“Khốn kiếp, cháu nói mấy lời gì vậy, đây là giọng điệu khi nói chuyện với tôi của cháu à? Dù cháu không coi Cục trưởng là tôi ra gì thì tốt xấu gì cũng phải gọi tôi một tiếng chú đấy.” Cục trưởng Vương bị Lý Yến chọc tức.
“Sao? Chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?” Lý Yến không phục nói.
“Tôi đường đường là một Cục trưởng cục cảnh sát, tôi cần phải qua lại với một ông chủ bất động sản à? Tôi muốn tham ô nhận hối lộ có cần rõ ràng như thế không?” Cục trưởng Vương tức đến mức nói không nên lời.
Sau đó nói: “Cháu tưởng tôi muốn sao, nhưng tôi có cách gì? Người ta dùng lãnh đạo bên trên chèn ép tôi, cháu không nghĩ xem người ta là thân phận gì.
Hơn nữa chuyện ông ta muốn tôi làm cũng là có chứng cứ, tôi có phái người theo dõi Tô Lão Tam, nhưng những nơi bị niêm phong và người bị bắt của Tô Lão Tam có cái nào không có vấn đề, không có vấn đề tôi sẽ đi bắt à? Lúc tôi làm cảnh sát con nhóc cháu vẫn chưa sinh ra đâu, cái gì là luật pháp chẳng lẽ tôi không rõ hơn cháu à?”
Cục trưởng Vương nói tiếp: “Chuyện này chúng ta cũng phải hiểu cho Tần Hạo, sự thật ông ta là loại người cháu cũng biết, mọi chuyện đều là Tô Lão Tam này đứng sau điều khiển, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chỉ bắt đầu một đám lâu la, cháu thấy Tần Hạo có thể nuốt trôi cục tức này à? Hơn nữa Tô Lão Tam này cũng là đáng tội, nếu không phải sau khi ra ngoài Tô Lão Tam này xem như biết điều, không để lại chứng cứ và nhược điểm gì, thì tôi cũng muốn bắt ông ta rồi.
Tôi biết khoảng thời gian này cháu rất vất vả, rất nhiều chuyện không thuộc trách nhiệm của cháu đều giao cho cháu làm, nhưng hết cách rồi, người ta có máu mặt có sức ảnh hưởng, dù sao chúng ta cũng phải ra vẻ cố hết sức với người ta chứ.
Được rồi, sau này đội cảnh sát hình sự các công không cần xen vào chuyện này nữa, tôi đã bảo người của cục cảnh sát thành Tây tiếp nhận chuyện này rồi, cháu có thể trở về nghỉ ngơi.
Sau này đừng nghĩ xấu chú Vương của cháu nữa được không, dù gì tôi cũng là lính của ba cháu, nếu tôi thật sự giống như cháu nói, thì ba cháu đã lột da tôi từ lâu rồi.”
“Sao chú không nói sớm, được rồi, vậy tôi sẽ cho mọi người nghỉ ngơi, rồi trở về nghỉ ngơi, gần đây mọi người thật sự quá vất vả rồi.
Sắp đến giờ tan làm, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm, chú có muốn đi cùng không?” Lý Yến cười hỏi Cục trưởng Vương.
“Đây là chuyện của đám trẻ các cháu, tôi không đi.
Được rồi, mọi người thả lỏng một chút đi, gần đây vất vả cho mọi người rồi.” Cục trưởng Vương cũng cười.
Vào lúc Lý Yến định rời khỏi phòng làm việc của Cục trưởng Vương, điện thoại của cô ta reo lên, sau đó, điện thoại trên bàn Cục trưởng Vương cũng reo lên, hai người gần như nghe điện thoại cùng một lúc.
“Cái gì? Chết? Sao có thể? Chết thế nào?” Lý Yến và Cục trưởng Vương gần như quát vào điện thoại những câu nói giống nhau, sau khi nghe máy, hai người nhìn nhau.
“Tần Hạo chết rồi.” Cục trưởng Vương nói với Lý Yến.
“Đúng, vừa mới chết.” Lý Yến gật đầu.
“Không được, đây là một vụ án lớn.
Mau, cháu tự mình phụ trách vụ án này, mau dẫn người đến hiện trường, cho dù thế nào, nếu kết luận là do người khác giết chết thì nhất định phải tìm ra hung thủ.
Nếu không, hai chúng ta đều không thể yên ổn.” Cục trưởng Vương đứng lên nói với Lý Yến.
Lý Yến gật đầu một cái, sau đó gần như là chạy ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên ngồi trong phòng làm việc nhìn đồng hồ, đã qua thời gian tan làm rồi.
Lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, nghe máy hỏi thẳng: “Sao rồi?”
“Hoàn thành.”
“Thuận lợi không?”
“Tất cả đều thuận lợi, hoàn toàn tiến hành theo kế hoạch.”
“Hóa trang thế nào?”
“Không thành vấn đề, em và Lão Ưng đã kiểm tra mấy lần rồi.”
“Vậy thì tốt, bây giờ cậu ở đâu, an toàn chứ?”
“An toàn, mấy vệ sĩ kia của ông ta đã bị em bỏ lại rồi.
Hơn nữa em cũng đã thay quần áo, đi qua mấy tiểu khu, cũng tránh thoát tất cả camera giám sát từ cống thoát nước, bây giờ đang ở trên xe Lão Ưng, an toàn tuyệt đối, sẽ không để lại chứng cứ nào cả.”
“Vậy thì tốt, được rồi, cậu bảo Lão Ưng tự mình đi tìm Tô Lão Tam, nói với ông ta nên nói chuyện với cảnh sát thế nào đi, bảo ông ta nói thật, nhưng cái gì nên nói cái gì không nên nói ông ta tự hiểu, ngoài ra bảo ông ta tìm luật sư trước, dù cảnh sát đưa ông ta đến đâu cũng phải bảo luật sư đi theo.
Cảnh sát không có chứng cứ chứng minh chuyện này liên quan đến ông ta, chỉ cần có luật sư, cảnh sát cũng hết cách.” Cuối cùng Diệp Lăng Thiên dặn dò.
“Được, em biết rồi.”
“Ừ, sau khi nói chuyện với Tô Lão Tam xong thì nhớ, khoảng thời gian gần đây tuyệt đối không được liên lạc với ông ta, tất cả đợi vụ án này qua rồi tính.
Hai người các cậu nghỉ ngơi được rồi, nhưng phải thay phiên nghỉ ngơi, phải để lại một người theo dõi Tô Lão Tam cho tôi.
Được rồi, như thế đi.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì cúp máy, sau đó cười, không nói thêm gì nữa.
“Lần này có lẽ Lý Yến phải bận rộn rồi.” Sau khi cúp máy, Diệp Lăng Thiên không biết đang nghĩ gì, cuối cùng cười nói, rồi tiếp tục làm việc.
Lý Yến dẫn rất nhiều người chạy đến hiện trường, hiện trường ở trong bãi đỗ xe dưới tòa nhà làm việc của Bất động sản Hoa Dương.
Lúc Lý Yến dẫn người tới, sở cảnh sát địa phương đã phong tỏa hiện trường, kéo dây cảnh giới.
“Chuyện là thế nào?” Lý Yến đi tới hỏi.
“Chúng tôi nhận được cuộc gọi báo cảnh sát đi đến thì hiện trường đã là thế này, vụ án này phải giao cho các cô, cho nên chúng tôi giữ nguyên hiện trường, ngoài ra cũng đã khống chế tất cả những người ở hiện trường rồi.
Lý Yến đi tới hiện trường xem thử, Tần Hạo chết cạnh cửa một chiếc xe Lincoln, nằm dưới đất, trúng hai phát súng, trên ngực trái và trên bụng.
Lý Yên quan sát hiện trường một lúc, dường như vụ án rất đơn giản, không cần nói gì nhiều, cô lập tức ra lệnh: “Khoa kỹ thuật tiến hành xử lý kỹ thuật ở hiện trường, đưa thi thể về giám định nguyên nhân tử vong.
Ngoài ra điều tra tất cả những người chứng kiến hiện trường, phái người lấy hết video theo dõi xung quanh luôn.”
Sau khi ra lệnh xong Lý Yến định đi về trước, còn nói với một người khác: “Bây giờ anh lập tức dẫn người đi bắt Tô Lão Tam về cho tôi.”
“Tô Lão Tam, đội trưởng Lý, cô nghi ngờ Tô Lão Tam sao?”
“Anh hỏi nhảm thật, gần đây Tô Lão Tam và Tần Hạo mâu thuẫn với nhau như vậy, rõ ràng đây là một hiện trường án mạng, chắc chắn Tô Lão Tam là người đáng nghi nhất.”
“Nhưng mà… Nhưng mà chúng ta không hề có chứng cứ chứng minh đây là Tô Lão Tam, chỉ có thể dẫn ông ta về giúp đỡ điều tra thôi.
Chúng ta không có lý do bắt ông ta.”
“Không có lý do à? Bắt ông ta về thẩm vấn, giúp đỡ điều tra trước.
Nếu không hỏi được gì thì tìm cách giam ông ta lại, đàn em của ông ta làm nhiều chuyện dơ bẩn như vậy, tùy tiện tìm một lý do cũng có thể nhốt ông ta mất ngày.
Dù nói thế nào, trước khi chưa làm rõ vụ án, nhất định phải khống chế Tô Lão Tam này cho tôi, tuyệt đối không thể để ông ta chạy mất.
Ngoài ra, anh phái người đi điều tra xem Tần Hạo này còn có kẻ thù nào khác không.” Lý Yến lạnh lùng nói..
Danh Sách Chương: