"Vụ án của ba Hiểu Tình đã giải quyết xong chưa? Em nghe cô ấy nói hình như sẽ chờ bên tòa án mở phiên hòa." Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi Diệp Lăng Thiên.
"Không phải vấn đề lớn, anh vẫn giữ liên lạc với luật sư, bốn tuần sau sẽ mở phiên tòa, luật sư nói vấn đề không quá lớn, anh ta sẽ cố gắng biện hộ vô tội, nghiêm trọng nhất cũng chỉ phán án treo một năm thôi.
Chuyện này vốn không cần lo lắng, dù sao luật sư anh tìm được cũng coi như có năng lực hàng đầu, có anh ta thì chắc chuyện này sẽ là bồi thường dân sự." Diệp Lăng Thiên không nhịn được, cuối cùng vẫn châm một điếu thuốc rồi nói.
"Chuyện của Hiểu Tình ít nhiều nhờ có anh, nếu em đi có lẽ mọi chuyện lại khác."
"Ai đi cũng thế thôi, quan trọng nhất là ba mẹ Hiểu Tinh đi con đường này dưới tình huống bị lừa, không biết gì cả, đây mới là cái chính, nếu ba Hiểu Tình thật sự tự mình phạm tội thì ai đi cũng chỉ có một kết quả."
"Nói cũng đúng!" Lý Vũ Hân gật đầu đồng ý.
"Đây là lần thứ hai em gặp được phong cảnh đẹp thế này." Lý Vũ Hân chậm rãi đi đến, cô vừa đi vừa nói.
"Lần đầu tiên là ở đâu?"
"Ở nước D, khi đó em đến thành phố phía nam ở nước D, bây giờ em quên mất thành phố ấy tên gì rồi, cỏ huân trải đầy đất, lần đó là anh đưa em đi, lần này cũng là anh đưa em đi.
Con người em không quá hứng thú với phong cảnh, mỗi lần cảm nhận được sức hấp dẫn của phong cảnh đều là anh đưa em đi.
Việc đời thay đổi rất nhanh, khi đó anh còn là vệ sĩ của em, mà bây giờ chỉ chớp mắt đã thành ông chủ của em.
Anh nói xem, trường hợp của anh có phải cá chép hóa rồng như trên mạng nói không." Lý Vũ Hân vui vẻ nói đùa.
Hai người chậm rãi đi dọc theo Tây Hồ, vừa nói vừa cười, thật ra phong cảnh không có gì đặc sắc, chủ yếu là do người.
Hai người đi mãi đến hơn một giờ đêm mới quay lại khách sạn, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đến cửa phòng khách sạn của cô.
"Anh...!Anh...!Anh...!Tối nay anh ngủ ở đây đi, em ở cùng thư ký cũng được, bây giờ chắc không còn phòng đâu." Lý Vũ Hân đứng ở cửa, do dự hồi lâu mới nói.
Nghe Lý Vũ Hân nói như vậy, Diệp Lăng Thiên không khỏi nở nụ cười, nhưng anh cũng không trêu Lý Vũ Hân nữa, chỉ nói: "Đừng lo lắng, anh không mặt dày mày dặn có ý muốn ngủ với em, anh đã đặt hai phòng rồi, đây là anh đưa em về phòng thôi.
Em vào đi, ngủ sớm một chút."
Bị Diệp Lăng Thiên nói như vậy, Lý Vũ Hân lập tức đỏ mặt, cô ngượng ngùng mở cửa đi vào, sau đó xoay người nói ngủ ngon với Diệp Lăng Thiên.
"Ngủ ngon, có chuyện gì thì gọi cho anh, anh ngủ ở tầng dưới." Diệp Lăng Thiên nói xong bèn xoay người đi về phía thang máy.
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Lăng Thiên nhận được điện thoại, sau đó Diệp Lăng Thiên tự mình lái xe đi đến nhà máy dệt cách khách sạn không xa, anh gặp được phụ tá của lão Dư đang chờ ở cửa nhà máy dệt, đây không phải là lần đầu hai bên gặp nhau, cho nên cũng hàn huyên vài câu, đi cùng là mấy người phụ trách nhà máy cùng với mấy người phụ trách dọn dẹp nhà máy lần này, điểm khác chính là phụ tá của lão Dư ở đây để nghênh đón Diệp Lăng Thiên, còn bọn họ lại ở cửa để nghênh đón phụ tá của lão Dư.
Trong văn phòng, Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói chuyện với người phụ trách bên nhà máy, hai bên đi thẳng vào vấn đề, đưa ra yêu cầu cho đối phương ở trước mặt phụ tá cả lão Dư, Diệp Lăng Thiên không nhiều lời, anh nói thẳng yêu cầu của mình, chính là anh sẽ mua tất cả mọi thứ của nhà máy này với giá một nghìn hai trăm tỷ, một nghìn hai trăm tỷ này sẽ thanh toán trong hai lần, lần đầu tiên sẽ thanh toán bảy mươi phần trăm trong vòng một tuần kể từ khi ký hợp đồng, cũng chính là tám trăm bốn mươi tỷ.
Lần thứ hai là ba mươi phần trăm, cũng chính là ba trăm sáu mươi tỷ, số tiền này sẽ được thanh toán trong vòng sáu tháng.
Sau đó nhà máy phải cố gắng giữ lại đủ nhân viên lành nghề và kỹ thuật cho Diệp Lăng Thiên.
Yêu cầu của Diệp Lăng Thiên rất thẳng thắn, đương nhiên, yêu cầu này nằm trong phạm vi có thể làm được của nhà máy, cho nên bên nhà máy cực kỳ thoải mái đồng ý.
Sau khi xác định các điều khoản cơ bản, hai bên hẹn nhau ngày hôm sau sẽ tiến hành đàm phán chi tiết, vào ban đêm, lãnh đạo của bên nhà máy làm chủ, mở tiệc chiêu đãi Diệp Lăng Thiên và phụ tá của lão Dư, một số lãnh đạo của nhà máy cũng tham gia, Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân đi cùng.
Đương nhiên, trên tiệc rượu, Diệp Lăng Thiên muốn tránh uống rượu cũng không tránh được.
Ngày thứ ba, Diệp Lăng Thiên ngủ ở khách sạn chứ không tham dự đàm phán, cũng không trở về.
Chuyện đàm phán vẫn giao cho Lý Vũ Hân đưa người đi xử lý như trước, vấn đề lớn đã thỏa thuận xong, vấn đề nhỏ trở nên đơn giản rất nhiều, chỉ mất một buổi sáng là có thể thỏa thuận xong tất cả chi tiết, hai bên hình thành hiệp nghị.
Bởi vì thời gian của phụ tá lão Dư có hạn, phải chạy về báo cáo lại sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bên Diệp Lăng Thiên cũng vội cho nên hai bên ký hợp đồng luôn vào buổi chiều.
Hai bên giao hẹn, nửa tháng sau Diệp Lăng Thiên quay lại đây nhận, sau khi nhận được không có lỗi gì, Diệp Lăng Thiên sẽ gửi khoản thanh toán đầu tiên vào tài khoản của đối phương trong vòng một tuần.
Kể từ đó, chuyện nhà máy dệt xem như cơ bản hoàn thành, đến đêm, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân cùng trở về Đông Hải với mấy nhân viên công tác.
Lý Vũ Hân ngồi xe Diệp Lăng Thiên, những nhân viên công tác khác thì ngồi xe thương vụ của công ty.
"Em đã được viết một nửa kế hoạch cho nhà máy dệt này, hai tháng nữa là có thể hoàn thành, đến lúc đó anh có thể xem.
Vấn đề quan trọng bây giờ là để ai đến tiếp nhận nhà máy dệt này." Lý Vũ Hân chậm rãi nói.
"Việc này không vội, Vũ Hân, em phải nghiêm túc nghỉ ngơi, không cần xoay quanh công việc suốt ngày." Diệp Lăng Thiên đau lòng nói.
"Không còn nhiều thời gian, nửa tháng sau chúng ta sẽ tiếp nhận hoàn toàn nhà máy này.
Dựa theo lời anh, chúng ta có thể lập tức nhận được đơn đặt hàng của quân đội và bộ phận chính phủ, cho nên chúng ta phải phải làm cho nhà máy hoạt động hiệu quả càng sớm càng tốt."
"Cũng đúng, thật ra tôi nghĩ không cần tìm người tài để làm chức Tổng giám đốc của nhà máy, nói trắng ra vài năm trước nhà máy này chính là một công ty kinh doanh đơn giản, chúng ta tạm thời vẫn chưa quên cái này, trước mắt chúng ta cũng là dựa vào đơn đặt hàng của quân đội của nhà máy và bộ phận chính phủ, vì vậy tôi cho rằng người phụ trách chỉ cần là người có tài năng quản lý, ngoài ra không cần đầu óc quá linh hoạt, chúng ta không cần kiểu người tiến thủ mà cần người chững chạc chín chắn.
Em có ý kiến gì với vấn đề này không?"
"Em cực kỳ đồng ý, đây cũng là cái em đang muốn nói, không cần người quá thông minh, trái lại cái chúng ta cần là người chín chắn, có thể hoàn toàn nghiêm túc chấp hành phương án của chúng ta là được.
Chẳng qua nếu muốn tìm một nhân tài có bằng cấp cao thì còn dễ tìm, nhưng muốn tìm người thì vậy thì lại không dễ.
Anh có chọn ai chưa?" Lý Vũ Hân gật đầu hỏi..
Danh Sách Chương: