Diệp Lăng Thiên rất căng thẳng, anh căng thẳng vì lo lắng cho Lý Yến, tình hình hiện tại của Lý Yến rất tồi tệ, sống hay chết đều chưa rõ.
Lần trước đối phương có thể đánh bom cô ta, vậy mục đích chắc chắn là muốn giết Lý Yến, bây giờ Lý Yến bị bắt đi đã gần sáu tiếng đồng hồi rồi, sáu tiếng cũng đủ để xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ những gì Diệp Lăng Thiên có thể làm là cầu nguyện, cầu nguyện Lý Yến vẫn còn sống, và cầu nguyện anh có thể tìm thấy Lý Yến sớm hơn.
Nhưng Diệp Lăng Thiên cũng biết.
Biển người mênh mông, anh gần như không có cách nào tìm được Lý Yến, cho dù có cảnh sát can thiệp vào cũng không dễ dàng tìm được Lý Yến, Diệp Lăng Thiên ngồi cạnh xe châm một điếu thuốc, ép buộc bản thân bình tĩnh lại, điều chỉnh suy nghĩ của bản thân.
Không bao lâu thì nhìn thấy một chiếc ô tô đi tới, là xe cảnh sát.
Đội trưởng Vương vừa cài nút áo cảnh sát vừa bước xuống xe, hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên: “Cậu Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chiều nay Lý Yến đến công ty tìm tôi.
Chúng tôi trò chuyện được một lúc rồi cô ấy rời đi.
Buổi tối chú Lý gọi điện cho tôi và nói Lý Yến không về nhà, điện thoại cũng tắt, cho đến gần mười một giờ, tôi gọi hỏi lại thì Lý Yến vẫn chưa về nhà, điện thoại vẫn không liên lạc được.
Tôi nghĩ đã xảy ra chuyện, trong lòng cảm thấy bất an, nhưng tôi lại không thể liên lạc được với Lý Yến, vì vậy tôi chuẩn bị đến nhà Lý Yến một chuyến để xem có phát hiện gì không, vừa mới đến đây thì thấy chiếc xe cảnh sát này đậu ở đây rồi, đó là xe của Lý Yến.
Tôi chạy đến xem camera giám sát, quả thực Lý Yến đã bị hai người bắt đi sau khi cô ấy ra khỏi công ty của chúng tôi lúc chiều.
Có thể khẳng định rằng, Lý Yến đã bị bắt cóc, vì vậy tôi mới gọi cho anh biết.
Đội trưởng Vương, lần trước có một vụ đánh bom.
Lần này chắc là cùng một nhóm người.
Mong anh huy động toàn bộ lực lượng của mình để tìm tung tích của nhóm này càng sớm càng tốt.
Miễn là có thể tìm được tung tích của bọn chúng thì sẽ có cơ hội cứu người.
Nếu không, thực sự rất khó nói, đã sáu bảy tiếng trôi qua rồi, thời gian còn lại cho chúng ta có thể không còn nhiều.”
Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, hiện tại anh rất bình tĩnh, đây cũng là trạng thái khi anh tiến vào chế độ chiến đấu.
“Được, được, chỉ cần ở thành phố A, bọn chúng sẽ không chạy thoát được.” Đội trưởng Vương vội nói, sau đó nghe thấy tiếng còi xe, có vài chiếc xe cảnh sát đang chạy tới.
Mọi người lập tức xếp hàng đứng trước đội trưởng Vương.
“Đội trưởng Lý của chúng ta đã bị bắt cóc trong chính tòa nhà này.
Sáu bảy tiếng đã trôi qua.
Đội trưởng Lý lúc này chắc đang rất nguy hiểm.
Vì vậy, mọi người phải nỗ lực hết mình để phá vụ án này, mọi người mang theo video giám sát và tất cả các nhân viên an ninh ở đây quay về đội nhanh nhất có thể.
Ngoài ra, một vài người đi liên hệ với bên cảnh sát giao thông.
Hơn nữa, triệu tập mọi người trở lại đội làm việc ngay, không ai được vắng mặt, không có bất cứ lý do nào, mọi người phải có mặt ở đội trong vòng một tiếng đồng hồ.
” Đội trưởng Vương nói, sau đó quay sang Diệp Lăng Thiên và nói: “Cậu Diệp, chuyện lần này vẫn cần sự giúp đỡ của cậu.
Mời cậu theo tôi về đội để giúp chúng tôi.”
Đội trưởng Vương là cảnh sát hình sự lão làng, đầy kinh nghiệm, nhưng năng lực lại không quá xuất sắc, trong lòng ông ta biết rõ điều này, bằng không tại sao vẫn luôn làm phó đội trưởng, cho dù Lý Yến có điều động đi chăng nữa thì ông ta cũng chỉ là thay mặt đội trưởng, chứ không phải là đội trưởng.
Chuyện lần này rất quan trọng, ông ta không có tự tin vào bản thân nên gần như coi Diệp Lăng Thiên là người đáng tin cậy, ông ta vô cùng ngưỡng mộ đầu óc và năng lực của Diệp Lăng Thiên.
“Được” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó lái xe đến đồn cảnh sát.
Anh biết để tìm được tung tích của Lý Yến không phải là chuyện đơn giản, phải kết hợp nhiều mặt lại, ở đây là không có khả năng, nên anh phải quay lại đồn cảnh sát.
Hiện giờ anh đã rất rõ về quy trình và quy tắc của đội cảnh sát hình sự trong việc phá án.
Diệp Lăng Thiên lái xe rất nhanh, lái xe thẳng vào đồn cảnh sát, Diệp Lăng Thiên quen đường chạy xe vào đồn cảnh sát.
“Cậu Diệp, chuyện lần này quá nghiêm trọng.
Đội trưởng Lý tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Vì vậy, tôi mời cậu làm chỉ huy lần này.
Tất cả thành viên trong đội và tôi sẽ phối hợp với cậu.” Đội trưởng Vương bước vào đồn cảnh sát và ngay lập tức nói với Diệp Lăng Thiên.
“Được.” Diệp Lăng Thiên không nhiều lời, loại chuyện này cũng không phải là lúc để từ chối.
“Bây giờ ngay lập tức điều tra tất cả các hệ thống giám sát xung quanh gần tòa nhà đó, tìm ra kẻ bắt cóc đưa Lý Yến đi nơi nào.
Tôi đoán, chắc hẳn phải có xe, nhất định phải tìm thấy chiếc xe đó, rồi truy tìm tung tích của chiếc xe đó.” Diệp Lăng Thiên nói chuyện trực tiếp với Đội trưởng Vương.
Lúc này một số thành viên trong đội cũng đã có mặt, đội trưởng Vương lập tức bắt đầu triển khai công việc.
“Cậu Diệp, tôi phải báo cáo chuyện này với cục trưởng của chúng tôi.
Chuyện lần này quá lớn.
Cậu nói không báo cáo với thư ký Lý, tôi hiểu được, nhưng phải báo cáo với cục trưởng Vương.” Đội trưởng Vương nói với Diệp Lăng Thiên lần nữa.
“Đó là chuyện của anh.
Tôi chỉ cần tìm Lý Yến càng sớm càng tốt, trước khi Lý Yến xảy ra chuyện.” Diệp Lăng Thiên ngồi trên ghế lặng lẽ hút thuốc, hiện giờ anh cần phải duy trì sự bình tĩnh.
Đội trưởng Vương gật đầu, bắt đầu lấy điện thoại di động ra báo cáo với cục trưởng Vương.
Diệp Lăng Thiên ngồi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh đang vắt óc suy nghĩ toàn bộ sự việc, cẩn thận đoán xem đối phương định làm gì.
“Vụ án lần trước điều tra như thế nào? Có diễn biến gì mới không?” Diệp Lăng Thiên hỏi sau khi đội trưởng Vương kết thúc cuộc gọi.
“Cậu có cảm thấy hai vụ án này là do cùng một nhóm làm không?”
“Không phải tôi cảm thấy, mà là chắc chắn như vậy.
Có thể có rất nhiều người có thù oán với Lý Yến, nhưng chắc chắn không có nhiều người dám giết cô ấy.
Tôi nghe nói đội đặc nhiệm của các anh vẫn luôn đang điều tra, kết quả cuối cùng là gì? ” Diệp Lăng Thiên bình tĩnh hỏi.
“Chúng tôi đã tìm ra kẻ đánh bom nhưng lúc đuổi theo đến tỉnh Y thì người đó đã bị giết và mọi mối liên hệ đều đã bị cắt đứt.
Tất cả những gì chúng tôi có thể biết là người này đã đi theo một người tên là Nhị ca, tên Nhị ca này là trùm buôn thuốc phiện, từng hoạt động ở tỉnh Y và Miến Điện, thế lực rất mạnh mẽ, nhưng cũng rất bí ẩn, ngay cả cảnh sát tỉnh Y cũng biết rất ít về anh ta.
Sau đó, chúng tôi liên lạc với cảnh sát ở Miến Điện và nhận được một số tin tức.
Người tên Nhị ca này gọi là Lâm Xung.
Theo so sánh của chúng tôi, thì phát hiện ra anh ta là người của thành phố A.
Anh ta đã giết người gần hai mươi năm trước rồi bỏ trốn.
Đến nay vẫn không có tin tức gì, có khả năng đã trốn đến tỉnh Y và khu vực Miến Điện để buôn bán ma túy.
Hơn nữa, chúng tôi mới biết được một chuyện, tên Lâm Xung này có một người em trai tên là Lâm Dũng, bởi vì có liên quan đến một vụ án giết người nên bị chúng tôi bắt được.
Sau đó xác minh rằng trong tay anh ta có bốn vụ án giết người, còn bán ma túy nữa nên bị kết án tử hình.
Bản án tử hình đã được tuyên bố vào năm ngoái.
Mà đội trưởng chính là người đã bắt được anh ta.
Có thể chắc chắn, đối phương hẳn là tìm đến đội trưởng để báo thù cho em trai, có thể kết luận đối phương chính là Nhị ca, tức là Lâm Xung.
Tuy nhiên, đối với tên Lâm Xung này, chúng tôi cũng bó tay.
Chúng tôi không biết chính xác anh ta ở đâu và có thế lực mạnh đến cỡ nào.
Chúng tôi chỉ biết anh ta là một người đứng đầu lực lượng vũ trang buôn ma túy rất mạnh ở tỉnh Y và phía bắc Miến Điện.” Đội trưởng Vương chậm rãi kể chi tiết vụ án cho Diệp Lăng Thiên
Danh Sách Chương: