kỳ Dã phát hiện Mục Liêm và Khương Duyên vẫn chưa hoà hảo, có chút kinh ngạc, trở lại Vị Ương Cung, còn cảm thán với Cố Liệt, nói chuyện tình cảm thật là kỳ lạ.
Cố Liệt biết sớm hơn hắn, mặc dù không giám thị Mục Liêm đến mức độ ấy, nhưng ai bảo đêm đó Mục Liêm ngủ trong phòng của Địch Kỳ Dã ở phủ Định Quốc Hầu, tôi tớ trong phủ không có khả năng không bẩm báo lên trên.
Nghe xong cảm thán của Địch Kỳ Dã, Cố Liệt ra vẻ kinh ngạc, chế giễu hắn: “Định Quốc Hầu còn có nghiên cứu về tình cảm cơ à?”
Địch Kỳ Dã nguýt hắn một cái, nhưng nhìn gương mặt dịu dàng của Cố Liệt, lại cong lên khoé môi, hỏi: “Lúc ấy, ngươi nghe ta nói ta đến từ thế giới khác, tại sao không cảm thấy sợ hãi? Tại sao không coi ta là uy hiếp?”
Đối với những sự vật không biết, con người sẽ cảm thấy sợ hãi, sẽ bài xích theo bản năng, đều là phản ứng bình thường.
Cố Liệt thấp giọng cười rộ lên, học cách dùng từ của Địch Kỳ Dã để trả lời: “Bởi vì ngươi quá kỳ lạ.
Cho nên việc kỳ lạ như đến từ thế giới khác, cũng có vẻ không kỳ lạ nữa.”
Không phân biệt được Cố Liệt đang lấy mình để đùa hay thật sự cảm thấy như vậy, Địch Kỳ Dã cười ha hả, coi như mình chưa từng hỏi.
Cố Liệt nắm lấy tay Địch Kỳ Dã, dắt hắn ra hành lang xem biển sao rủ khắp bốn phương: “Ngày mai thời tiết tốt.”
Địch Kỳ Dã không có cái tình thú ấy, y phục cổ trang tầng nọ tầng kia, cuối hè lại oi bức, hắn ném một viên mâm xôi vào miệng, thẳng thừng nói: “Ta thà rằng trời mưa.”
“Nắng gắt cuối thu qua rồi, ngươi lại sợ lạnh ngay thôi,” Cố Liệt cố ý bóc mẽ hắn.
Địch Kỳ Dã mới không cảm thấy xấu hổ vì thời đại lạc hậu, nói nhăng cuội rất đúng lý hợp tình, còn có bài bản hẳn hoi: “Con người chính là vì sợ lạnh và sợ nóng, mới có thể sinh tồn, sinh sản mấy ngàn năm.
Ngươi không hiểu.”
Sau đó, hắn còn cường điệu như thật: “Ta không phải ‘sợ’ lạnh, ta là chú ý giữ ấm, thật sự chịu lạnh ta cũng sẽ không dễ sinh bệnh, cho nên căn bản không giống nhau.
Ngươi đừng có nói bừa, bôi nhọ thanh danh của ta.”
Cố Liệt dựa đầu lên vai người trong lòng ngực, nghe mà cười không ngừng, cuối cùng còn bị Địch Kỳ Dã nâng cao đến độ bôi nhọ thanh danh, quá trời luôn.
Địch Kỳ Dã tự mình nói xong cũng cười.
“Nếu Định Quốc Hầu nói ta bôi nhọ thanh danh, vậy ta cũng không thể gánh mỗi hư danh,” Cố Liệt như một con mèo lớn ăn thịt, liếm liếm sườn cổ người trong ngực, “Kiểu gì cũng phải làm ít chuyện đồi phong bại tục mới được.”
Thắt lưng mềm gài lỏng lẻo sau khi tắm gội bị rút ra, áo đơn nhẹ nhàng trượt xuống từ đầu vai.
“Nếu oi bức, vậy cởi nào.”
Ngày kế, Cố Liệt ngồi ở Chính Sự Đường tự kiểm điểm lại mình theo lệ thường.
Cứ cách một đoạn thời gian, hắn lại cần nhớ đến kiếp trước, so sánh những sự vụ trọng yếu trong triều chính kiếp này với kiếp trước, tận lực làm tốt hơn kiếp trước.
Ba năm nay, ngay cả sinh nhật Cố Liệt cũng không chịu tổ chức, quần thần cùng đi theo Cố Liệt khổ lặc lè vùi đầu làm việc, không chút thả lỏng.
Hắn nhớ tới thời điểm này kiếp trước, dưới sự khuyên bảo của Khương Dương, mình đã tổ chức tiệc ngắm hoa ở Lan Viên ngoại ô kinh thành.
Vừa là khao thưởng chúng thần trong triều, vừa là cho các tân khoa Hàn Lâm đỗ cao năm ngoái, các tài tử giám sinh Quốc Tử Giám một cơ hội để triển lãm tài hoa, mở rộng tầm mắt.
Cố Liệt nhớ rõ trong bữa tiệc ngắm hoa, có người làm thơ khen ngợi khí khái của Vi Bích Thần, bị cận vệ kéo ra ngoài, trên xe ngựa về cung, Địch Kỳ Dã còn nhận xét Vi Bích Thần là đại gian như trung.
Xe ngựa về cung, đúng rồi, khi ấy Địch Kỳ Dã đã bị mình cấm túc trong cung, mãi cho đến mùa thu năm Sở Sơ thứ năm, mới thả Địch Kỳ Dã ra cung.
Kiếp trước hắn còn biết dẫn Địch Kỳ Dã ra ngoài giải sầu, thế nào kiếp này lại quên.
Vì thế sổ con của Khương Dương còn chưa kịp trình lên, ý chỉ muốn tổ chúc tiệc ngắm hoa của Cố Liệt đã ban xuống dưới, chỉ định Chúc Bắc Hà đang làm việc ở Lễ Bộ chuẩn bị bố trí.
Khương Dương vui tươi hớn hở khoe với Nhan Pháp Cổ, nói mình với Bệ hạ còn rất chi là thần giao cách cảm.
Làm Nhan Pháp Cổ nghe mà thở dài thườn thượt, sao Bệ hạ với mình lại chả thần giao cách cảm tí nào, đến khi nào hắn muốn đi Khâm Thiên Giám, Bệ hạ có thể không xem sổ con đã phê duyệt đây?
Thật sự là sợ kỹ năng đoán mệnh của Nhan Pháp Cổ, Khương Dương làm bộ trầm ngâm thật lâu, mới vô cùng hiền từ nói: “Mơ giấc xuân thu của ngươi đi.”
Nhan Pháp Cổ chịu đủ đả kích, uể oải đi Công Bộ.
Chuẩn bị tiệc ngắm hoa, người sáng suốt đều biết đây là công việc có thể xuất hiện trước mặt Bệ hạ, Chúc Bắc Hà dĩ nhiên tận lòng tận sức.
Khương Dương hỗ trợ Chúc Bắc Hà hết sức có thể, bảo đảm vừa không xa xỉ phô trương, vừa khiến khách và chủ đều vui lòng.
*
Phụ thân Khương Duyên vốn tưởng rằng lần này có thể khiến đại nhi tử bất hiếu hồi tâm chuyển ý, kết cục không ngờ vẫn là giỏ tre múc nước công dã tràng.
Khương Duyên tới nhà để tạ tội, hắn duỗi tay đã cho hai cái tát, mắng nửa ngày, vẫn tức không chịu được, nện thẳng bát trà lên người Khương Duyên, làm hắn cút khỏi Khương gia, đừng bao giờ trở về nữa.
Khương Duyên quỳ xuống đất, trán bị bát trà cắt ra một vệt máu, cúi người bái một lần, rồi không quay đầu lại mà bước ra khỏi nhà.
Vài ngày trước, sự nhiệt tình của phụ thân quả thực khiến hắn dâng lên hy vọng trở về Khương gia, nhưng nếu việc về nhà này cần dùng cưới vợ sinh con để thực hiện, thì hắn không làm được, cũng không thể làm.
Khương Duyên đi trên đường, vệt máu trên trán khiến cho hắn cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Lúc này đúng vào thời gian bá tánh về nhà ăn cơm tối, người đến người đi qua lại vội vàng, nhưng nhìn thấy Khương Duyên, đều tò mò trông theo.
Bọn họ không biết vị tiểu ca nhìn đẹp trai lại gian gian này rốt cuộc chọc phải chuyện gì, nhỏ giọng nghị luận, đều cảm thấy có khi nào hắn câu dẫn bậy bạ nữ nhi đàng hoàng, bị phụ huynh cô nương đánh một trận?
Có vài người tin tức linh thông, lập tức phản bác nói đây là đại nhân Chỉ huy sứ Cẩm y cận vệ, chính là đoạn tụ kia đó, nghe nói hắn vứt bỏ Hữu ngự sử đại nhân bị bệnh nặng, không ngờ bệnh của Hữu ngự sử đại nhân có thể chữa khỏi.
Các bá tánh thổn thức không thôi, chậc chậc, suy cho cùng vẫn là một kẻ phụ tình thôi.
Không thể hiểu được biến thành kẻ phụ tình, Khương Duyên cũng không biết tình tiết chuyện xưa phong phú trong đầu bá tánh kinh thần, hắn chú ý tới ánh mắt hiếu kỳ của người qua đường, chỉ nghĩ, thì ra trước đây, Mục Liêm vẫn luôn sinh hoạt dưới những ánh mắt như vậy sao?
Đồng cảm như bản thân cũng chịu và tự mình trải nghiệm, cũng không thể đánh đồng.
Khương Duyên vừa nghĩ, vừa đi về hướng phủ Định Quốc Hầu.
Hắn bất giác càng đi càng nhanh, hắn đã tới muộn rất nhiều ngày, cho nên không thể tiếp tục muộn thêm nữa.
Cửa phủ Định Quốc Hầu cũng không khó vào, mặc dù lão quản gia thấy hắn, sắc mặt cũng không tốt, nhưng có thể vì nhìn vệt máu trên trán hắn đáng thương, cuối cùng không cản lại hắn.
Mục Liêm ngồi ở hậu viện, hôm nay hiếm khi xử lý xong hết công việc lúc hoàng hôn, nhân lúc trời còn sáng, hắn cầm cái kéo to, cắt tới cắt lui một mảnh vải bông lớn, không biết đang làm cái gì.
Trên mảnh vải xuất hiện thêm một bóng dáng hình người, Mục Liêm ngẩng đầu, híp mắt nhìn thấy Khương Duyên đứng ngược sáng.
Mục Liêm dừng tay lại, rũ mắt nhìn mảnh vải nói: “Ta cho rằng, ngươi sẽ không tới.”
Khương Duyên ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc ghế đá mà hắn đang ngồi, dịu dàng nói: “Ta đến muộn.”
“Ngươi…… nghĩ kỹ rồi?” Mục Liêm nhìn chằm chằm đường màu trắng vẽ bằng đá vôi trên mảnh vải, nỗ lực cắt thẳng theo đường kẻ, không nhìn Khương Duyên.
“Nghĩ kỹ rồi.”
Mục Liêm buông kéo, cúi đầu nhìn Khương Dương, tức khắc sửng sốt: “Ngươi sao vậy?”
Vừa dứt lời, Mục Liêm nhíu mày suy đoán: “Ngươi lại đi Khương phủ? Vì sao ngươi”
Nói đến đây, Mục Liêm bỗng nhiên nhớ tới trước kia Khương Duyên muốn trở về Khương gia, vì thế nói một nửa, rồi ngậm miệng không nói nữa.
Hắn nào có tư cách hỏi.
Vì thế Mục Liêm trầm mặc một lát, lại hỏi: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?”
“Ta đã không còn là Mục Liêm ngày xưa,” Mục Liêm cố ý nhấn mạnh, “Hắn sẽ tuỳ hứng làm bừa, không màng thanh danh vì ngươi, ta sẽ không.
Hắn sẽ gây khó dễ cho phụ thân ngươi ngay trên triều vì ngươi, ta sẽ không.”
Hắn đã không còn là người không cần tự tôn mà yêu Khương Duyên, hắn hiểu được việc suy xết cho bản thân, hiểu được giữ gìn thể diện, hắn không phải thằng ngốc đó, hắn không hối hận về tất cả những gì đã có với Khương Duyên, nhưng hắn đã không thể nào trở lại thành một thằng ngốc nữa rồi.
Khương Duyên nắm lấy tay hắn: “Không phải vì tình yêu không biết tự vệ của ngươi, ta mới thích ngươi.
Mà là vì lúc ngươi sắp chết còn có thể đoán ra kế hoạch của Bệ hạ với Phong Tộc, nên ta mới thích ngươi.”
“Đúng, trên đời này không có nam nhân nào không thích một ái nhân nói gì nghe nấy với mình, không có nam nhân nào không đắc ý khi có một ái nhân tình nguyện làm hết thảy vì mình.”
“Ta cũng không phải ngoại lệ.”
“Nhưng đó không phải những cảm xúc ban sơ khi ta phải lòng ngươi, càng không phải lý do quan trọng khiến ta yêu ngươi.”
“Thay đổi của ngươi tại Thái Y Viện, khiến ta cảm thấy xa lạ, làm ta, có chút sợ hãi.
Mục Liêm, tuy ta lớn lên với khuôn mặt như thế này, nhưng trong tình trường ta cũng không sống như cá gặp nước, hoàn toàn trái ngược, trước khi gặp được ngươi, ta đã vấp phải rất nhiều trắc trở, bị người khác trêu đùa rất nhiều lần.”
“Vào lúc ta chán nản thất vọng nhất, đã gặp ngươi.
Mà ngươi lại dám tuỳ ý đặt một trái tim chân thành lên tay ta, khiến ta thụ sủng nhược kinh.”
Khương Duyên ngắm nhìn gương mặt Mục Liêm thật cẩn thận, lần này, không có nửa phân trốn tránh.
“Ngươi xem, ta thích ngươi, là bởi ngươi thông minh giảo hoạt, yêu ngươi, là bởi khoảnh khắc ta thích ngươi, ngươi vậy mà cũng thật sự thích ta.”
“Ta không nên để ngươi chờ lâu như vậy, mới nghĩ kỹ.
Tha thứ cho ta được không?”
Hắn tới gấn Mục Liêm, ngẩng đầu thu hết thần sắc của Mục Liêm vào ánh mắt.
Mãi cho đến khi nước mắt rơi xuống vết thương trên trán Khương Duyên, Mục Liêm mới ảo não ý thức được mình lại khóc rồi.
Mục Liêm rút khăn tay sư phụ cho từ trong ngực ra, hắn vốn định giặt sạch trả lại, nhưng hậu tri hậu giác nhận ra, với trình độ yêu sạch thái quá của sư phụ, khăn tay mà hắn lau nước mắt nước mũi, sư phụ tuyệt đối sẽ không cần nữa, vì thể hắn chỉ giặt sạch rồi giữ lại.
Mục Liêm nhẹ nhàng ấn lên miệng vết thương của Khương Duyên, hỏi: “Đau không?”
Khương Duyên ra vẻ đáng thương, một khuôn mặt gian tà lại ra vẻ y như chó con: “Đau.”
“Vậy thì tốt,” nằm ngoài dự kiến của Khương Duyên, Mục Liêm nói, “Ngươi phải nhớ kỹ.”
“Bởi vì ta cũng đau.”
Mục Liêm vỗ vỗ ngực mình, làm bộ tiêu sái nói: “Còn có lần tiếp theo, ta sẽ không cần ngươi nữa.”
Đau hơn nữa, đau đến không ngủ được, cũng không cần.
Cho dù là một con chó hoang, cũng sẽ không mãi mãi canh giữ ở nơi bị vứt bỏ không chịu bước đi, huống chi, con chó hoang này không phải không có nơi có thế tới.
Khương Duyên nhìn nét bi thương của Mục Liêm, ôm chặt lấy eo hắn, lại một lần nữa hối hận vì sao mình không trở về tìm hắn sớm một chút.
“Được.” Khương Duyên như hứa hẹn, “Tuyệt đối, không có lần tiếp theo.”
Lão quản gia cố làm ra vẻ mà ho khan một tiếng, cắt đứt uyên ương đoàn tụ, nghiêm mặt đặt giỏ gỗ đựng thuốc bột thuốc mỡ lên bàn, rồi lại xụ mặt chắp tay sau lưng đi ra ngoài.
Mục Liêm có chút ngượng ngùng, đẩy Khương Duyên ra, bảo Khương Duyên ngồi lên ghế đá, đứng dậy bôi thuốc cho hắn.
Khương Duyên nhìn vải bông trên bàn, hỏi: “Đang làm gì vậy?”
“Khăn tay,” Mục Liêm cũng quay đầu nhìn mảnh vải rộng, có chút thất bại nói, “Muốn làm để trả sư phụ.”
Nhưng những miếng vải vuông cắt ra đó, nhìn thế nào cũng thấy quá đơn sơ, rốt cuộc phải làm thế nào mới biến thành khăn tay trắng muốt xinh đẹp?
Khương Duyên ngắm ngắm miếng vải bông cắt rất vuông vức, cẩn thận chỉ ra: “Ngươi biết vắt sổ không?”
“Vắt sổ là cái gì?”
“Hay là ra ngoài mua đi,” Khương Duyên kiến nghị thành khẩn, “Chúng ta nhân tiện đi tửu lầu ăn tối luôn.”
Mục Liêm nhìn Khương Duyên nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu.
Vì thế Chỉ huy sứ đại nhân và Hữu ngự sử đại nhân, cặp đôi đoạn tụ nổi tiếng kinh thành này, lại song song xuất hiện trước mắt dân chúng kinh thành.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nắm tay.
Mặc dù chuyện đoạn tụ này tổn hại phong tục, nhưng ai bảo diện mạo hai người họ đều đẹp quá làm chi, bá tánh kinh thành mắt cao hơn đỉnh, nhìn hai người ân ái hai ba năm, cuối cùng thậm chí còn nhìn quen.
Hai tháng nay không thấy hai người họ cùng nhau ra ngoài, còn có tí nhớ mong.
Kết hợp với bà mối tới tới lui lui ở Khương phủ lúc trước, cùng với tin tức kết hôn truyền như có như không, trải qua phân tích chặt chẽ các bá tánh cho rằng, là Chỉ huy sứ đại nhân phụ lòng bạc bẽo trước, muốn làm một phát lãng tử quay đầu, kết quả nước đến chân rồi, lại vẫn không buông được Hữu ngự sử đại nhân, hiện tại hối hận, muốn trở về ăn hồi đầu thảo*, Hữu ngự sử đại nhân vẫn chưa chịu đồng ý, nhưng trông đã mềm lòng rồi.
*ăn hồi đầu thảo: so sánh với lại làm chuyện không muốn làm thêm lần nữa
Khốn nạn, thật là quá khốn nạn.
Vài ngày trôi qua trong ánh mắt quỷ dị của các bá tánh, ngày nọ Khương Duyên về phủ Định Quốc Hầu, vui đùa cảm thán với Mục Liêm: “Mặt mũi chúng ta đều thiệt hại nặng luôn.”
Mục Liêm ngẫm lại, cong mắt cười nói: “Rất tốt, không ai dám nhớ thương ngươi.”
Khương Duyên cố ý nở một nụ cười tà khí tràn lan, câu Hữu ngự sử đại nhân tới hôn hắn.
Hữu ngự sử đại nhân rốt cuộc không thể chống cự nổi sắc đẹp.
Địch Kỳ Dã được lần về phủ ở, che hai mắt, cứ như sợ Mục Liêm không xấu hổ, giọng nói mang theo ý cười lớn tiếng nói: “Các ngươi tiếp tục, ta chưa thấy gì hết.”
*
Tiệc ngắm hoa đặt ở cuối tháng chín.
Lúc Cố Liệt vừa mới quyết định tổ chức yến tiệc này, Địch Kỳ Dã đang phân tâm chú ý sóng gió bể tình của đồ đề, hoàn hồn lại, cuối tháng chín đã tới rồi.
Đế vương Đại Sở và Định Quốc Hầu ngồi chung một xe, chạy về phía ngoại ô kinh thành.
Xe ngựa của vương tử Cố Chiêu theo sát phía sau.
Địch Kỳ Dã nhìn ngoài xe ngựa xuyên qua màn che, đường phố cũng không thấy rõ lắm, dư giá* của đế vương, không được phép vén màn che, hắn thấp giọng oán giận: “Làm chi bắt ta ngồi cùng.”
*dư giá: xe của hoàng đế, hoàng hậu
Cố Liệt còn đang xem công văn, đầu cũng không nâng: “Chính vì biết ngươi muốn vén rèm, mới bắt ngươi ngồi cùng.”
Vạn nhất bị ám sát thì làm sao bây giờ? Cô nương nhà ai vừa ý, chết sống không phải Địch Kỳ Dã không gả thì làm sao bây giờ? Liên quan đến an toàn, không phải chuyện nhỏ.
Địch Kỳ Dã mới chú ý hắn đang làm gì, dứt khoát rút công văn trong tay hắn ra: “Thiểu nhất thì nửa khắc này hay sao? Đọc chữ như thế sẽ hỏng mắt, cẩn thận mù đấy, không phải ta doạ ngươi đâu.”
Cố Liệt cười cười, nói đã hiểu, không xem công văn, vậy xem Định Quốc Hầu nhé?
Địch Kỳ Dã nhướng mày: “Hầu gia ta đẹp, tuỳ ngươi xem, bảo đảm không hại mắt.”
Đến Lan Viên, chúng thần đã sớm chờ tiếp giá.
Bệ hạ và Định Quốc Hầu lần lượt xuống xe, nhìn dáng vẻ, tâm tình đều rất tốt..
Danh Sách Chương: