Mục lục
Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Cửa hàng đang làm ăn tốt sao lại đóng cửa mở cửa hàng mới làm gì? Tớ cảm thấy việc kinh doanh ở đó rất tốt mà.”

Lý Vũ Hân nhìn thì có vẻ vô ý hỏi, nhưng thật ra cô đang nghe ngóng tin tức về Diệp Lăng Thiên, chỉ có thể giả vờ vô ý hỏi, cô rất sợ Hứa Hiểu Tinh phát hiện ra chuyện gì đó.

Bây giờ trong lòng cô có cảm giác có tật giật mình.

“Nói đến chuyện này thì vẫn trách tớ. Quả thực cửa hàng đó làm ăn cũng tốt, kiếm được không ít tiền, kêt quả, trường học không biết phát điên cái gì, đột nhiên nói lấy lại cửa hàng, thà đền tiền vi phạm hợp đồng cũng nhất định phải lấy lại, anh ấy nghe bên đó nói, trường có thể bồi thường cho anh ấy mấy trăm triệu, lúc đó anh ấy nói hoặc là bồi thường mười tám tỷ, nếu không thì miễn bàn, nhưng mà, sau cùng anh ấy vẫn chọn cách thỏa hiệp, ký hợp đồng với trường lấy được hai tỷ tư tiền vi phạm hợp đồng, cuối tháng này sẽ chuyển đi.”

Nhắc đến chuyện này, Hứa Hiểu Tinh cũng rất khó chịu.


“Tại sao? Hai người có hợp đồng thì có thể đệ đơn kiện. Không phải anh ta nói cửa hàng đó của anh ta mỗi tháng có thể kiếm hơn sáu trăm triệu sao? Sao có thể đưa mấy trăm triệu liền đuổi người ta đi?” Lý Vũ Hân không hiểu.

“Anh ấy cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này liên quan đến một người bạn của tớ. Lúc tớ thuê mặt bằng cửa hàng này, tớ đã nhờ bạn tớ giúp. So với những người khác thì bọn tớ thuê rẻ hơn sáu triệu một tháng, bây giờ nhà trường đem chuyện này gây áp lực lên bạn tớ. Bọn họ nói nếu không trả lại cửa hàng thì sẽ điều tra bạn của tớ.”

“Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe được chuyện này, cuối cùng đã chọn cách thỏa hiệp, lấy mấy trăm triệu tiền bồi thường hợp đồng, cũng là để trả ơn cho bạn tớ. Hầy, nếu lúc đầu tớ không tìm bạn bè đi cửa sau, không nài nỉ bạn tớ xin giảm một số tiền nhỏ như vậy thì tốt rồi. Vì sáu triệu một tháng mà mất mấy tỷ. Nói thật, tớ thấy rất xấu hổ khi gặp anh ấy, luôn cảm thấy mình đã làm sai điều gì đó.” Hứa Hiểu Tinh mặt đầy suy sụp nói.

“Vì trả ơn người ta mà không cần mấy tỷ? Thôi bỏ đi, đây mới là tính cách của anh ta. Mà tốc độ của anh ta rất nhanh chóng đó, nhanh như vậy mà đã mở một cái mới rồi.” Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi.

“Không chỉ đơn giản là mở lại một cái mới thôi đâu. Cảm giác như lần này anh ấy đã chuẩn bị làm điều gì đó rất đặc biệt. Anh ấy tìm một người bạn vay mười lăm tỷ, trên người anh ấy còn ba tỷ. Anh ấy đã đăng ký một công ty và thuê một tầng ở lầu hai hơn bảy trăm mét vuông. Tiền thuê hàng tháng mấy trăm triệu, nghe nói phí chuyển nhượng hơn tỷ.”

“Lúc trước tớ có nhìn lén máy tính của anh ấy, có vẻ như lần này có khoảng 80 đến 90 nhân viên. Thành thật mà nói, tớ cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết rốt cuộc anh ấy gặp phải kích thích gì mà lần này lại làm ăn lớn như vậy. Cảm giác như không phải là bản thân anh ấy. Anh ấy cho tớ cảm giác không cần để ý đến cái gì hết, chỉ cần có thể sống cuộc sống của mình là được rồi.”

“Tớ rất ngạc nhiên tại sao lần này anh ấy lại mở một cửa hàng lớn như vậy, tớ vốn tưởng anh ấy sẽ tiếp tục tìm một cửa hàng nhỏ để làm ăn lại, không ngờ anh ấy lại lén lút làm chuyện lớn như vậy.”

Hứa Hiểu Tinh cũng không hiểu. Lý Vũ Hân có chút kinh ngạc, sau đó cô ngẩn ra, dường như nghĩ tới điều gì đó, sau khi nghĩ ra, trong lòng cô rất phức tạp.

“Cậu bị sao vậy? Sao lại ngẩn người rồi?” Hứa Hiểu Tinh chú ý đến sự khác thường của Lý Vũ Hân, liền hỏi.


“À? Không… Không có gì, đang nghĩ đến chuyện này thôi. Như vậy không phải rất tốt sao? Đàn ông nên có chí tiến thủ. Cứ mở một cửa hàng nhỏ thì sao mà có tương lai? Có lẽ anh ta mở một cửa hàng lớn như vậy là vì cậu đó, anh ta muốn kiếm nhiều tiền để nuôi cậu, xem ra không lâu nữa cậu có thể sống một cuộc sống giàu có rồi.”

Lý Vũ Hân sợ hết hồn, sau đó liền vội vàng sửa lời lại, thật ra cô biết rõ, rốt cuộc tại sao Diệp Lăng Thiên lại đột nhiên có chí tiến thủ như vậy.

“Phì, Hứa Hiểu Tinh tớ có phải là loại phụ nữ hám tiền đâu? Nếu tớ thích tiền như vậy thì cần tìm anh ấy sao? Nói thật, tớ thật sự không muốn anh ấy bận rộn và mệt mỏi như bây giờ, tớ cũng không phải là người thích tiền. Tiền đủ sống là được rồi, có nhiều hơn nữa cũng để làm gì? Không phải cuộc sống cũng giống nhau sao? Một khi con người ta có tiền, họ sẽ bắt đầu có rất nhiều ý nghĩ, tớ không thích cảm giác đó. Hơn nữa, cậu nói sai một điểm, nếu anh ấy thực sự có tiền thì cũng không liên quan nhiều đến tớ. Tớ và anh ấy bây giờ cũng không có một chút liên quan gì đến tiền bạc.” Hứa Hiểu Tinh nói đến đây thì vẻ mặt như đưa đám.

“Ý cậu là gì? Anh ta… Anh ta đá cậu?” Lý Vũ Hân có chút nóng nảy, điều cô sợ nhất chính là Diệp Lăng Thiên lật bài ngửa nói không thích Hứa Hiểu Tinh. Từ trong lòng cô, cô muốn Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh ở bên nhau.

“Phì, cậu nói tiếng nguời đi. Hứa Hiểu Tinh tớ chỉ có đi đá người khác, khi nào đến lượt người khác đá tớ?” Hứa Hiểu Tinh trừng mắt nhìn Lý Vũ Hân, sau đó nói: “Tớ và anh ấy còn chưa bắt đầu, sao có thể dùng từ đá được?”

“Còn chưa bắt đầu? Bà cô của tôi ơi, cậu đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn định yêu mà không cưới? Cậu quyết một lòng vì anh ta rồi, cậu còn chần chừ gì nữa? Nhanh lên đi, đi yêu đương đi, cảm thấy hai người đã chín muồi thì kết hôn thôi. Cậu cũng không còn trẻ nữa, phụ nữ một khi đã ngoài ba mươi thì không còn sự lựa chọn nào nữa đâu.”

Lý Vũ Hân có chút nóng lòng muốn khuyên Hứa Hiểu Tinh, thực ra nói đến cùng, vẫn là do trong lòng cô có quỷ, cảm thấy xấu hổ với Hứa Hiểu Tinh, cho nên mới thúc giục Hứa Hiểu Tinh nhanh chóng đến với Diệp Lăng Thiên. Cô sợ, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bởi vì cô không kiên định với lòng mình.

“Tớ là phụ nữ có được không? Chuyện này sao có thể để con gái nói trước được chứ? Cậu sẽ không bảo tớ tỏ tình với anh ấy trước, đúng không? Hơn nữa, tớ cũng sợ, ngộ nhỡ tớ lấy hết can đảm đi tỏ tình với anh ấy mà anh ấy từ chối thì phải làm sao? Vậy mặt mũi tớ để ở đâu bây giờ? ”Hứa Hiểu Tinh vội lắc đầu.

“Bà cô của tôi ơi, cậu không thấy anh ta là tên đầu gỗ sao? Nếu cậu thật sự có ý định đợi anh ta tỏ tình với mình thì cậu thật sự phải chuẩn bị tâm lý làm bà cô cả đời. Tớ cảm thấy anh ta thích cậu, bằng không sao anh ta có thể gần gũi với cậu như vậy? Cậu có thấy anh ta gần gũi với người phụ nữ khác như cậu chưa? Cậu có thấy ngoài em gái mình ra, anh ta có nhiều lời với người phụ nữ nào không?”

Lý Vũ Hân tiếp tục khuyên cô ta.


Sau khi Diệp Lăng Thiên xuống lầu, anh nhìn xung quanh, dọc theo quảng trường cửa hàng gì cũng có hết, nhưng Diệp Lăng Thiên thật sự không biết nên mua quà gì cho Hứa Hiểu Tinh, đây là lần đầu tiên anh làm loại chuyện này. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh bước vào một cửa hàng bán văn phòng phẩm.

Toàn bộ quảng trường cơ bản đều bán đồ cao cấp, cuối cùng Diệp Lăng Thiên bỏ ra hơn 24 triệu mua cho Hứa Hiểu Tinh một cây bút máy, sau đó đi thẳng lên lầu. Lúc đi vào, hai người phụ nữ vẫn chưa bắt đầu ăn mà đang đợi anh, Hứa Hiểu Tinh đã gọi đồ ăn giúp anh.

Sau khi ngồi xuống, Diệp Lăng Thiên lấy chiếc hộp tinh xảo đang cầm trong tay đưa cho Hứa Hiểu Tinh, nói: “Tặng cô.”

“Cho tôi? Cái gì vậy?” Hứa Hiểu Tinh rất kinh ngạc, cô ta vui vẻ nhận lấy chiếc hộp Diệp Lăng Thiên đưa cho, khuôn mặt đỏ bừng.

“Là một cây bút máy, tôi cũng không biết nên tặng gì cho tốt. Cuối cùng suy nghĩ, cô là giáo viên, thường xuyên phải sửa bài tập, vì vậy tôi tặng cô cây bút máy, hy vọng cô sẽ thích.”

Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói, đây là lần đầu tiên anh chính thức tặng đồ cho phụ nữ nên có chút ngượng ngùng.




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK