Diệp Lăng Thiên đứng trong phòng nhìn, sau đó nói với Lý Yến: “Được rồi, quay về tổ chuyên án của các cô đi.”
“Quay về? Mới vừa tới được một lát thôi mà.” Lý Yến kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, phải biết rằng hai hiện trường trước Diệp Lăng Thiên vẫn phải đi vòng quay hiện trường thật lâu, lần này mới đến đã muốn đi rồi.
“Nơi này hoàn cảnh đơn giản, lấy năng lực và kinh nghiệm của người này, hoàn toàn sẽ không lưu lại cái gì, quay về tổ chuyên án đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong bèn đi ra cửa, Lý Yến không có cách nào khác, chỉ có thể đi theo anh.
“Thật sự không ăn cơm à?” Lý Yến lái xe, đồng thời hỏi Diệp Lăng Thiên.
“Gọi cơm ở ngoài đi, quay về tổ chuyên án tôi sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho cô.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Vậy cũng được.” Lý Yến gật đầu, sau đó gọi điện thoại kêu người đặt cơm đến văn phòng của mình.
Dọc theo đường đi, Diệp Lăng Thiên không nói gì cả, trở lại tổ chuyên án thì đi thẳng vào văn phòng của Lý Yến luôn, sau đó ngồi xuống ghế của Lý Yến rồi nói với cô ta: “Thứ nhất, lúc ở hiện trường tôi cũng đã nói với cô rồi, cứ xem lại video giám sát mà tôi đã nhắc đi. Thứ hai, xem lại video giám sát các khu vực xung quanh hiện trường vụ án trong ba đến năm ngày gần đây. Thứ ba, tra xét hành động của ba nạn nhân này trong thời gian gần đây, xem họ đã ở đâu hoặc thường xuyên đi đến những đâu. Thứ tư, điều tra xem ba người này có liên quan gì không, ba người này có từng xuất hiện ở cùng một nơi hay không, tất cả đều phải điều tra kỹ càng. Thứ năm, tra xét danh sách quân nhân xuất ngũ trong một hai năm gần đây ở thành phố A, chủ yếu là tra sĩ quan, lấy ra ảnh chụp của họ. Thứ sáu, điều tra những người xung quanh ba nạn nhân xem gần đây có ai hỏi họ địa chỉ nhà của ba nạn nhân hay không. Ngoài ra, hãy xem lại những video theo dõi khu vực ba nạn nhân đi qua gần đây, xem họ có bị theo dõi hay không.”
“Kết hợp sáu điểm này, chủ yếu là tôi muốn cô tìm xem trong những video theo dõi này có xuất hiện cùng một người hay không, nếu xuất hiện cùng một người thì có thể khẳng định kẻ đó chính là hung thủ.”
“Vì sao? Cho tôi lý do.” Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Cô đi sắp xếp nhiệm vụ trước rồi nói sau.” Diệp Lăng Thiên bình thản nói, sau đó bắt đầu ăn đồ ăn Lý Yến đặt mua.
Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đi ra ngoài, hoàn toàn dựa theo những gì Diệp Lăng Thiên đã nói để bắt đầu giao nhiệm vụ, cô ta triệu tập rất nhiều cảnh sát đến để xem video theo dõi, tuy rằng phạm vị rất rộng nhưng tổ chuyên án không thiếu nhân lực.
Lý Yến còn chưa sắp xếp xong nhiệm vụ thì đã thấy Diệp Lăng Yến đi ra ngoài.
“Từ từ, anh đi đâu đấy?” Lý Yến vội vàng đuổi theo Diệp Lăng Thiên.
“Trở về.” Diệp Lăng Thiên trả lời.
“Đùa cái gì vậy? Sao anh nói mà không giữ lời gì thế? Anh đã đồng ý sẽ giúp tôi tìm được hung thủ, sao bây giờ anh lại muốn đi?” Lý Yến nóng nảy.
“Cô cứ làm đúng theo sáu điều tôi nói thì nhất định có thể tìm ra hung thủ. Tôi về còn có việc.”
“Không được, tuyệt đối không được, ngày nào còn chưa tìm ra hung thủ thì anh chưa thể đi. Diệp Lăng Thiên, coi như tôi cầu anh, thời gian của chúng tôi không có nhiều, bây giờ anh ở đây vừa lúc cho chúng tôi có hy vọng, nếu anh đi thì chúng tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đã sắp xếp tất cả những người có thể huy động vào những việc cần làm mà anh đã nói, tôi tin tưởng chỉ cần một ngày là có thể hoàn thành công việc mà anh nói, anh chờ một chút có được không?” Lý Yến vội vàng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Tôi còn có việc ở cửa hàng, cần phải trở về. Thế này đi, cô đưa cho tôi một cái máy tính, lấy video theo dõi khu chợ ở hiện trường vụ án thứ nhất cho tôi xem, tôi tìm hung thủ cho cô.” Diệp Lăng Thiên quả thực hết cách với Lý Yến, trong lòng rất muốn về xem tình hình ở cửa hàng những cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thỏa hiệp.
“Được, tôi lập tức lấy cho anh, anh chờ một chút.” Lý Yến nói xong thì lập tức gọi người, hiện tại cô quả thật rất bận, không kịp hỏi Diệp Lăng Thiên xem rốt cuộc vì sao anh lại muốn họ làm những việc này.
Không bao lâu sau, Lý Yến đã gọi mấy nhân viên kỹ thuật của tổ chuyên án vào phòng phân tích, để Diệp Lăng Thiên ngồi xuống cạnh bàn họp cùng mình, hai nhân viên kỹ thuật mở máy tính, hình ảnh trên máy tính lập tức được chiếu lên màn hình lớn.
“Đây là video từ ngã tư gần chợ của vụ án đầu tiên.” Nhân viên kỹ thuật nói, sau đó màn hình xuất hiện video theo dõi.
Diệp Lăng Thiên hút một điếu thuốc, nghiêm túc xem video, video phát liên tục gần nửa giờ, Diệp Lăng Thiên mới nói: “Được rồi, không cần mở video ngã tư này nữa, không có. Bỏ cái này đi.”
“Sao anh lại biết là không có? Lúc này mới cách thời gian gây án khoảng nửa giờ thôi mà?” Lý Yên cảm thấy Diệp Lăng Thiên hơi kỳ lạ, hơn nữa còn rất không chuyên nghiệp.”
“Lấy tốc độ của hung thủ thì từ nơi gây án đi ra nơi này chỉ mất không đến mấy phút, hơn nữa thêm thời gian anh ta ngụy trang cho bản thân thì cũng tuyệt đối không quá nửa giờ, cho nên không cần xem video quá nửa giờ để làm gì cả, xem thế là đủ rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.
Tuy rằng Lý Yến không đồng ý với cách nói của Diệp Lăng Thiên, nhưng lúc ấy cô ta đã đồng ý với Diệp Lăng Thiên rằng mình sẽ không hỏi gì, còn phải hoàn toàn nghe theo lời Diệp Lăng Thiên, cho nên lúc này chỉ có thể để nhân viên kỹ thuật bỏ video này đi.
“Đây là ngã tư thứ hai.” Nhân viên kỹ thuật nói, video bắt đầu phát, Diệp Lăng Thiên lại nhìn chăm chú như trước, Diệp Lăng Thiên bỗng nhiên kêu dừng lại, sau đó nói: “Phóng to hình ảnh, tiếp tục phóng to.”
“Đây đã là lớn nhất.” Nhân viên kỹ thuật nhắc nhở.
“Được rồi, chính là anh ta.” Diệp Lăng Thiên chỉ vào một người khoảng hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trong video, chiều cao trung bình, ăn mặc rất bình thường, nhìn dáng vẻ còn cảm thấy có hơi ốm yếu, người đàn ông trung niên cầm một bó rau xanh trong tay, đi lại còn hơi tập tễnh.
“Anh ta? Anh đùa cái gì vậy? Anh nói cao thủ giết nhiều người như vậy chính là anh ta?” Lý Yến mở to hai mắt nhìn Diệp Lăng Thiên, ánh mắt tràn ngập nghi hoặc không thể tin được.
“Tin hay không tùy cô, người tôi đã tìm được cho cô rồi, tôi đã làm xong chuyện tôi đồng ý với cô. Tiếp theo muốn làm như thế nào là chuyện của cô, tôi đi trước.” Diệp Lăng Thiên không để ý đến Lý Yến mà đi ra ngoài.
“Này này, Diệp Lăng Thiên, xin lỗi anh, tôi không nên nghi ngờ anh, nhưng mà việc này cũng không phải việc có thể nói đùa được. Cảnh sát chúng tôi phá án cần có chứng cứ, chúng tôi không thể dựa vào lời nói suông để bắt người lại được đúng không? Ít nhất anh cũng nên nói cho tôi biết vì sao lại là anh ta chứ.” Lý Yến vội đuổi theo Diệp Lăng Thiên.
“Tìm chứng cứ như thế nào là chuyện của cảnh sát các người, tôi không phải cảnh sát. Tôi chỉ ở đây để giúp cô, tôi chỉ tìm hung thủ thôi.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói, tuy nhiên vẫn quay lại chỉ vào người đàn ông trong màn ảnh, nói với Lý Yến: “Cô cảm thấy người này căn bản không giống một hung thủ giết người, không giống một cao thủ đúng không? Tôi nói cho cô, nếu cao thủ nhất định phải đội mũ kéo thấp vành mũ, cúi đầu bước nhanh thì liếc một cái là cô đã nhìn ra anh ta không bình thường rồi, người như vậy sao có thể là cao thủ?”
“Người này rất bình thường, dáng vẻ càng giống như một người đàn ông trung niên trong gia đình có điều kiện không tốt, hơn nữa cơ thể còn không khỏe mạnh, đúng không? Lừ đừ, tinh thần uể oải, trung thực, khiến cô nghĩ thế nào cũng không cảm thấy anh ta có thể là hung thủ giết người đúng không? Cô chú ý vào ánh mắt của anh ta đi, người có thể ngụy tranh bất cứ nơi nào, chỉ có một nơi là không thể ngụy trang được, đó chính là ánh mắt, ánh mắt không thể giả dối được. Ánh mắt anh ta rất sắc bén, hơn nữa còn có sát khí, loại ánh mắt này chỉ có thể đã từng giết rất nhiều người mới có. Nếu không tin cô có thể kéo hình ảnh lại nhìn kỹ xem.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Kéo hình ảnh lại đi.” Lý Yến vội vàng nói.
Danh Sách Chương: